Vu Thần Kỷ

Chương 1313: Răng cửa Bàn Cổ




U Minh giáo chủ cười ha ha nhìn Đại Tiêu Dao, chưa có ý tứ ra tay.

Cơ Hạo bất đắc dĩ nhìn U Minh giáo chủ một cái, hít một hơi thật sâu, giáp xác màu lam bạc hóa trên người thành một mảng hình ảnh ánh sáng mông lung tiêu tán, hắn khôi phục bản thể pháp tướng của mình, hai tay chà xát phóng ra, một đạo điện quang cương mãnh màu bạc trắng phát ra tiếng ‘Xẹt xẹt’ từ trong tay phun ra.

Điện quang to bằng vại nước như con rồng phẫn nộ lao về phía Bàn Giả, một thanh Long Giác Kiếm nổi lên một mảng bóng kiếm mông lung, nhẹ nhàng bổ vào trên điện quang. ‘Vũ Dư thần lôi’ Cơ Hạo toàn lực phát ra, thế mà lại bị một kiếm bổ nát.

Vô số điện quang dư hỏa bám vào ở trên thân Long Giác Kiếm lóe lên nhảy nhót, trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, hai thanh Long Giác Kiếm hầu như là cùng lúc đâm đến trước người Cơ Hạo. Một kiếm đâm về phía trái tim yếu hại của hắn, một kiếm trực tiếp quét ngang cổ hắn.

Xuyên tim, chém đầu, Đại Tiêu Dao xuống tay tàn nhẫn đến cực điểm, thủ pháp ngự kiếm càng nhanh tới mức làm người ta không thở nổi. Chỉ là thân thể nguyên linh đã có thực lực đáng sợ như thế, khó có thể tưởng tượng nàng nếu đúc lại thân thể, sẽ có uy năng cỡ nào.

“Tới tốt!” Cơ Hạo thét dài một tiếng, đỉnh đầu lao ra một mảng thanh quang, Thái Cực Càn Khôn Kính phóng ra một đạo hào quang mênh mông, mang theo tiếng nổ vang trầm thấp hướng hai thanh Long Giác Kiếm quét mạnh một cái.

Thái Cực Càn Khôn Kính, chính là một món tiên thiên chí bảo Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân, còn có vị đại năng nào đó ẩn nấp không ra trong Đại Xích đạo cung, ba người liên thủ lấy pháp lực thông thiên, sau khi luyện hóa Bàn Hi Thần Kính đến từ Bàn Hi thế giới, đo theo Cơ Hạo rèn ra.

Công kích tầm thường bị thần quang trong gương phun ra đảo qua, sẽ theo tâm ý Cơ Hạo, hoặc bị dời lên chín từng mây, hoặc trực tiếp đánh về phía chủ nhân của mình. Nhưng hai tay Đại Tiêu Dao rung lên, trên thân hai thanh Long Giác Kiếm lóe ra một mảng thần quang thâm thúy, kính quang của Thái Cực Càn Khôn Kính như đậu phụ bị trường kiếm xé rách, lưỡi kiếm lập tức đến chỗ cách Cơ Hạo không đủ ba tấc.

Cơ Hạo bị uy lực khủng bố của Long Giác Kiếm dọa nhảy dựng, Thái Cực Càn Khôn Kính thế mà lại hoàn toàn không thể ngăn cản Long Giác Kiếm chút nào?

Khẽ quát một tiếng, trong Thái Cực Pháp Y toàn thân tràn ra thanh quang phun ra hai luồng thanh khí một vàng một bạc, thanh khí quấn quanh truy đuổi lẫn nhau ở bên người Cơ Hạo hóa thành một cái Thái Cực Song Ngư đồ cực lớn, từng đạo thanh khí mênh mông kéo dài từ trong Thái Cực Pháp Y phóng ra, dựa theo Thái Cực diệu lý kéo dài xoay tròn, ở bên người Cơ Hạo bày ra một tầng lại một tầng phòng ngự mềm dẻo tỉ mỉ.

“Tránh ra!” U Minh giáo chủ đột nhiên hét to một tiếng.

Khóe mắt Cơ Hạo nhảy dựng, một nguy cơ đáng sợ ập vào trong lòng. Hắn thét dài một tiếng, trong thần hồn không gian đôi mắt Không Gian đạo đài chợt phóng ra thần quang loá mắt, Thiên Địa Kim Kiều phóng ra một đạo hào quang mãnh liệt bao lấy thân thể Cơ Hạo, mang theo hắn nhanh như tia chớp hướng phía sau lóe lên một cái dịch chuyển ra ngoài mấy vạn dặm.

Trong hư không vô hạn của Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận, Cơ Hạo xê dịch về phía sau mấy vạn dặm, mười mấy sao băng nhỏ liền chắn giữa hắn cùng Bàn Giả.

Một cơn đau từ ngực truyền đến, Cơ Hạo kinh hãi cúi đầu, trong các tầng thanh quang Thái Cực Pháp Y phóng ra đã xuất hiện một vết rách trong suốt dị thường rõ ràng. Thái Cực Pháp Y Cơ Hạo cho dù chính diện đối địch Hoa đạo nhân, đối địch các vực ngoại ma tôn kia, cũng chưa từng bị phá vỡ, đã bị phá vỡ lần đầu tiên.

Trên Thái Cực Pháp Y xuất hiện một vết kiếm dài ba tấc, một mảng máu tươi mỏng manh không ngừng từ trong vết kiếm phun ra.

Máu tươi phun ra cấp tốc đổi máu, khô mục, sinh mệnh tinh khí khổng lồ từ trong máu tươi không ngừng trôi đi, trong nháy mắt máu tươi phun ra ngoài cơ thể đã hóa thành một mảng tro bụi màu xám bay đi bốn phương.

Cơ Hạo đưa tay sờ sờ vết thương, Long Giác Kiếm đâm xuyên qua Thái Cực Pháp Y, đâm xuyên qua ngực hắn, thiếu chút nữa đã thương tổn đến trái tim hắn.

Không chỉ có thế, trên thân Long Giác Kiếm càng có một lực lượng mang tính hủy diệt cực kỳ đáng sợ đang không ngừng tổn hại sinh mệnh lực của Cơ Hạo.

Vu Đế nhân tộc bình thường đã có khả năng nhỏ máu trọng sinh, lại thương nặng hơn nữa, máu tươi trong cơ thể bay ra đều có thể một lần nữa bay về trong cơ thể, hóa thành năng lượng sinh mệnh khổng lồ nhanh chóng chữa trị thân thể.

Lực lượng hủy diệt trên thân Long Giác Kiếm lại khiến máu tươi Cơ Hạo phun ra ngoài cơ thể biến hết thành tro bụi mục nát, toàn bộ năng lượng sinh mệnh chất chứa trong máu tươi đều tản mạn khắp nơi vào hư không, không một chút nào quay về trong cơ thể Cơ Hạo nữa.

Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, trên Thái Cực Pháp Y từng luồng thanh quang nhỏ bé lưu chuyển, Thái Cực Pháp Y bị hao tổn tự khép lại, vô số ánh sao trong Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận hướng cũng pháp y hội tụ đến, không ngừng bị Thái Cực Pháp Y cắn nuốt. Thời gian ngắn ngủn vài hơi thở, Thái Cực Pháp Y liền khôi phục như lúc ban đầu, không còn chút dấu vết bị hao tổn nào nữa.

Ngực Cơ Hạo lại đang không ngừng đổ máu, hắn không ngừng thúc giục tinh huyết trong cơ thể muốn chữa trị vết thương, năng lượng hủy diệt trên thân Long Giác Kiếm không ngừng phá hủy lực lượng sinh mệnh trong tinh huyết của hắn, khiến hắn chữa trị vết thương thất bại từng lần một.

“Đại Tiêu Dao, Long Giác Kiếm này... sừng rồng tổ long dỡ xuống mà thôi!” Cơ Hạo nhìn Đại Tiêu Dao, phi thường khó hiểu đôi Long Giác Kiếm này, sao lại có thể có uy lực như thế! Thái Cực Càn Khôn Kính, Thái Cực Pháp Y, hai kiện bảo vật cấp tiên thiên chí bảo, lại không ngăn được một đòn nhẹ nhàng của nó!

“Hì hì, đám dân bản xứ các ngươi cũng không biết uy lực của đôi bảo kiếm này, tiểu nữ tử một người tới từ bên ngoài sao có thể biết chứ?” Đại Tiêu Dao hiển nhiên cũng bị uy lực của Long Giác Kiếm dọa giật mình, lấy nhãn lực của nàng, nàng tự nhiên nhìn ra được Thái Cực Càn Khôn Kính và Thái Cực Pháp Y là trọng bảo cấp bậc nào.

Nhưng hai kiện tiên thiên chí bảo đó, lại bị Long Giác Kiếm thoải mái phá vỡ!

Long Giác Kiếm này, rốt cuộc là bảo bối phẩm giai cỡ nào? Đại Tiêu Dao mặt mày hớn hở ôm hai thanh Long Giác Kiếm dùng sức hôn một cái, nàng cất tiếng cười nói: “Tránh ra, tránh ra, hai thanh bảo kiếm này, về sau sẽ là bản mạng thánh khí của bản thánh tôn, hì hì, thần chắn sát thần, ma chắn giết ma, có hai kiện bảo bối này, chu thiên thế giới, ai còn là đối thủ của bản thánh tôn?”

Dưới cơn kích động, Đại Tiêu Dao nói toạc ra thân phận của mình.

‘Thánh tôn’, nàng quả nhiên giống với Đại Tự Tại, đều là thánh tôn địa vị cao nhất trong Vực Ngoại Thiên Ma! Thật không biết Bàn Giả là xui xẻo bao nhiêu, sao lại bị ma đầu này đem nguyên linh của nàng cũng xâm chiếm được? Bàn Giả, sợ là đã thật sự hóa thành tro bụi, không còn tồn tại nữa nhỉ?

U Minh giáo chủ cũng vạn phần chấn động nhìn Đại Tiêu Dao. Thái Cực Càn Khôn Kính cùng Thái Cực Pháp Y của Cơ Hạo, hai kiện trọng bảo cấp tiên thiên chí bảo đó, trong lòng U Minh giáo chủ cũng không khỏi có chút chua xót —— Vũ Dư đạo nhân không hổ là một trong những người thừa kế chính thống nhất của Bàn Cổ thế giới, một đồ đệ của hắn, vậy mà trên tay cũng có trọng bảo như thế!

Nhưng uy lực của Long Giác Kiếm, càng khiến U Minh giáo chủ bị dọa nhảy dựng.

Hai kiện tiên thiên chí bảo, lại không ngăn được một đòn nhẹ nhàng của Long Giác Kiếm, không lẽ truyền thuyết kia là thật?

“Cẩn thận hai thanh kiếm đó... Truyền thuyết, Bàn Cổ thánh nhân ngã xuống, thân thể, linh hồn, huyết mạch sụp đổ, hóa thành long, phượng, nhân tam tộc. Thân thể Bàn Cổ thánh nhân thất lạc giữa trời đất, chỉ có hai vật cực chắc chắn bảo tồn.”

“Thứ nhất, trụ trời Bất Chu sơn, đội trời đạp đất, trấn áp thiên đạo pháp tắc Bàn Cổ thế giới, là đầu mối then chốt của thiên địa, tinh tú khắp trời đều quay quanh trụ trời vận chuyển, càng là một con đường lớn nhân gian đi thông thiên đình.”

“Thứ hai, Bàn Cổ thánh nhân có hai cái răng cửa, vừa lúc hóa thành hai cái sừng rồng của tổ long.”

Sắc mặt Cơ Hạo trở nên cực kỳ cổ quái, nhìn chằm chằm hai thanh Long Giác Kiếm hồi lâu không nói nên lời!

Long Giác Kiếm là sừng rồng của tổ long luyện chế thành, sừng rồng của tổ long là hai cái răng cửa Bàn Cổ thánh nhân!

Chẳng phải là nói, hắn bị Bàn Cổ thánh nhân cách vô số năm, cắn một nhát thật mạnh vào ngực hắn?