Vu Thần Kỷ

Chương 1266: Một ngụm ác khí




Cơ Hạo trơ mắt nhìn quạ lửa đầy trời hóa thành luồng sáng bao phủ liên quân các thị tộc.

Một trăm lẻ tám tòa Kim Tự Tháp của Hữu Sào thị phát ra tiếng nổ vang trầm thấp, đại trận vây khốn Hắc Thủy Huyền Xà ầm ầm tan rã, Kim Tự Tháp đen sì bay ngang trời, ở trên không liên quân hợp thành một tòa vu trận hình dạng ngọn núi lớn, một quầng sáng dày nặng đem liên quân các tộc bảo hộ gắt gao phía dưới.

Vô số con quạ lửa phát ra tiếng rít làm người ta tâm phiền ý loạn, hung hăng húc vào đại trận phòng ngự Hữu Sào thị bày ra.

Trên phòng ngự đại trận chưa nổi lên chút gợn sóng nào. Liên quân các tộc đứng trong đại trận, chỉ vào kẻ địch trên Quỳ Môn chỉ trỏ, càng có một số người ra vẻ hào hùng vạn trượng lớn tiếng cười, tiếng cười thậm chí đem tiếng kêu chói tai của quạ lửa cũng bao phủ.

Hắc Thủy Huyền Xà từ trong đại trận thoát vây. Hắn hung hăng hướng tới liên quân các tộc phun ra mảng lớn độc khí, sau khi phát hiện độc khí không thể rót vào phòng ngự đại trận chút nào, hắn phẫn nộ đem thân thể áp súc đến khoảng mười mấy dặm, chậm rãi đạp lên một đám mây đen bay về phía trước Quỳ Môn, tiếp tục cuộn mình ở trên mây đen, nheo mắt làm bộ ngủ gật.

Quạ lửa không ngừng từ đỉnh Quỳ Môn bay xuống, nửa bầu trời cũng bị quạ lửa mang theo hỏa quang đốt đỏ bừng.

Liên quân không sợ hãi đứng ở dưới phòng ngự đại trận của Hữu Sào thị, thủ lĩnh các tộc tụ tập lại, líu ríu cũng không biết đang khắc khẩu những gì.

“Không trông cậy vào bọn họ được!” Cơ Hạo lắc lắc đầu, nhìn nhìn mấy trăm chiến sĩ xung quanh phụ trách giám thị hắn cùng Tự Văn Mệnh, chắp tay sau lưng đi trở về lều trại phía sau.

“Ài!” Tự Văn Mệnh thở dài một hơi, hắn nhìn nhìn đại quân trị thủy xung quanh đã khôi phục nguyên khí, trầm mặc một lát, như có chút đăm chiêu cúi đầu, theo Cơ Hạo đi vào trong lều trại.

Rất nhanh, sự việc khiến Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh thiếu chút nữa nổi giận đã xảy ra —— đám thủ lĩnh các bộ lạc đang khắc khẩu không ngớt, bọn họ thế mà phân biệt phái ra chiến sĩ tinh nhuệ từ hai tới ba trăm người, công khai đi tới trong doanh địa của Tự Văn Mệnh, đem đại trướng chỗ Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh bao vây.

Thậm chí có mấy tên vu sư của sơ vu nhất mạch, bọn họ ở phụ cận lều trại bố trí rậm rạp cấm chế báo động trước.

Các cấm chế này dày đặc đến mức, chỉ cần Cơ Hạo cùng Tự Văn Mệnh đi ra khỏi lều trại ba bước, sẽ lập tức xúc động trình độ cảnh báo. Trên trời, mặt đất, trong lòng đất, các loại cấm chế cổ quái đem lều trại bao bọc con muỗi bay cũng không lọt.

Một tướng lĩnh Vân Dương thị đứng ở cửa lều trại, cười ha ha hướng Cơ Hạo sắc mặt khó coi tùy ý hành một lễ: “Sùng Hầu, Nghiêu Hầu, hai vị đại nhân mấy năm nay vất vả rồi. Việc chín đại long môn này sao, các ngươi ở một bên xem là được.”

Vẻ mặt ôn hoà nói mấy câu vô thưởng vô phạt, tướng lĩnh Vân Dương thị này thay đổi sắc mặt giống như chó điên. Hắn cau mày, âm trầm nói: “Hai vị đại nhân nhất định phải nhớ, mấy ngày nay tốt nhất cứ nán lại ở trong lều trại, ăn, uống, đều có chúng ta đưa lên. Nếu cần nữ nhân, muốn nữ nhân thế nào, chúng ta cũng phụ trách tìm đến!”

“Tấn công chín đại long môn, mọi người đều rất khẩn trương, hai vị đại nhân tuyệt đối đừng làm ra chuyện khiến chúng ta hiểu lầm... Chẳng may, chẳng may chúng ta cùng thủ hạ của hai vị đại nhân nổi lên xung đột gì...”

Cơ Hạo bước ra một bước, một bạt tai hướng tướng lĩnh Vân Dương thị vênh váo tự đắc này tát qua.

Tự Văn Mệnh biết sự tình thân thể nhoáng lên một cái đến bên người Cơ Hạo, hắn không kịp giữ chặt tay Cơ Hạo, chỉ có thể đem thân thể của mình chắn phía trước Cơ Hạo.

Bàn tay Cơ Hạo thiếu chút nữa đánh vào trên đầu Tự Văn Mệnh. Hắn vội vàng thu tay lại, thân thể khẽ nghiêng như cá chạch bôi mỡ từ bên người Tự Văn Mệnh trượt qua, bay lên một cước hung hăng đá về phía hạ thân tướng lĩnh Vân Dương thị.

Tướng lĩnh Vân Dương thị kia lộ ra một tia vui mừng, đồng thời rất khinh thường hừ lạnh một tiếng, cùi trỏ tay phải giống như búa tạ hung hăng đập về phía chân phải Cơ Hạo.

Một lần này, Tự Văn Mệnh không kịp ngăn cản.

‘Oành’ một tiếng trầm nặng, giày Cơ Hạo dùng da giao long chế thành nổ thành phấn, trên bảo vệ tay kim loại của tướng lĩnh Vân Dương thị nổi lên một mảng phù văn chói mắt, bảo vệ tay kim loại dày tới một tấc bị một cước của Cơ Hạo chấn thành vô số sắt vụn bắn tung tóe.

Một mảng lớn sương máu nổ tung, cùi trỏ tướng lĩnh Vân Dương thị bị Cơ Hạo đạp nát, cánh tay phải rơi xuống đất, ngón tay kịch liệt run rẩy.

“Ngươi...” Tướng lĩnh Vân Dương thị sắc mặt trở nên thê thảm, hơn ba trăm chiến sĩ Vân Dương thị hắn mang đến đồng loạt rút đao hướng Cơ Hạo ép tới.

“Các ngươi dong dài thêm một chữ, ta lập tức dẫn dắt đại quân, phối hợp thủy yêu, xử luôn các ngươi!” Con mắt Cơ Hạo biến thành thuần màu bạc đáng sợ, Thái Âm chi lực chu du toàn thân, hư không bên người hắn phát ra tiếng ‘Rắc Rắc’ khe khẽ, từng miếng băng màu lam không ngừng sinh ra từ hư vô, chậm rãi rơi xuống đất.

Nhiệt độ không khí xung quanh cấp tốc hạ xuống, không khí cũng bị hàn khí Cơ Hạo phát ra đông lại.

“Tin hay không ta dám dẫn người phối hợp thủy yêu đ – hết tất cả các ngươi?” Cơ Hạo trầm mặt nhìn tướng lĩnh Vân Dương thị sắc mặt biến hóa hoàn toàn: “Các ngươi tin hay không?”

“Ngươi, ngươi dám?” Tướng lĩnh Vân Dương thị run run chỉ vào Cơ Hạo.

“Nếu không ngươi thử xem? Ngươi dùng ngón tay chỉ vào ta tiếp, ngươi thử xem ta dám làm như thế không?” Cơ Hạo nhếch miệng cười, cười lạnh nói: “Ngươi còn có thể cược với ta một lần, xem sau khi ta giết chết các ngươi, Đế Thuấn sẽ xử trí ta hay không?”

Một vầng sáng màu bạc từ đỉnh đầu Cơ Hạo dâng trào ra, hàn khí đáng sợ thổi quét dãy núi phạm vi mấy trăm dặm, rất nhanh một vùng dãy núi này đã bao trùm tầng băng thật dày, trong thân núi không ngừng phát ra tiếng vỡ vụn ‘Rắc rắc’, đó là đá núi cũng bị đông lạnh nứt ra rồi.

“Hoặc là nói, các ngươi cược một lần, Đế Thuấn... Có thể xử trí được ta hay không?” Trong lòng Cơ Hạo nghẹn hỏa, hắn không kiêng nể gì nói ra phen lời này.

Tướng lĩnh Vân Dương thị trợn mắt há hốc mồm nhìn Cơ Hạo, hắn thậm chí quên thúc giục tinh huyết khôi phục tay cụt. Hắn kinh hoảng nhìn Cơ Hạo, từ khí tức Cơ Hạo tản mát ra, cùng với hàn quang màu bạc đáng sợ trong mắt Cơ Hạo đến xem, bọn họ tựa như thật sự trêu vào một đối thủ khó chơi rồi?

Nhưng, căn cứ tình báo Vân Dương thị bọn họ cùng thị tộc khác đạt được, Nghiêu Hầu Cơ Hạo căn bản là không có căn cơ gì mà!

Người may mắn xuất thân tiểu bộ tộc Nam Hoang, tiểu tử may mắn được Tự Văn Mệnh một đường dẫn dắt có một chút địa vị và lãnh địa, hắn sao có thể có được khí tức so với đại trưởng lão nhà mình còn khủng bố hơn?

“Ta, ta...” Tướng lĩnh Vân Dương thị không dám hé răng, các tướng lĩnh các đại thị tộc khác phái tới phụ trách giám thị Cơ Hạo cùng Tự Văn Mệnh cũng đều co rúm không dám làm gì.

“Cút sang một bên!” Cơ Hạo một bạt tai đem tướng lĩnh Vân Dương thị này đánh bay. Hắn lớn tiếng quát: “Nhớ kỹ, không phải các ngươi tặng, mà là lão tử tìm các ngươi đòi! Ta muốn ăn cái gì, các ngươi nhất định phải đưa tới, cho dù là gan rồng tủy phượng, ngươi cũng phải đưa tới; ta muốn uống gì, các ngươi cũng phải đưa tới, cho dù là long cốt tủy, máu phượng hoàng, các ngươi cũng phải đưa tới!”

“Nếu lão tử muốn chơi - nữ nhân, cho dù lão tử muốn mẹ đẻ các ngươi, các ngươi nếu không sạch sẽ đưa tới, ta sẽ giết chết các ngươi!”

Hung hăng trừng mắt nhìn chiến sĩ các bộ lạc quanh lều trại trợn mắt há hốc mồm, Cơ Hạo cười lạnh một tiếng, đột nhiên thân hình khẽ động, hầu như là cùng lúc cho hơn trăm chiến sĩ cách hắn gần nhất mỗi người một bạt tai, đem bọn họ đánh bay ra ngoài mười mấy dặm.

‘Phù’, Cơ Hạo phun ra một ngụm ác khí, ngửa mặt lên trời cười phá lên: “Thế này, thoải mái rồi... tìm chút việc để làm!”

Tự Văn Mệnh bất đắc dĩ nhìn Cơ Hạo, nhưng Cơ Hạo mơ hồ cảm thấy, Tự Văn Mệnh sao lại đang cố gắng nhịn cười nhỉ?