Vu Thần Kỷ

Chương 1240: Nghi ngờ sau chiến




‘Thùng, thùng, thùng’!

Sau một chuỗi tiếng nổ dày đặc của sấm sét màu đen, mảng lớn hào quang trong hư không tiêu tán, Cơ Hạo từ trong Vô Lượng Liên Hoa Cảnh tán đi dần dần đi ra. Từng cây cờ phướn, từng món pháp bảo, trận kỳ cùng pháp bảo tùy thân mấy vạn đạo nhân dùng để bày trận như chim bay đầu rừng, không ngừng nhập vào trong tay áo trái của Cơ Hạo.

“Da, Cơ Hạo thắng rồi!” Mắt thấy phía sau Cơ Hạo trống rỗng không còn một vật, Man Man cao hứng phấn chấn vung hai tay nhảy lên. Nếu không phải Thiếu Ti cũng đang mỉm cười lôi kéo, Man Man đã sớm không kiềm chế được nhảy vào trong lòng Cơ Hạo.

Thân hình Da Ma Sát Nhất chợt lóe, từ trong hư không đi ra. Hắn thả lỏng đôi tay, rất kính cẩn theo phía sau Cơ Hạo, nhắm mắt theo đuôi, thật cẩn thận nhìn gương mặt thâm trầm như nước của Cơ Hạo.

“Chủ nhân tôn quý, ngài tựa như có chút không vui? Có chỗ nào không thích hợp sao?” Da Ma Sát Nhất thấp giọng hỏi.

Cơ Hạo nhíu mày, hắn đi trở về Cửu Long Xa Liễn, ngồi ở trên ngai báu kim quang vạn trượng tầng trên cùng của xe kéo, hai tay nâng cằm, ánh mắt tự do nhìn làn nước mênh mông phía dưới.

Đương nhiên là có chỗ không thích hợp, hơn nữa chỗ không thích hợp lớn nữa.

Trên thân đám đệ tử Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân đều có bồ đề linh phù Mộc đạo nhân ban cho. Bồ đề linh phù uy lực to lớn cũng không có ý tứ bảo hộ tính mạng bọn họ, chỉ là ở sau khi bọn họ ngã xuống, bảo hộ bổn nguyên lạc ấn của bọn họ trốn vào luân hồi.

Điều này thấy thế nào cũng có một loại hương vị —— Mộc đạo nhân rất sớm trước kia đã lập kế hoạch, cố ý để cho các môn nhân đệ tử đó chịu chết.

Càng quan trọng hơn là, các đạo nhân đó thực lực không thích hợp, phi thường không thích hợp.

Bản thân Cơ Hạo kỳ ngộ liên tục, có Vũ Dư đạo nhân thu làm môn đồ, có Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân truyền xuống đại đạo tinh nghĩa của nhà mình, càng có một đám sư huynh sư tỷ ân cần dạy bảo, đem cảm ngộ tu luyện của mình dốc túi truyền thụ.

Mấu chốt nhất là, hư ảnh trong thần hồn không gian của Cơ Hạo, lão quái vật không rõ lai lịch kia, Hắn mang đến cho Cơ Hạo tạo hóa có thể xưng là long trời lở đất. Cho nên Cơ Hạo bước lên con đường tu luyện chưa được bao nhiêu năm, nhưng đạo hạnh pháp lực của hắn tiến bước dài, nay có được thực lực không yếu hơn các đại năng hồng hoang bao nhiêu.

“Ta tự hiểu, ta cho dù tiến bộ lớn nữa, Thi đạo nhân, Kim Thủy đạo nhân hồng hoang đại năng như vậy, thần thông pháp lực của bọn họ không phải ta có thể dễ dàng phỏng đoán.” Cơ Hạo âm thầm gật đầu, nhíu mày suy nghĩ sự cổ quái trong đó.

Một kiếm chém giết Thi đạo nhân, Cơ Hạo thoải mái chém nguyên thần đạo đài của hắn, Cơ Hạo mơ hồ cảm thấy, Thi đạo nhân giống như một cái khí cầu, bề ngoài bành trướng cường đại, nhưng bên trong trống rỗng hư vô, đạo hạnh cảnh giới của hắn còn đó, nhưng đạo đài tinh nguyên cùng toàn thân pháp lực của hắn mười phần chỉ còn một.

Thi đạo nhân hôm nay, sự cường đại thua xa Cơ Hạo lần đầu tiên gặp hắn, thực lực của hắn ít nhất suy yếu mấy chục lần.

Nhưng Thi đạo nhân còn không hề có cảm giác, chính hắn cũng chưa phát hiện mình bị suy yếu đi rất nhiều.

Cơ Hạo và Thi đạo nhân từng đối mặt, cho nên hắn có thể mơ hồ cảm giác được Thi đạo nhân suy yếu, bị Cơ Hạo dựa vào lực lượng chí bảo một kiếm chém giết, đó cũng là lẽ đương nhiên.

Kim Thủy đạo nhân không rõ lai lịch, nhưng hắn có thể nắm giữ Vạn Giới Bài trấn áp Vô Lượng Liên Hoa Cảnh, bởi vậy có thể biết thực lực địa vị của hắn phải ở trên Thi đạo nhân—— nhưng Kim Thủy đạo nhân cũng bị Cơ Hạo một kiếm chém chết, hắn thậm chí ngay cả bảo mệnh pháp bảo cũng chưa kịp phát động.

Trừ hai nhân vật trong hồng hoang đã có tiếng tăm lớn này, các đạo nhân hôm nay Cơ Hạo ở trong Vô Lượng Liên Hoa Cảnh đụng tới, mỗi người đều cho Cơ Hạo một loại cảm giác nguyên khí mệt mỏi trống rỗng, pháp lực suy bại rất nhiều.

Cơ Hạo quả thực có vài món đỉnh cấp tiên thiên chí bảo tùy thân, càng có Thiên Địa Kim Kiều Hồng Mông chí bảo lai lịch không rõ này khắc chế Vạn Giới Bài, lấy thực lực thủ đoạn của hắn, phá vỡ Vô Lượng Liên Hoa Cảnh tự do rời khỏi là dễ dàng.

Nhưng muốn nói chiến một trận đánh chết mấy vạn đệ tử tinh anh môn hạ Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, chiến quả này Cơ Hạo cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng. Các đạo nhân đó hơi có chút danh không xứng với thực, thực lực của họ không xứng với đạo hạnh cảnh giới của bọn họ, bọn họ tựa như bị người ta dùng thủ đoạn khó lường rút đi tuyệt đại bộ phận lực lượng và tinh nguyên.

“Bọn họ, quá yếu!” Cơ Hạo hướng các đồng bạn đứng bên người, có chút lo lắng nhìn mình cười nói: “Ta không sao, ta chỉ là cảm thấy, bọn họ có chút quá yếu. Các đạo nhân đó, bọn họ ai cũng đều là tiền bối của ta, thời gian bọn họ tu luyện ngắn nhất cũng ở ngàn năm trở lên...”

Da Ma Sát Nhất cũng nhíu mày, hôm nay dưới kiếm hắn chém giết ít nhất ba ngàn đạo nhân. Hắn cũng cảm thấy, tựa như thế này có chút quá dễ dàng.

“Mặc kệ, dù sao chúng ta đã thắng!” Man Man ngạo nghễ ngẩng đầu lên, sáu mươi tư viên Đô Thiên Liệt Hỏa Thần Châu vờn quanh nàng chậm rãi xoay tròn, mây lửa ánh đỏ chiếu toàn thân nàng đỏ bừng. Nàng cười ‘Hì hì’ nói: “Mặc kệ có bao nhiêu kỳ quái cùng cổ quái, dù sao thắng chính là chuyện tốt!”

Cơ Hạo cũng cười.

Tính tình Man Man vẫn chưa sửa đổi chút nào, nhưng lời này nói có lý, mặc kệ có bao nhiêu cổ quái cùng kỳ quái, dù sao bọn họ không phải đã thắng sao? Mộc đạo nhân và Hoa đạo nhân bày ra cạm bẫy này muốn bẫy Cơ Hạo một vố, kết quả mấy vạn tinh anh môn nhân chiến một trận thành tro bụi, ngược lại thành toàn Cơ Hạo.

Trong cái đỉnh tròn năm màu không ngừng có linh hồn bổn nguyên lực tinh thuần đến cực điểm chậm rãi chảy ra, không ngừng chảy vào nguyên thần đạo đài của Cơ Hạo.

Nguyên thần đạo đài của Cơ Hạo đang nhanh chóng sinh trưởng, trong thần hồn không gian của hắn điện chớp sấm rền từng đợt, quang ảnh lay động, mỗi một lần hít thở, thực lực Cơ Hạo đều đang vững bước dâng lên.

“Lần sau, bọn họ có nhân thủ tương tự tới, ta chính diện đấu pháp, cũng có thể xé nát bọn họ!” Quanh thân thể Cơ Hạo dần dần có sương mù hỗn độn khuếch tán ra, làn khí mơ hồ bao phủ thân thể hắn, thân hình hắn như ma long nấp ở dưới vực sâu vạn trượng, mơ mơ hồ hồ khó có thể làm người ta nắm chắc hắn tồn tại nữa.

Trong thần hồn không gian, ở cạnh ba đại nguyên thần đạo đài Thái Âm, Thái Dương, Hủy Diệt, một cái bóng người mông lung dần dần ngưng hình.

Thiên Địa Kim Kiều cắn nuốt Vạn Giới Bài, liên hệ của Cơ Hạo cùng Thiên Địa Kim Kiều chợt thân mật, chặt chẽ hơn một mảng lớn, từng luồng cảm ngộ không gian như có như không không ngừng dung nhập nguyên thần đạo đài của Cơ Hạo, đạo thai thứ tư không gian đạo thai của Cơ Hạo đang chậm rãi thành hình.

Bởi vì không gian đạo thai xuất hiện, thần hồn không gian Cơ Hạo ban đầu đã rộng lớn dị thường, còn có hư không trong cơ thể giữa ngực bụng hắn cất chứa ba quầng sáng thật lớn đều bắt đầu cấp tốc hướng bốn phía khuếch tán. Bản thân Cơ Hạo cũng mơ hồ phát hiện, hư không ngày thường trống rỗng không thể nắm lấy, nay ở bên người hắn dần dần trở nên rõ ràng hẳn lên, dần dần trở nên đưa tay có thể chạm tới.

Lại nhìn thoáng qua vị trí Vô Lượng Liên Hoa Cảnh vừa nãy, Cơ Hạo vung tay áo, trầm giọng nói: “Trở về đi, chúng ta còn có việc phải làm.”

Cửu Long Xa Liễn phát ra một tiếng nổ vang, Nha Công vui vẻ đứng ở trên mui xe kêu một tiếng.

Viên Lực vung roi da hung hăng vụt một phát, mấy trăm đạo nhân bị trói ở trước xe kéo cùng cất tiếng rên rỉ. Cửu Long Xa Liễn chậm rãi xoay lại, phun ra một mảng lớn mây lửa, hướng một đại đội trị thủy gần nhất vừa mới truyền đến triệu hồi khẩn cấp bay đi.

Xe kéo còn chưa hành động, trong hư không phía trước một đóa hoa sen mông lung bán trong suốt lặng lẽ nở rộ.

Hoa đạo nhân sắc mặt âm lệ từ trong hoa sen mông lung bước ra, sau khi nhìn thấy Cơ Hạo hắn không nói một lời vung tay đánh xuống một đạo lôi quang màu vàng.