Là tự tin sao?
Có lẽ là tự phụ!
Lúc Hồng Liên đạo nhân và Cơ Hạo dong dài, mấy vạn môn nhân của Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân thế mà lại chưa phát động đại trận, chỉ nhìn, cười, đang kiêu ngạo, đang tự hào.
Cho nên khi Cơ Hạo đem cả đống lôi hỏa cùng đạo phù uy lực lớn ném xuống, các đạo nhân này vừa mới vừa phát động đại trận. Không gian trong thụy khí tường quang bắt đầu cấp tốc chồng xếp, gấp gáp vặn vẹo, vạn dặm hư không bị áp súc thành một cục, trong một hạt bụi lại bị kéo ra khoảng cách dài đằng đẵng mấy vạn dặm.
Thời gian cũng bị nhiễu loạn, lúc nhanh lúc chậm, một bước một tầng trời, trong đại trận có mấy nơi chớp mắt vạn năm, có một số nơi thời gian bị đóng băng, hầu như lâm vào trạng thái đình trệ.
Thời không hỗn loạn ở trong đại trận tạo thành vô số phay đứt gãy, mỗi một phay đứt gãy đều ngưng tụ thành một đóa hoa sen đẹp đẽ. Vô số đóa hoa sen ghép lại, chính là chỗ huyền bí chân chính của Vô Lượng Liên Hoa Cảnh—— người bị nhốt vào đại trận, trừ phi có thần thông khai thiên tích địa của Bàn Cổ thánh nhân, hoặc là có vô thượng pháp lực cấp giáo chủ, nếu không không ai có thể phá trận mà ra.
Nhưng các đạo nhân này quá tự tin, hoặc nói bọn họ quá tự phụ, thời gian bọn họ phát động đại trận quá muộn.
Khi Hồng Liên đạo nhân bị Cơ Hạo tru sát, đạo đài bị Ôn Thần Phiên cắn nuốt bọn họ mới vội vàng phát động đại trận, nháy mắt đại trận thành hình, vô số lôi hỏa cùng đạo phù đồng thời bùng nổ.
Lôi hỏa cùng đạo phù Đại Xích đạo nhân tự tay luyện chế, mỗi một viên lôi hỏa đều có lực lượng phá vỡ hư không, mỗi một đạo phù đều có uy lực mở lại hồng hoang. Chỉ nghe tiếng nổ nặng nề không dứt, trong tường quang thụy khí đầy trời, vô số hoa sen điêu linh vỡ nát, từng đám đông đạo nhân kinh hoảng tuyệt vọng từ trong tường quang thụy khí thò ra nửa đoạn thân thể, sau đó chợt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tiếng tru thê lương của Thi đạo nhân từ trong đại trận truyền đến: “Cơ Hạo, đây là bút tích của Đại Xích đạo nhân... các ngươi xuống tay độc ác quá!”
Tiếng ‘Ong ong’ kéo dài vang lên, một đóa lại một đóa hoa sen không ngừng sinh ra, không ngừng vỡ nát.
Các hộ pháp lực sĩ đứng ở trên mây vàng liều mạng vẫy cờ, đưa tới các luồng ánh sao rót vào trong Vô Lượng Liên Hoa Cảnh. Không biết đại trận này là vận chuyển biến hóa như thế nào, ù ù cạc cạc một ít lôi hỏa và đạo phù trực tiếp từ bên người các hộ pháp lực sĩ này xông ra.
Một chuỗi tiếng vang lớn truyền đến, từng mảng lớn hộ pháp lực sĩ bị nổ tan xương nát thịt, thi thể long lanh trong suốt như lưu ly bảo ngọc tản ra bay múa, nhiều lá cờ phướn bị lôi hỏa đánh cho nát bét, ánh sao trên trời rơi xuống chợt ảm đạm đi mấy thành.
Thấy không rõ tình huống chi tiết, nhưng nghe Thi đạo nhân rống giận dữ là biết, cái gọi là Vô Lượng Liên Hoa Cảnh bị Cơ Hạo ném lôi hỏa, đạo phù làm hại không ít. Đứng ở trên Cửu Long Xa Liễn, Cơ Hạo thậm chí ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.
Lực lượng giam cầm cường đại áp chế Cửu Long Xa Liễn, đại trận kịch liệt chấn động, lực lượng giam cầm tản mát ra cũng dao động lợi hại, khiến Cửu Long Xa Liễn cũng hơi phập phồng. Mấy ngàn đạo nhân lúc trước bị xiềng xích chế trụ nghe được tiếng đồng môn nhà mình rú thảm, đồng loạt giãy dụa lẫn nhau, pháp lực quanh thân dao động, càng làm mây lửa quanh Cửu Long Xa Liễn cũng kịch liệt rung chuyển hẳn lên.
Không thể đếm hết hộ pháp lực sĩ cầm các loại binh khí hướng đám người Cơ Hạo xung phong. Kiếm khí của Cơ Hạo xé rách hư không, hung hăng đánh vào trong đội ngũ các hộ pháp lực sĩ đó. Chỉ nghe tiếng xé rách thanh thúy không dứt, từng đại đội hộ pháp lực sĩ bị kiếm khí của Cơ Hạo chém thành mảnh vụn.
“Thi đạo nhân, Vô Lượng Liên Hoa Cảnh các ngươi chỉ một chút uy lực như vậy?” Cơ Hạo vung kiếm giết chóc, nơi đi qua mảnh thi thể của vô số hộ pháp lực sĩ phun loạn đầy trời, hắn không khỏi cười lạnh.
“Cơ Hạo, chớ càn rỡ!” Tiếng Thi đạo nhân hổn hển xa xa truyền đến, hắn khàn cả giọng kêu lên: “Ngươi... ngươi... ngươi thế mà vận dụng lôi hỏa, đạo phù Đại Xích đạo nhân tự tay chế tạo giết đồng môn của ta, hôm nay chúng ta chắc chắn không chết không thôi với ngươi!”
Tầng tầng tường vân thụy khí chặn tầm mắt Cơ Hạo, ở chỗ Cơ Hạo nhìn không tới, Thi đạo nhân và một đám đồng môn thực lực, địa vị đều tương đương tụ tập lại, gương mặt run rẩy nhìn đại đội đồng môn tử thương thảm trọng.
Hoa đạo nhân hạ pháp chỉ, bảo bọn họ dốc hết toàn lực đánh giết Cơ Hạo.
Được, bọn họ sẽ hoạt động ở Trung Lục, đệ tử có thể rút thân đều tụ tập lại, gần tám vạn kẻ sĩ có đạo đạo hạnh thâm hậu, pháp lực hùng hồn, tụ sức số đông bày ra Vô Lượng Liên Hoa Cảnh.
Nhưng Cơ Hạo không dựa theo lẽ thường ra bài, hắn không đấu pháp với đám đạo nhân này, cũng không đấu trận với bọn họ, lại gặp mặt đã là một đống lôi hỏa, đạo phù đập loạn xuống. Tuy số lượng đạo phù cùng lôi hỏa Cơ Hạo ném xuống không nhiều, nhưng đây là tinh phẩm Đại Xích đạo nhân tự tay chế tạo.
Môn nhân Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân không kịp trở tay tử thương thảm trọng, chớp mắt có gần tám ngàn người bị gạt bỏ, có hai ba vạn người bị thương tổn hại cơ thể, đang gào khóc ‘Ngao ngao’ ăn linh đan, bôi linh dược phục hồi chữa bệnh.
Đám người Thi đạo nhân nhìn mà đau lòng như cắt. Tuy Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân thu đồ đệ không khắc nghiệt giống Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, trên cơ bản là mở rộng cánh cửa thuận tiện, ‘người có duyên’ đều sẽ được nhét vào môn hạ.
Nhưng bị một đòn của Cơ Hạo đánh chết đả thương nhiều như vậy... thế này bảo bọn họ hướng hai tổ sư ăn nói ra sao?
“Kim Thủy sư huynh, ngươi vừa rồi vì sao không tế ra Vạn Giới Bài tổ sư ban cho?” Thi đạo nhân cùng mấy đạo nhân mặt chứa sự tức giận vây quanh một nam tử áo đạo toàn thân mơ hồ có ánh vàng quanh quẩn, thân hình như sóng nước ngưng tụ quát lớn.
Đã không thể giải thích, thì tìm một người chịu tội thay đi!
Vạn Giới Bài là tiên thiên chi bảo, có công hiệu thần kỳ thu nạp hư không, hỗn độn vạn giới, vừa rồi nếu sớm đem Vạn Giới Bài tế ra, uy lực đại trận hẳn có thể tăng lên trăm ngàn lần, lôi hỏa, đạo phù của Đại Xích đạo nhân cho dù uy lực lớn hơn nữa, bọn họ cũng kịp ở trước khi lôi hỏa, đạo phù phát tác đem đệ tử phụ cận dịch chuyển ra ngoài.
Vạn Giới Bài chưa được phát động sớm, vậy tổn thương thảm trọng như thế, tất nhiên là lỗi của Kim Thủy đạo nhân này!
Nam tử quần áo đạo nhân rất tức giận lớn tiếng quát: “Chẳng lẽ là lỗi của sư huynh ta? Vừa rồi không phải các ngươi ủng hộ để Hồng Liên đi thuyết phục thằng nhãi Cơ Hạo mà nói, sư huynh ta đã sớm phát động toàn bộ đại trận, sao có thể để thằng nhãi Cơ Hạo chiếm tiện nghi này?”
Cả đám người khắc khẩu một phen, ai cũng không ép được ai, ồn ào một lúc, đột nhiên một đạo nhân lớn tiếng quát: “Đừng ồn nữa, mau tế ra Vạn Giới Bài, Cơ Hạo thằng nhãi độc ác kia đã phá hủy mấy vạn hộ pháp lực sĩ... Chúng ta tổng cộng mới dẫn theo bao nhiêu hộ pháp lực sĩ tới đây?”
Mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn, nhất thời bị dọa nhảy dựng.
Bên cạnh Cửu Long Xa Liễn, hộ pháp lực sĩ không ngừng xông lên như thủy triều. Kiếm quang của Cơ Hạo run lên, vô số hộ pháp lực sĩ bị bổ thành mảnh nhỏ, thi thể đều lơ lửng ở trong đám mây lửa của Cửu Long Xa Liễn. Man Man kiếm cái lưới nhỏ, đang không ngừng thu thập mảnh thi thể còn đang nhảy lên run rẩy—— Các hộ pháp lực sĩ kia, đều là tài liệu cực phẩm rèn thành, nấu lại rồi rèn, đều có thể làm ra thứ tốt.
Kim Thủy đạo nhân mắt thấy thế cục này, hắn không dám chậm trễ nữa, tay vội vàng rung lên, một tấm thẻ đồng ba thước vuông tràn ngập mây tím dần dần bay lên trời cao.
Vô Lượng Liên Hoa Cảnh khẽ run lên, quanh Cửu Long Xa Liễn của Cơ Hạo đột nhiên xuất hiện vô số cánh cửa to nhỏ.
Mỗi một cánh cửa đều phun mây nhả mù, bên trong có vô lượng ánh sáng lành bọc mảng lớn hoa sen quay cuồng lao ra. Bốn phía đều là mây lùn mênh mang, trừ những cánh cửa đó, không nhìn thấy được bất cứ thứ nào khác nữa.