Cả thảy mười tám tên Vực Ngoại Thiên Ma tôn cấp.
Bọn họ cao từ năm sáu trượng đến ba năm trăm trượng, thân thể hình thái khác nhau, trên người lại đều treo chuỗi ngọc bảo châu, toàn thân châu quang bảo khí, khí lành bốc lên. Bọn họ lẳng lặng đứng ở trên ánh sáng cầu vồng nhìn Cơ Hạo, trong mắt lóe ra ánh sáng nhiều màu, mặc cho ai cũng nhìn không thấu ý nghĩ trong lòng họ.
“Vực ngoại, ma đầu!” Cơ Hạo nhìn các Thiên Ma tôn cấp đó, hướng Hồng Liên đạo nhân thở dài một hơi: “Ngày đó ở Nam Hoang, tổ sư nhà ngươi từng phủ nhận các ngươi và lũ Vực Ngoại Thiên Ma có bất cứ sự liên lụy nào. Hôm nay thì tốt rồi, các ngươi nghiêm túc liên thủ?”
Hồng Liên đạo nhân mang theo một tia biểu cảm phức tạp, có vài phần kiêng kị hướng các Thiên Ma đó nhìn một cái, từ từ cười nói: “Cơ Hạo, đừng vội nói hươu nói vượn, bổn môn sao có thể liên thủ với lũ ma đầu này... Chẳng lẽ ngươi không biết, ngươi...”
Một Ma tôn lưng mọc hai cánh, toàn thân bao phủ một tầng bạch quang cho người ta cảm giác cực kỳ sạch sẽ, khuôn mặt thần thánh, nghiêm túc, mặc áo bào trắng, trên người có các loại bảo châu cùng tinh thạch kỳ dị khác khảm mà thành vật trang sức cười lên rạng rỡ tỏa sáng.
Cánh chim trắng như tuyết ở sau lưng chậm rãi mở ra, Ma tôn mỉm cười nói: “Hồng Liên đạo hữu, ngươi ta đã là quan hệ minh hữu, cần gì còn ở nơi này nói láo phủ nhận chứ? Tất nhiên hắn đã giết chết mấy đồng bạn của chúng ta... Nhưng tộc ta không coi trọng đối với thù hận, chúng ta chỉ coi trọng lợi ích thực tế nhất, nếu không phải chưởng giáo tổ sư của các ngươi mời, chúng ta sẽ không cứng đối cứng đối phó kẻ địch khó chơi này.”
Cơ Hạo cười lạnh ‘Ha ha’, gương mặt Hồng Liên đạo nhân trở nên đỏ bừng như máu, có vài phần chật vật nhìn Cơ Hạo.
Hắn vốn đang muốn duy trì mặt mũi sư môn nhà mình, muốn phủ nhận sự thực nhà mình và Vực Ngoại Thiên Ma liên thủ, muốn để người thế gian đều biết —— đám Vực Ngoại Thiên Ma này là không mời tự tới, bọn họ là vì Cơ Hạo giết chết mấy đồng bạn của bọn họ, cho nên mới nhân cơ hội tìm đến Cơ Hạo báo thù rửa hận.
Nhưng Vực Ngoại Thiên Ma tâm tính khó lường, Hồng Liên đạo nhân còn chưa nói xong một phen lời ma quỷ, đã bị Vực Ngoại Thiên Ma vạch trần tận gốc. dù là Hồng Liên đạo nhân da mặt dày như tường thành, giờ khắc này cũng có chút đỏ mặt.
Gương mặt đỏ rực rất nhanh đã khôi phục bình thường, Hồng Liên đạo nhân một lần nữa trở thành da mặt trắng nõn đầy nét tiên phong đạo cốt nhẹ nhàng quát: “Cơ Hạo đạo hữu đã cứng đầu như thế, thì đừng trách bần đạo...”
Bốn chữ ‘Tâm ngoan thủ lạt’ còn chưa thể nói ra khỏi miệng, Cơ Hạo thét dài một tiếng, Thái Cực Thần Phong ở tay phải chợt hóa thành hai dải cầu vồng một vàng một bạc dâng trào ra. Làm người ta kinh hãi là, hôm nay Cơ Hạo tu vi tiến nhanh, hắn phân hoá kiếm quang, dưới cầu vồng màu vàng mơ hồ có một luồng khí màu trắng đi theo, dưới kiếm quang màu bạc mơ hồ quấn quanh một luồng khí đen.
Hai khí đen trắng hô ứng nhau từ xa, cầu vồng hai màu vàng bạc lúc bay đi, ở dưới kiếm quang mơ hồ có một vòng Thái Cực đen trắng xuất hiện.
Thần thức Hồng Liên đạo nhân tản ra xung quanh, kiếm quang của Cơ Hạo vừa ra, hắn đã làm ra phản ứng, áo dài vải thô trên người hắn nổi lên một đám mây đỏ, các đám mây đỏ đón đầu về phía kiếm quang. Trường kiếm ở tay trái hắn chỉ một cái, liền có một luồng sáng màu đỏ hóa thành một con giao long dài trăm trượng phun ra, hướng hai luồng kiếm quang nghênh đón.
Chày bạch ngọc ở tay phải hắn lại bay cao cao, theo một tiếng vang lớn, chày bạch ngọc hóa thành một cây chày to lớn dài nghìn trượng, to khoảng trăm trượng, nhằm vào đầu hướng Cửu Long Xa Liễn đập xuống.
“Hồng Liên sư huynh hảo pháp lực!” Mấy vạn đạo nhân ngồi ở trên hoa sen vàng phía dưới, nhất là những kẻ thất khiếu phun huyết đều vỗ tay cười vui. Xem vẻ mặt tươi cười của bọn hắn, tựa như Hồng Liên đạo nhân đã đánh bại Cơ Hạo thu hoạch thắng lợi.
“Ngu làm sao!” Man Man đứng ở phía sau Cơ Hạo đột nhiên thở dài một tiếng: “A cha từng nói, đánh trận, nếu nhà mình chiếm ưu thế binh lực, thì mau chóng toàn lực diệt kẻ địch, chém chết đánh ngã. Bọn ngu xuẩn này chứ, bọn hắn bày đại trận lại không phát động, đám người phía dưới đều là đến xem náo nhiệt sao?”
Cơ Hạo cười tế ra Thái Cực Càn Khôn Kính, một đạo thanh quang phun ra, theo tiếng xé gió chói tai, hư không cũng bị kính quang đánh vỡ một hành lang trong suốt lớn khoảng trăm trượng.
Thanh quang vượt ở trước kiếm quang Thái Cực Thần Phong biến thành chiếu vào trên mây đỏ hộ thể Hồng Liên đạo nhân, chỉ nghe thấy tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt, từng đám mây đỏ bị kính quang chiếu một cái lập tức tan thành mây khói. Không để Hồng Liên đạo nhân tiếp tục phản ứng, kiếm quang hai màu vàng bạc theo thông đạo kính quang mở ra tiến quân thần tốc, hung hăng đâm vào trên người Hồng Liên đạo nhân.
Hồng Liên đạo nhân kinh hô, trong cơ thể hắn trào ra một đóa hoa sen đỏ cực lớn, cánh hoa chồng chất chắn trước lưỡi kiếm.
Hai khí đen trắng tạo thành Thái Cực đồ án như một cái cối xay thật lớn, cuốn lấy cánh hoa sen đỏ nhẹ nhàng xoay tròn, chỉ thấy hoa sen đỏ điêu linh, kiếm quang hai màu vàng bạc đâm xuyên qua ngực Hồng Liên đạo nhân.
Rống thảm ‘Ngao’ một tiếng, kiếm quang màu vàng xuyên thấu ngực Hồng Liên đạo nhân, sau lưng hắn phun ra một dòng máu tươi thiêu đốt; kiếm quang màu bạc xuyên thấu ngực hắn, phía sau hắn phun ra một đạo hàn quang trong suốt.
Thái Dương chi lực thiêu hủy vạn vật, Thái Âm chi lực đóng băng hư không, lực Thái Âm Thái Dương đồng thời bùng nổ trong cơ thể Hồng Liên đạo nhân, lửa màu vàng và khí lạnh màu bạc cùng tồn tại trên thân thể hắn, lực lượng cực nóng cực lạnh đan xen, thân thể Hồng Liên đạo nhân chợt nứt ra vô số vết.
“Phát động đại trận, vây giết lão này!” Một luồng sáng màu đỏ từ trong thân thể sụp đổ của Hồng Liên đạo nhân phun ra, đó là một đạo đài nguyên thần cao bát thước, toàn thân quanh quẩn ánh sáng màu đỏ, giống như hồng ngọc điêu khắc thành.
Còn không chờ Hồng Liên đạo nhân bỏ chạy, Vũ Mục phía sau Cơ Hạo đột nhiên vẫy Ôn Thần Phiên một cái, mấy ngàn con Ôn Hoàng lớn nhỏ không đồng nhất ùa lên, bọc mảng lớn mây độc đem đạo đài nguyên thần Hồng Liên đạo nhân bọc lại bên trong. Chỉ nghe tiếng tru thê lương không dứt bên tai, mây độc kéo đạo đài nguyên thần Hồng Liên đạo nhân hướng bên trong Ôn Thần Phiên quay về.
Đây là bản mạng chí bảo của thượng cổ hỗn độn thần ma ‘Ôn thần’, kỳ trân sinh ra trong Hồng Mông hỗn độn, uy lực to lớn đến cực điểm. Hồng Liên đạo nhân khổ không có chí bảo hộ thể, nào có thể ngăn cản Ôn Thần Phiên cắn nuốt.
Cái chày bạch ngọc thật lớn từ trên trời hung hăng nện xuống. Cơ Hạo thuận thế đem Bàn Cổ Chung ném ra, thổi qua một ngụm pháp lực, Bàn Cổ Chung bành trướng đến khoảng nghìn trượng, miệng chuông mơ hồ nhắm ngay mấy vạn đạo nhân trợn mắt há hốc mồm bên dưới.
Cái chày hung hăng gõ Bàn Cổ Chung một phát. Chày trong tay Hồng Liên đạo nhân cũng là linh bảo Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân ban cho, uy lực rất cường đại. Bàn Cổ Chung dính đòn nặng, nhất thời ‘Oành’ một tiếng bộc phát ra tiếng chuông ngân kinh thiên động địa.
Tiếng chuông cuồn cuộn chấn động ngàn dặm, phía dưới vô số sen vàng, lá ngọc ầm ầm vỡ nát, hơn vạn đạo nhân đồng loạt hộc máu rơi xuống nước.
“Phát động đại trận!” Một thanh âm quen thuộc từ giữa vô số đạo nhân truyền đến, đạo mâu mi tâm Cơ Hạo hướng bên kia đảo qua, liếc một cái đã thấy gương mặt run rẩy kinh hoảng của Thi đạo nhân.
Cơ Hạo cười to ‘Ha ha’, lôi hỏa, linh phù ngày đó cuộc chiến đánh cược ở Bàn Hi thế giới còn chưa dùng hết được lấy ra toàn bộ, mặc kệ uy lực lớn nhỏ, tác dụng như thế nào, cả một vốc hướng về phía đám đông đạo nhân trên mặt nước.
Xung quanh đột nhiên biến thành mây đẹp khí lành vô biên vô hạn, vô số hoa sen ẩn hiện trên hư không, không nhìn thấy bóng dáng bất cứ một đạo nhân nào nữa. Một lực lượng mạnh đến đáng sợ giam cầm ở trên Cửu Long Xa Liễn, Cơ Hạo liên tục thúc dục xe kéo, lại chỉ có thể chậm rãi đi về phía trước, tốc độ so với rùa bò cũng không nhanh hơn là bao.
Một tiếng hét truyền đến, vô số hộ pháp lực sĩ toàn thân bốc lên khí lành cầm các loại binh khí, cuồn cuộn hướng Cơ Hạo bên này đánh tới.
“Các vị, buông tay chém giết... đem hết toàn lực chém tận giết tuyệt, một tên cũng không lưu! “
Cơ Hạo cầm Thái Cực Thần Phong, vung tay mấy vạn đạo kiếm khí được đánh ra.