Đầu đội Bàn Cổ Chung, từng tia hỗn độn chi khí hộ thể, Cơ Hạo cũng không cầm kiếm, tay không xông vào Phì Thủy thành.
Từ đỉnh núi đến chân núi, Phì Thủy thành xây dựng hai con đường lớn hình chữ ‘Chi’ uốn lượn mà xuống, từ cửa chính cung điện của Cơ Ngọ thông mãi hướng cửa thành chân núi, quán thông toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ toàn thành.
Giờ phút này theo hai con đường lớn, từng đám đông chiến sĩ Phì Thủy thành cưỡi Ngọc Giác Linh Dương, mặc giáp da cá sấu khổng lồ chen chúc mà đến, Ngọc Giác Linh Dương tiếng chân thanh thúy kéo dài một hơi, chấn động mặt đất run rẩy.
Phì Thủy lãnh địa của Cơ Ngọ lấy Đài Nhạc làm trung tâm, Đài Nhạc thế núi hùng hồn, vật cưỡi tầm thường ở nơi này không dễ sử dụng. Ngọc Giác Linh Dương đặc sản củaĐài Nhạc thân thể khổng lồ, nhảy nhót như bay, hơn nữa am hiểu trèo đèo lội suối, cho nên chiến sĩ Phì Thủy thành đều lấy Ngọc Giác Linh Dương làm vật cưỡi.
Nằm sát Phì Thủy, trong lãnh địa của Cơ Ngọ có nhiều cá sấu thái cổ to lớn sinh sản phát triển. Đám cá sấu thái cổ đó hung ác tàn bạo, thực lực có thể vật lộn với giao long. Con dân của Cơ Ngọ liền lấy da thuộc cá sấu khổng lồ chế thành giáp trụ, mềm dẻo kiên cố, lực phòng ngự cực mạnh, lại nhẹ nhàng linh hoạt, chỉ ở dưới da rồng.
Ngọc Giác Linh Dương kỵ binh đóng quân ở Phì Thủy thành lấy hàng chục vạn để tính, lấy mấy tướng lĩnh cấp Vu Đế làm dẫn đường, linh dương kỵ sĩ cuồn cuộn gào thét mà đến. Cách Cơ Hạo còn rất xa, vô số trường mâu lóng lánh hàn quang đã ‘Vù vù vù’ dựng lên, càng có mảng lớn phi phủ trầm trọng mang theo tiếng xé gió chói tai hướng Cơ Hạo đập xuống.
Cơ Hạo sải bước đón đầu đám linh dương kỵ binh, một đợt lại một đợt rìu bay hung hăng nện xuống, đánh vào trên hỗn độn khí tức Bàn Cổ Chung phóng ra.
Tiếng vang lớn ‘Thùng thùng’ không dứt bên tai, vô số rìu bay vỡ nát, nổ thành vô số mảnh vỡ rải đầy đất. Càng nhiều rìu bay từ bốn phương tám hướng ập tới, mảnh kim loại vỡ vụn chồng chất dưới chân Cơ Hạo, rất nhanh đã đắp lên cao hơn ba thước.
‘Phá’!
Cơ Hạo rống to một tiếng, hắn không dám ở trong thành Phì Thủy vận dụng vu lực của mình, mà là thật cẩn thận vung hai nắm đấm, cực kỳ nhẹ nhàng hướng bốn phương tám hướng đánh một lượt. Không khí chợt kịch liệt chấn động, phát ra tiếng xé gió vang bén nhọn khó nghe, một đợt quyền ấn màu trắng to bằng vại nước giống như sóng to hướng bốn phía phóng mạnh đi.
Chợt nghe một tiếng nổ, toàn bộ phòng ốc trong bảy tám dặm quanh Cơ Hạo khẽ run lên, đồng thời nổ vỡ.
Vô số gạch ngói, xà nhà, cỏ tranh nổ thành phấn, cuốn lên đám đông con dân Phì Thủy thành ẩn thân trong phòng ốc, như cỏ trong cơn lốc quay cuồng hướng bốn phía đi xa. Các con dân ẩn thân trong phòng ốc bị quyền kình của Cơ Hạo đè ép, chỉ cảm thấy trong lòng run lên, đồng thời trước mắt tối sầm ngất đi.
Khi quyền ấn của Cơ Hạo rơi ở trên người các con dân bình thường, chỉ dùng một lực lượng âm nhu dị thường chấn động ngất bọn họ.
Quyền ấn tương tự rơi ở trên thân các chiến sĩ Phì Thủy thành đứng ở xa xa hướng hắn ném rìu, quyền kình âm nhu đến cực điểm chợt trở nên cương mãnh bá đạo. Chỉ nghe tiếng vang lớn ‘Rầm rầm’, từng mảng lớn chiến sĩ Phì Thủy thành hộc cả đống máu bay ngược về phía sau, giáp trụ trên thân bọn họ bị đập nát, không chút sức phản kháng bị đánh bay ngã xuống đất.
Điên cuồng phun ra từng ngụm máu tươi, nhưng các chiến sĩ bị đánh bay kia cũng phát hiện, bọn họ nhận đều là chấn thương rất nhẹ, chỉ chấn động lục phủ ngũ tạng bọn họ quay cuồng, tứ chi bách hải mềm nhũn, trừ phun mấy ngụm máu, tạm thời mất đi sức chiến đấu, thì không có bất cứ trở ngại nào khác.
“Khốn kiếp! Nghiêu Hậu Cơ Hạo, đây không phải chỗ ngươi đùa giỡn uy phong!”
Bảy tám tướng lĩnh cấp Vu Đế của Phì Thủy thành rốt cuộc lao tới trước mặt Cơ Hạo. Bọn họ không để ý nơi này là Phì Thủy thành, là lãnh địa nhà họ, bọn họ không chút để ý chiến lực cấp Vu Đế chỉ cần hơi tiết ra chút là có thể đem hơn phân nửaĐài Nhạc triệt để san phẳng, càng bất chấp con dân Phì Thủy thành chết sống, được ăn cả ngã về không hướng Cơ Hạo phát động tiến công toàn lực.
Bảy tám đạo Vu Đế tinh khí như khói báo động từ đỉnh đầu bọn họ bốc lên, tinh khí bành trướng lao vút lên cao vạn dặm, đem mây đen trên trời cũng đục ra một lỗ thủng lớn đường kính trăm dặm. Mưa gió khắp trời chợt dừng lại, vô số hạt mưa, cột nước đều bị Vu Đế tinh khí bành trướng mãnh liệt ép cho đọng lại giữa không trung, không có một giọt nào có thể rơi xuống.
Đài Nhạc kịch liệt chấn động, mặt sông ngoài thành Phì Thủy chợt đọng lại, sau đó dòng chảy chính cùng ba nhánh của Phì Thủy đồng thời run lên, trên mặt nước dần dần có làn sóng lăn tăn xuất hiện, sau đó làn sóng lăn tăn cấp tốc lớn lên, tăng cường, mắt thấy sẽ là một hồi đại họa ngập trời sắp xảy ra.
Cơ Hạo chỉ tay, hỗn độn chi khí Bàn Cổ Chung phun trào đột nhiên bành trướng gấp trăm lần, loáng cái đã đem mấy tên Vu Đế váng đầu bao phủ bên trong, tinh khí quay cuồng của bọn họ va chạm ở trên hỗn độn khí tức, không ngừng phát ra tiếng ‘Ong ong’ trầm đục, lại không thể ảnh hưởng bên ngoài chút nào nữa.
“Các ngươi, đều đáng chết!” Cơ Hạo cả giận nói: “Cấu kết yêu nhân, phản bội nhân tộc, các ngươi còn có thể nói là chủ ý của Cơ Ngọ. Nhưng không để ý con dân nhà mình chết sống, ở trong thành nhà mình không kiêng nể gì thúc dục lực lượng Vu Đế, các ngươi quả thực phát rồ rồi, tất cả chết đi!”
Cơ Hạo vung trọng quyền, Khai Thiên Nhất Kích, Ích Địa Nhất Kích liên hợp phát động.
Lấy thực lực hắn hiện nay, hai đòn Khai Thiên, Ích Địa liên động, thực lực đó đủ để mạnh mẽ lay động Vu Thần. Phía trước nắm đấm của hắn xuất hiện luồng sáng kỳ dị, đó là không gian và thời gian pháp tắc của Bàn Cổ thế giới bị nắm đấm cuồng dã của Cơ Hạo khẽ xúc động, ở trong mắt thường bày ra hào quang kỳ dị.
“Chết đi!” Mấy vị Vu Đế Phì Thủy thành không biết nặng nhẹ tốt xấu, mấy người liên thủ hướng vào phía trong hợp lại, muốn nghiền áp Cơ Hạo, liên thủ đánh giết hắn.
Rầm một tiếng, trọng quyền của Cơ Hạo hung hăng nện ở trên thân mấy người.
Bốn phương tám hướng vô số chiến sĩ Phì Thủy thành cùng cất tiếng kinh hô, mất hồn mất vía hét lên, binh khí trong tay ‘Cạch cạch cạch’ không ngừng rơi xuống—— bọn họ nhìn thấy gì? Mấy đại Vu đế thực lực mạnh nhất dưới Cơ Ngọ trong thành Phì Thủy của bọn họ, thế mà bị Cơ Hạo một quyền đánh giết!
Một quyền, xương thịt thành bùn; một quyền, máu thịt văng khắp nơi; một quyền, ngay cả hồn phách bọn họ cũng ở trong một luồng lửa sáng màu vàng tan thành mây khói. Trong đó có một vị Vu Đế đỉnh phong, ba cao giai Vu Đế, bọn họ liên thủ, lại ngăn không được một quyền của Cơ Hạo!
“Thua rồi, thua rồi!” Mấy tướng lĩnh cấp Vu Vương mất hồn mất vía hét lên chói tai. Bọn họ cũng không chạy trốn, mà là quỳ rạp xuống đất không ngừng hô to gọi nhỏ ‘Thua rồi’!
Trong lòng bọn họ biết rõ, có thể nháy mắt giết chết Vu Đế, như vậy là yêu nghiệt trong tồn tại cấp Vu Đế, hoặc đã là cấp Vu Thần không còn là người nữa.
Vô luận là ‘yêu nghiệt’ hay ‘Không còn là người’, bọn họ đừng nghĩ từ trong tay Cơ Hạo chạy thoát, không ại có thể từ trong tay Cơ Hạo chạy thoát!
“Kẻ quỳ xuống đầu hàng không chết, ai dám phản kháng, dám chạy trốn, diệt môn!” Cơ Hạo chân đạp một đám mây lửa lao lên trời, nhìn Phì Thủy thành khổng lồ lớn tiếng rít gào: “Các ngươi ai cũng có tội, tội lớn diệt môn phản bội nhân tộc!”
“Nạn lũ trước mắt, Phì Thủy thành các ngươi thực lực to lớn, không nghĩ góp sức cho nhân tộc diệt nạn lũ, ngược lại cấu kết yêu nhân, vì lợi của một mình chậm trễ đại kế trị thủy, các ngươi không đáng chết, ai đáng chết?”
“Chỉ là, xem ở các ngươi đều là nhân tộc nhất mạch, bản hầu cũng không tiện làm quá phận!”
Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Tất cả mọi người, toàn bộ người ở Phì Thủy lãnh địa các ngươi, từ hôm nay trở đi, đều là nô lệ. Các ngươi phải đi tuyến đầu trị thủy liều mạng, chờ lũ rút lui, lại căn cứ công lao các ngươi, định tội các ngươi từng mắc!”
Tự Văn Binh mang theo đại đội nhân mã lao vào Phì Thủy thành, đem toàn bộ nhân vật thủ lãnh trong thành khống chế hết lại.