Sự tình xảy ra quá nhanh, đám người Cơ Hạo chưa một ai phản ứng lại.
Chúc Cửu Âm, tức con Chúc Long đầu tiên trong thiên địa, thuỷ tổ toàn bộ Chúc Long, càng là đồ đằng tổ linh Chúc Long bộ của liên minh bộ lạc nhân tộc cung phụng.
Thiên địa vừa mở, một mảng hỗn độn, trước khi ngay cả nhật nguyệt tinh tú cũng chưa xuất hiện, Chúc Cửu Âm ở trong thiên địa thai nghén sinh ra, mồm ngậm một mảng tiên thiên hỏa tinh chiếu rọi khắp trời. Cái gọi là tiên thiên hỏa tinh, cũng chính là tiên thiên hỏa diễm tinh thuần đến cực điểm. Nhiệt độ cực cao, ánh lửa cực sáng, là cực điểm của lửa trong thiên địa, có thể lấy vẻn vẹn một điểm ánh lửa chiếu sáng lên hồng hoang thế giới.
Cho nên Chúc Cửu Âm miệng phun lửa, đốt mấy chục con cháu Côn Bằng và mấy chục vị hồng hoang cự yêu rú thảm liên tục, Cơ Hạo không ngoài dự liệu chút nào.
Chúc Cửu Âm quá cổ lão, tiên thiên hỏa tinh trong miệng hắn uy năng quá lớn. Nếu chỉ luận về nhiệt độ cùng lực phá hoại của lửa, tiên thiên hỏa tinh trong miệng Chúc Cửu Âm thậm chí so với thái dương tinh hỏa Cơ Hạo nắm giữ còn khủng bố hơn nhiều lắm.
Ở thời đại thái cổ hồng hoang, Chúc Cửu Âm càng là tồn tại khủng bố chiếm cứ đỉnh của lưới thực vật, hắn ngày thường cắm đầu ngủ, một khi thức tỉnh sẽ săn mồi khắp nơi, hồng hoang cự yêu… các loại yêu ma quỷ quái, đều là thức ăn trong miệng hắn.
Con cháu Côn Bằng cũng tốt, các hồng hoang cự yêu uy danh hiển hách kia cũng thế, bọn họ đặt ở thế giới hồng hoang năm đó, cũng chỉ là một món ăn nhẹ nhắm rượu cho Chúc Cửu Âm, một ngụm lửa của Chúc Cửu Âm đốt bọn họ không biết sống hay chết, quả thực là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Khiến Cơ Hạo chấn động là, người đứng ở đỉnh đầu Chúc Cửu Âm, dùng một thanh đao đá nhìn qua cực kỳ thô lậu, thế mà lại một đao chém đứt nửa đầu Côn Bằng.
Bản thể Côn Bằng đáng thương phạm vi trăm vạn dặm, giống như ma thiên chi vân nổi ở bầu trời, đầu hắn giống cá lại không phải cá, giống chim lại không phải chim, đã có kích thước mười mấy vạn dặm.
Người nọ ném ra đao đá, chỉ dài khoảng một thước, hiển nhiên là dùng một tảng đá bình thường mài thành, hơn nữa tay nghề người mài đao đá hiển nhiên không được tốt lắm, trên đao đá khắp nơi đều là dấu vết gồ ghề, một thanh đao đá thô như vậy cho dù để trên đường, cũng sẽ không có ai thích phí sức khom người nhặt lên.
Nhưng ở trong đạo mâu của Cơ Hạo, thanh đao đá này lại thay đổi một bộ dáng khác.
Đó quả thực là một vầng mặt trời màu vàng tím huy hoàng từ trên trời giáng xuống, vô biên vô lượng huyền hoàng công đức chi khí không ngừng từ trong đao đá phun trào ra, tất cả thiên địa pháp tắc trong hư không trăm vạn dặm đều bị lực lượng công đức này bài xích hết, toàn bộ thiên địa nguyên khí đều bị vô cùng vô tận lực lượng công đức áp chế không thể động đậy.
Ngay cả Cơ Hạo, đại nhật nguyên thần của hắn cũng bị công đức chi khí khủng bố tức áp chế, một tia pháp lực cũng không thể điều động. Trăm vạn bản mạng vu tinh toàn thân hắn giống như than lửa kéo dài hơi tàn trong tro tàn, tử khí trầm trầm cũng mất đi hào quang ngày thường.
Trừ bỏ trái tim ở nhảy lên, trừ bỏ thân mình ** lực, Cơ Hạo hoàn toàn mất đi toàn bộ pháp lực.
Thanh đao đá này bề ngoài thô lậu, nội tại chỉ có thể lấy khủng bố hình dung từ trên trời giáng xuống, giống như một bánh xe đao lớn vô bằng cắt chéo qua thân thể Côn Bằng. Cơ Hạo nhìn rất rõ, Côn Bằng ngay cả né tránh cũng không kịp, thậm chí ngay cả thời gian tế ra bảo vật hộ thân cũng không có, nửa cái đầu giống như cắt đậu phụ bị đao đá bổ xuống.
Lượng máu khổng lồ xen lẫn óc đục ngầu từ trên trời giáng xuống, tiếng Côn Bằng rú thảm xé rách hư không, từng đợt sóng âm bén nhọn hướng bốn phía khuếch tán ra, trong phạm vi ngàn vạn dặm gió nổi mây phun, mây đen đầy trời bị tiếng Côn Bằng rú thảm chấn động tới mức vỡ nát.
Cái đầu phạm vi mười mấy vạn dặm, bị một đao bổ xuống một nửa, nửa cái đầu của Côn Bằng từ bầu trời rơi xuống, trên người hắn xuất hiện một vết thương thật lớn dài bảy tám vạn dặm, rộng ba năm vạn dặm.
Bản thể Côn Bằng quá lớn, Cơ Hạo đứng ở xa xa, cực lực chuyển động cổ, trong tầm nhìn của hắn đều là một vết thương thê lương kia ở đỉnh đầu Côn Bằng. Một vết thương lớn như vậy, quả thực giống như bầu trời bị người ta chặt một đao, toàn bộ bầu trời đều bị máu tươi Côn Bằng phun ra nhuộm biến sắc.
‘Thùng’ một tiếng vang lớn, nửa cái đầu Côn Bằng rơi xuống trên mặt nước.
Tinh huyết chất chứa năng lượng vô cùng ở trong làn nước sóng đục quay cuồng khuếch tán ra, vô số thủy tộc không biết chết sống gào thét từ bốn phương tám hướng bao vây tới, điên cuồng tranh đoạt cắn nuốt tinh huyết và da thịt Côn Bằng.
“A ~ a ~ a ~ muốn chết!”
Cái miệng rộng của Côn Bằng vỡ ra chỉ còn lại có nửa bên khàn cả giọng tru lên, trên cái đầu cực lớn chỉ còn lại một con mắt, hắn trợn to mắt nhìn đám thủy tộc trên mặt nước điên cuồng tranh đoạt máu thịt hắn, thẹn quá hóa giận rống to một tiếng chú ngữ không hiểu.
‘Bốp’ một cái, trong phạm vi ngàn vạn dặm, toàn bộ thủy tộc trong nước theo tiếng chú ngữ của Côn Bằng nổ tan xác mà chết.
Côn Bằng gian nan dời con mắt, hướng bóng người đứng trên đầu Chúc Cửu Âm nhìn xéo. Hắn lại nhìn lướt qua thanh đao đá vừa mới chém mất nửa đầu mình, khàn cả giọng hét lên: “Thần Nông thị! Ngươi hậu sinh vãn bối này... Ngươi sao có thể thương tổn ta?”
Làm sinh linh đời thứ nhất của Bàn Cổ thế giới, Côn Bằng có sự kiêu ngạo của hắn.
Nền móng của hắn tất nhiên không cường đại bằng Chúc Cửu Âm, nhưng so với Chúc Cửu Âm hắn cũng chỉ khiếm khuyết một bậc mà thôi. Nhất là vô số năm qua Côn Bằng ở Bắc Minh dốc lòng tu luyện, lại từng tế luyện Hà Đồ Lạc Thư hai kiện tiên thiên chí bảo, hắn tự cảm thấy đạo hạnh của mình tinh tiến, pháp lực tăng vọt, đã là người đứng hàng đầu trong trời đất.
Thần Nông thị tất nhiên là Thánh hoàng nhân tộc, nhưng so sánh với Côn Bằng, đó thật sự là hậu sinh vãn bối!
Thần Nông thị mới tu luyện bao nhiêu năm? Côn Bằng hắn đã tu luyện bao nhiêu năm? Hơn nữa Thần Nông thị nơi này chỉ là một phân thân, mà Côn Bằng hắn lại là bản thể đến đây! Thần Nông thị thời gian tu luyện không đến một phần trăm thậm chí là một phần ngàn của Côn Bằng, một khối phân thân của gã lại có thể nháy mắt làm Côn Bằng bị thương nặng?
“Không có thiên lý!” Côn Bằng hổn hển tru lên, nửa cái đầu bị chém mất, óc bị hao tổn nghiêm trọng, thần trí Côn Bằng cũng có chút mơ hồ rồi. Hắn nhìn chằm chằm Côn Bằng hồi lâu, cuối cùng rống ra bốn chữ ‘Không có thiên lý’.
“Thiên lý?” Thần Nông thị đứng ở đỉnh đầu Chúc Cửu Âm lớn tiếng quát: “Ngươi dám ở trước mặt ta nhắc cái từ ‘Thiên lý’ này?”
Thần Nông thị giơ tay, thanh đao đá vừa nãy bay trở về trong tay hắn. Hắn chỉ vào Côn Bằng lớn tiếng quát: “Các ngươi vì ham muốn bản thân, nổi lũ lớn, gây hại vô số sinh linh! Không chỉ có nhân tộc ta, nhìn xem bao nhiêu chim bay cá nhảy trong núi rừng gặp độc thủ của các ngươi?”
“Thiên lý? Ngươi nếu muốn nói thiên lý, những sinh linh bị nước lũ làm chết đuối tìm ai đòi một cái thiên lý?”
“Thiên lý? Ngươi muốn hỏi ta thiên lý, con dân nhân tộc ở trong nước lũ khóc lóc giãy dụa tìm ai đi đòi thiên lý?”
“Ngươi nhìn, nhìn thấy chưa? Phạm vi ngàn vạn dặm này tất cả đều là nước! Trên nước có bao nhiêu thi thể nhân tộc? Ngươi có thấy không?”
“Ngươi nghe, nghe thấy chưa? Trung Lục thế giới này dân chúng lầm than khắp nơi, vô số con dân nhân tộc đang khóc lóc cầu xin, đang tuyệt vọng nguyền rủa!”
“Cảm giác được không? Trong trời đất này oán khí vô biên, vô số lê dân nhân tộc ta tản mát ra oán khí! Vô cùng vô tận con dân nhân tộc muốn các ngươi chết đó!” Thần Nông thị khàn cả giọng quát: “Ta tụ tập niệm lực của vô số lê dân, dùng đao đá ta năm đó đào dược thảo chém ngươi, dưới đao của ta, chính là thiên lý!”
‘Dưới đao của ta, chính là thiên lý’!
Cơ Hạo thiếu chút nữa vỗ tay trầm trồ khen ngợi, chỉ thấy Thần Nông thị lại hung hăng chém xuống một đao.