Cùng lúc Cơ Hạo hộc máu xoay người, cánh tay dài của Vô Chi Kỳ nhìn như vô tình đưa tay về phía trước, vừa vặn từ trên mũi kiếm của Thái Cực Thần Phong quét qua.
Ngay cả nửa tiếng vang cũng không có, Thái Cực Thần Phong thoải mái cắt rách cánh tay dài của Vô Chi Kỳ, thiếu chút nữa đem cánh tay hắn chém thành hai mảnh. Khuôn mặt khỉ của Vô Chi Kỳ cứng đờ, sau đó đau đến mức khàn giọng kêu rên, liên tục nhảy nhót ôm cánh tay phải rời về phía sau thật xa.
Một cú cọ nhẹ nhàng bâng quơ vừa rồi, Vô Chi Kỳ thật sự là đang diễn trò.
Nhưng kế tiếp thống khổ tru lên, Vô Chi Kỳ lại không có nửa điểm giả dối.
Thật sự đau, đau thấu nội tâm, đau đến mức Vô Chi Kỳ tâm tư muốn giết chết Vực tổ cũng có rồi —— ngươi sao không nói cho Vô Chi Kỳ, thanh kiếm trên tay Cơ Hạo lại sắc bén như vậy? Lấy thân thể cự yêu rèn luyện trăm ngàn lần của Vô Chi Kỳ, còn là chủ động đi chạm vào mũi kiếm, cả cánh tay cũng thiếu chút nữa bị cắt đứt!
Hắn đã cẩn thận khống chế lực đạo trên tay, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ, lưỡi kiếm này sắc bén đến cỡ đó. Hắn chỉ là chạm một chút mũi kiếm rất khẽ, còn chưa có bất cứ cảm giác nào đâu, cánh tay đã bị bổ ra, máu tươi phun trào như suối.
Vực tổ vốn đã làm sẵn chuẩn bị nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, một khi Cơ Hạo và Vô Chi Kỳ phân ra cao thấp, hắn lập tức sẽ toàn lực hướng Cơ Hạo xuống tay.
Nhưng bỗng dưng thấy cánh tay Vô Chi Kỳ bị thương nặng, gào khóc thảm thiết liên tục lui lại, Vực tổ sợ tới mức rụt cổ, vội vàng cưỡng chế Vực tử dưới trướng hướng trong thủy nhãn chìm xuống trên trăm trượng.
Trong lòng Vực tổ biết rõ, thiên phú thần thông của hắn tất nhiên quỷ bí thần dị, nhưng nếu thật sự bàn về sức chiến đấu, hắn thua xa Vô Chi Kỳ. Ngay cả Vô Chi Kỳ cũng bị Cơ Hạo một kiếm chém bị thương nặng, hắn cho dù có thần thông Di Hoa Tiếp Mộc, cũng không dám đi tự tìm khổ nữa.
Cơ Hạo dễ dàng mang theo Viên Lực phá không bay đi, lóe lên vài cái đã lao ra khỏi mặt nước, sau đó hướng phía Bắc nhanh chóng chạy đi.
Sau mấy nhịp thở, Cơ Hạo tới nơi mấy người bọn Man Man, Thiếu Ti bố trí đại trận. Hắn lớn tiếng quát: “Đều xuất hiện đi, mau theo ta quay về Bồ Phản, ta nơi này có việc quan trọng cần đi gặp Đế Thuấn.”
Mấy người bọn Man Man, Thiếu Ti từ trong đại trận được bày ra lắc mình đi ra, Cơ Hạo vội vàng dặn bọn họ vài câu, lúc này mới nhấc Thiên Địa Kim Kiều lên, bắn lên một đạo thanh quang hướng phía nam bay đi.
Vừa hướng phía nam bay nhanh, Cơ Hạo vừa lấy ra Nhân Hoàng Lệnh do Toại Nhân thị đưa tặng, rung tay kích hoạt Nhân Hoàng Lệnh, lấy thần thức đem điều mình nghe thấy nhìn thấy ở trong thủy nhãn nhanh chóng khắc vào.
Không bao lâu, trong Nhân Hoàng Lệnh liền có vài thanh âm buồn bực truyền ra: “Lòng dạ lang sói, đáng ghét đáng hận! Cộng Công nhất mạch, quả nhiên là xa mặt cách lòng với nhân tộc ta.”
Càng có một thanh âm nóng nảy mang theo sát ý nồng đậm cả giận nói: “Năm đó nên dựa theo ý của ta, diệt Cộng Công nhất mạch hắn. Nhưng mấy lão già các ngươi đắn đo.”
Một thanh âm ôn hòa thuần hậu dần dần vang lên: “Trước mặt hậu sinh tiểu bối, các ngươi đều cả một đống tuổi rồi, còn nói nhao nhao ồn ào như vậy? Tự dưng làm mất mặt mũi già của các ngươi... Năm đó biết rõ trong huyết mạch Cộng Công nhất mạch gốc rễ cái ác ngoan cố, không phải dễ đối phó, nhưng vì ổn định thủy hệ thiên hạ, cũng chỉ có thể giữ bọn họ lại. Nhân tộc khi đó, không chịu nổi chấn động lớn.”
Khẽ thở dài một tiếng, thanh âm này tiếp tục nói: “Nghiêu Hầu Cơ Hạo? Làm tốt lắm, không ngờ được Cộng Công nhất mạch lại có tính toán như thế. Ngươi mau tới Bồ Phản, nghe theo Đế Thuấn điều khiển.”
Khói màu bốc lên trên Nhân Hoàng Lệnh dần dần tiêu tán, không còn có chút thanh âm nào truyền ra.
Cơ Hạo không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, các tiền bối Nhân Hoàng này, bọn họ rốt cuộc đang làm gì?
Cộng Công thị mưu tính như thế, nếu một khi Cộng Công thị thành công, hai mươi bảy vị thượng cổ Cộng Công đồng thời quay về, phối hợp nước lũ ngập trời này, nhân tộc sẽ có đại nạn. Hiện tại bọn họ nên liên thủ quét ngang, đem những thủy nhãn kia triệt để bình định, triệt để phá hủy phân thân Cộng Công thị.
Nhưng sao nghe ngữ khí của bọn họ, tựa như cũng không phải đặc biệt lo lắng?
Hay là nói, các tiền bối Nhân Hoàng này, bọn họ đã có mưu tính khác?
Man Man ở một bên nghe được Cơ Hạo kể, mắt của nàng đã trợn tròn xoe, bỗng dưng nàng vỗ tay một cái quát lớn: “Man Man đã sớm nhìn đám Bắc Hoang đó không vừa mắt rồi, a cha mỗi lần đều nói, Cộng Công thị vẫn luôn muốn cướp chức vị nhân tộc đại tế tửu của Chúc Dung thị chúng ta.”
Hung hăng vung nắm đấm, Man Man quát to: “Sớm biết bọn hắn đều là tệ hại như vậy, nên đem Cộng Công nhất tộc chém tận giết tuyệt mới đúng.”
Thiếu Ti vỗ đầu Man Man một phát, nhẹ nhàng nói: “Việc này trước khi bùng phát, Cộng Công nhất mạch và Chúc Dung nhất mạch ở trong nhân tộc quyền vị tương đương, nước lửa đại chiến ảnh hưởng cực lớn, nhân tộc cũng sẽ không thật sự cho hai nhà các ngươi bùng nổ xung đột.”
Cơ Hạo khống chế Thiên Địa Kim Kiều hướng phía nam bay nhanh, nghe xong Man Man và Thiếu Ti nói, hắn chỉ mỉm cười.
Đột nhiên, Cơ Hạo xoay người, hướng Thái Ti hỏi: “Thái Ti, Đinh Đầu Thất Tiễn Thư của ngươi, nếu dùng để săn giết người ta, bản thân ngươi có thể thừa nhận nó cắn trả hay không? Ý tứ của ta là nói, nếu có người có một loại thiên phú thần thông, có thể đem toàn bộ thương tổn bản thân phải chịu đều bắn ngược một nửa cho người công kích hắn, Đinh Đầu Thất Tiễn Thư sẽ tạo thành thương tổn đối với ngươi hay không?”
Thái Ti cau mày suy nghĩ thật lâu, hắn mới chậm rãi lắc lắc đầu: “Nếu là ta và hắn cùng ở một thời gian, loại thiên phú thần thông này là cực kỳ khó chơi, sợ là ta rủa chết hắn, ta cũng sẽ bị lực lượng cắn trả đánh chết.”
Cười cổ quái mà thâm trầm, Thái Ti nghiến răng nói: “Nhưng, ta hiện tại tuy mặt đối mặt nói chuyện với các ngươi, nhưng ta và các ngươi lại không ở cùng thời gian, ta hoặc là ở quá khứ, hoặc là trong tương lai, chỉ có không ở ‘Hiện tại’ của các ngươi, cho nên... Hắn không gây thương tổn được cho ta!”
Cơ Hạo nghiêm nghị gật gật đầu, cẩn thận từ trong tay áo lấy ra một hạt cát màu đỏ tím, đây chính là cát độc Vực tổ phun ra.
“Ngươi thử trước coi, trước dùng vu chú sát thương nhỏ xuống tay với hắn, nếu thật sự không thể tổn hại đến bản thân, như vậy lại dùng vu chú lực sát thương lớn...”
Một câu còn chưa nói xong, Thái Ti vừa mới đem hạt cát đó đón lấy, trong mây đen nồng đậm trên bầu trời một đôi cánh chim thật lớn cuốn xuống, theo sau là mấy chục đôi cánh chim tương tự đồng thời từ trên trời cuốn ngược xuống, nhấc lên một mảng lớn cơn lốc hướng Thiên Địa Kim Kiều đánh tới.
Cơ Hạo ngẩng phắt đầu lên, liền thấy Côn Bằng chiếm cứ trên bầu trời, bên thân hắn có mấy chục con Côn Bằng hình thể hơi nhỏ hơn hắn đồng thời xuất hiện, nghĩ hẳn là con cháu huyết duệ của Côn Bằng. Mấy chục con Côn Bằng đồng thời thi triển yêu pháp, trong lúc nhất thời trong thiên địa gió âm lạnh thấu xương, yêu khí cuồn cuộn hóa thành vô số cơn lốc màu đen như thực chất quay cuồng ập tới, chấn động làm hư không rung chuyển nổ vang, Thiên Địa Kim Kiều cũng mơ hồ dao động hẳn lên.
‘Rắc’ một tiếng, hư không phạm vi ngàn dặm bên thân Cơ Hạo bị Côn Bằng và một đám con cháu của hắn hung hăng vặn nát.
Thanh âm Côn Bằng bén nhọn khó nghe ở xa xa truyền đến: “Cơ Hạo, ngươi không có việc gì đi thủy nhãn sông Hoài làm chi? Là ai tiết lộ cơ mật bên trong cho ngươi? Hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!”
Theo tiếng kêu chói tai của Côn Bằng, một đám hồng hoang cự yêu ngày đó dưới Vũ sơn, liên thủ Côn Bằng săn giết Tự Hi cũng tấp nập hiện thân, ở bên thân bọn hắn càng có mấy chục vị hồng hoang cự yêu yêu khí ngập trời không ngừng thoáng hiện.