“Cơ Hạo! Ngươi lớn mật lắm!”
Viên Thánh không kịp trở tay bị một kiếm của Cơ Hạo chém giết, càng trực tiếp dùng Bàn Cổ Chung đánh cho hắn hồn phi phách tán, Hàng Long đạo nhân, Phục Hổ đạo nhân bị dọa hồn vía lên mây, tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, mái tóc dài loạn vũ, hổn hển đồng loạt hướng Cơ Hạo đánh tới.
Viên Thánh chết sống, nói thật ra, cũng không đặt ở trong lòng Hàng Long, Phục Hổ.
Nói chính xác, Viên Thánh chỉ là một quân cờ, là quân cờ Hoa đạo nhân tâm niệm tới, tùy tay bày ra, tương lai có lẽ có tác dụng, có lẽ vô dụng, chỉ xem tạo hóa của Viên Thánh.
Hàng Long, Phục Hổ lại là thân truyền đệ tử của Mộc đạo nhân, hơn nữa là môn nhân thân tín tùy tùng Mộc đạo nhân vô số năm, Viên Thánh loại môn đồ may mắn nhập môn này so sánh với Hàng Long Phục Hổ, sợ là ngay cả một sợi lông của bọn họ cũng không bằng!
Nhưng không thể bởi vì Viên Thánh không đáng giá, liền trơ mắt nhìn hắn bị Cơ Hạo một kiếm chém giết!
Đặt ở thời gian khác, nơi khác, Cơ Hạo không cần nói giết một tên Viên Thánh, quân cờ kiểu như gã bị Cơ Hạo giết xấp xỉ một nghìn tên, Hàng Long Phục Hổ tâm tình tốt sẽ bởi vì chuyện này so đo đôi chút với Cơ Hạo, tâm tình không tốt mà nói, loại con kiến này tử thương bao nhiêu lại có gì quan hệ?
Nhưng Cơ Hạo trước mặt bọn họ chém giết Viên Thánh, tính chất chuyện này lại khác rồi!
Cơ Hạo biết rõ thân phận Hàng Long Phục Hổ, biết rõ lai lịch bọn họ, biết bọn họ là thân truyền đệ tử của Mộc đạo nhân, hắn lại còn dám trước mặt bọn họ chém giết ‘sư đệ của bọn họ’, đây là trần trụi không nể mặt Mộc đạo nhân.
Cái này tương đương Cơ Hạo cho một bạt tai ở trên mặt Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân cùng toàn bộ thân truyền môn nhân của bọn họ!
Hàng Long, Phục Hổ giận tím mặt, bọn họ thấp giọng rít gào, đồng thời hướng Cơ Hạo đánh tới. Hàng Long vòng vàng siết chặt trên cánh tay, mắt cá chân tạo nên ánh sáng tám màu, theo tiếng sấm sét nặng nề hướng Cơ Hạo quấn quanh lên; vòng đầu trên trán Phục Hổ càng bay lên trời, phát ra những tiếng hổ gầm cao vút, không ngừng phóng ra các làn sóng mắt thường có thể thấy được hướng Cơ Hạo đánh tới.
Vòng vàng Hàng Long đạo nhân phát ra va chạm mạnh ở trên Bàn Cổ Chung, mặc cho vòng vàng va chạm như thế nào, Bàn Cổ Chung không chút sứt mẻ. Những cái vòng vàng này có tác dụng giam cầm rất mạnh, ngại là cần sau khi chạm đến cơ thể người mới có thể phát huy tác dụng, nay vòng vàng ngay cả thân thể Cơ Hạo cũng không chạm được, tự nhiên không có cách nào làm gì được Cơ Hạo.
Ngược lại vòng đầu Phục Hổ phóng ra không ngừng phát ra những tiếng hổ gầm, tiếng hổ gầm cao vút trong mây đột ngột ập tới. Cơ Hạo nghe được tiếng hổ gầm, giống như có mấy chục cái dùi hung hăng khoan vào trong óc, hắn đau đến mức óc cũng đang sôi trào.
Pháp bảo âm công thật lợi hại, may mắn Cơ Hạo đã ngưng tụ đạo đài nguyên thần, đại nhật nguyên thần càng ngày đêm được thái âm, thái dương chi lực thay nhau rèn luyện, nguyên thần so với luyện khí sĩ tầm thường chắc chắn hơn trăm ngàn lần, tuy bị tiếng hổ gầm chấn cho đau đớn không chịu nổi, nhưng Cơ Hạo dù sao vẫn thừa nhận được đợt âm công thứ nhất.
Một bàn tay đặt trên Bàn Cổ Chung, Cơ Hạo quát to một tiếng ‘Tật’, trên Bàn Cổ Chung chợt lóe ánh sáng tốt lành, thanh âm bên ngoài ập tới chợt trở nên nhỏ đi rất nhiều, một đợt tiếng gầm va chạm trên Bàn Cổ Chung, dẫn tới Bàn Cổ Chung nổ vang ‘Thùng thùng’, sóng âm Phục Hổ đạo nhân phát ra đều bị Bàn Cổ Chung triệt tiêu, càng có tiếng chuông theo sóng âm vòng đầu màu vàng phóng ra phản kích.
Bàn Cổ Chung chỉ vang ba tiếng, vòng đầu màu vàng Phục Hổ đạo nhân phóng ra đã ‘Rắc’ một tiếng nứt ra bảy tám vết nứt.
Phục Hổ đạo nhân phun ra một ngụm máu lớn xa mấy chục trượng, đau lòng vạn phần ngẩng đầu nhìn cái vòng đầu màu vàng kia, khuôn mặt kịch liệt run rẩy, lại ngay cả tâm tư mở miệng quát mắng Cơ Hạo cũng không còn.
Giống với Hàng Long Tỏa Liên của Hàng Long đạo nhân, cái vòng đầu màu vàng này của Phục Hổ đạo nhân cũng là hậu thiên linh bảo hắn vất vả luyện chế mà thành, vì cái vòng đầu này, hắn ở Tây Hoang đại lục vơ vét bao nhiêu địa mạch linh mạch, lúc này mới sưu tập đủ thiên tài địa bảo cần thiết?
Bị Bàn Cổ Chung chấn động nứt ra mấy vết, nhìn như vết nứt rất nhỏ, ít nhất cũng cần hao phí của Phục Hổ đạo nhân mấy chục năm khổ công mới có thể ôn dưỡng chữa trị, trong đó còn cần bổ sung vào bao nhiêu thiên tài địa bảo, điều đó càng là chuyện trời biết.
“Cơ... Cơ Hạo!” Phục Hổ đạo nhân run rẩy chỉ vào Cơ Hạo, tròng mắt xám ngắt từng đợt.
“Ngươi dám giết đồng môn của ta!” Hàng Long đạo nhân mắt thấy vòng vàng vô dụng, chỉ có thể hổn hển chỉ vào Cơ Hạo lớn tiếng quát.
Cơ Hạo cười nhạt không nói. Vẻn vẹn một tên Viên Thánh mà thôi, giết cũng đã giết rồi, trừ Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân tự mình tìm hắn tính sổ, nếu không đại năng tu sĩ kiểu Hàng Long Phục Hổ đến thêm mười người tám người, chỉ cần bọn họ không công phá được Bàn Cổ Chung, Cơ Hạo liền không có gì phải sợ.
Hơn nữa, trước đó vài ngày hắn ngay cả Bát Phong tôn giả dưới trướng Hoa đạo nhân cũng đã làm thịt, giết thêm một tên Viên Thánh đã tính là gì chứ?
Trên bầu trời đột nhiên có tiếng nước chảy xiết truyền đến, một làn yêu khí khủng bố giống như trời sập điên cuồng ập tới, áp lực khủng bố ép cho Bàn Cổ Chung nổ vang ‘Ong ong’. Đất cát đáy sông dưới chân đám người Cơ Hạo vang to ‘Ông’ một tiếng, bị luồng yêu khí này cứng rắn ép lõm xuống sâu gần trăm trượng.
Hàng Long, Phục Hổ đồng thời hét to một tiếng, hai người giận dữ hét lên: “Yêu nghiệt phương nào, dám có gan quấy phá?”
Đỉnh đầu bọn họ đồng thời lao lên một luồng sáng màu vàng mơ hồ, hóa thành một đám mây lành màu vàng lớn khoảng một mẫu chặn yêu khí trên trời hạ xuống.
Cơ Hạo nhìn thấy trên mây lành màu vàng ở đỉnh đầu Hàng Long, Phục Hổ đều có ba đóa hoa sen vàng như ẩn như hiện, trên hoa sen vàng phân biệt ngồi xếp bằng một bóng người ảm đạm, khiến Cơ Hạo kinh ngạc là, bóng người trên hoa sen vàng hình thái khá cổ quái.
Hoặc ba đầu sáu tay, hoặc bốn mặt tám cánh tay... Hơn nữa trên đóa hoa sen vàng chính giữa mây lành ở đỉnh đầu Hàng Long đạo nhân, bóng người mông lung kia tuy chỉ có một đầu một mặt, lại sinh ra cả thảy mười tám cánh tay!
Hình thái như thế, khác với hình thái pháp thể đạo đài trong các loại đạo pháp Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân truyền thụ có thể ngưng tụ. Cơ Hạo không khỏi âm thầm gật đầu, xem ra Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân, bọn họ thật sự đã ở ngoài đạo môn mở ra một con đường mới khác.
Hàng Long đạo nhân, Phục Hổ đạo nhân bị yêu khí khổng lồ ở đỉnh đầu hạ xuống dọa sợ, theo bản năng phóng ra nguyên thần linh quang, hiện ra đạo đài pháp thể, lấy hình thái mạnh nhất nghênh địch. Nhưng mây lành vừa mới xuất hiện, bọn họ đã theo bản năng hướng Cơ Hạo nhìn qua.
Vừa thấy đến Cơ Hạo chính trừng lớn tam con mắt, ánh mắt sáng ngời giống như hỏa diễm nhìn bọn hắn chằm chằm đạo đài pháp thể xem cái không ngừng...
Khuôn mặt Hàng Long, Phục Hổ run rẩy một trận. Bọn họ đồng thời thét dài một tiếng, từng luồng thanh khí từ trong cơ thể bọn họ lao ra, từng luồng hà quang năm màu từ trong đạo đài pháp thể của bọn họ phun trào ra, đạo đài pháp thể của bọn họ rất nhanh đã biến thành bóng người bình thường mặc áo dài, hình thái bản thể không khác gì với bọn họ.
Không chỉ có thế, ánh sáng vàng đỉnh đầu bọn họ phun ra cũng biến thành một luồng thanh quang, mây lành màu vàng cũng biến thành khói sóng năm màu, giống như vừa rồi ánh vàng mây lành, đạo đài pháp thể ba đầu sáu tay chưa bao giờ xuất hiện.
“Ha ha, giấu đầu hở đuôi!” Cơ Hạo cười thầm không nói, chỉ khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Hàng Long Phục Hổ.
“Là ai, đã giết con lão tử?” Thanh âm Vô Chi Kỳ bén nhọn từ đỉnh đầu truyền đến, một đợt sóng gió màu lam gào thét từ đỉnh đầu áp chế, ép mây lành ở đỉnh đầu Hàng Long Phục Hổ mơ hồ run rẩy, đạo đài pháp thể cũng nhộn nhạo hẳn lên như sóng nước.
Vô Chi Kỳ nói xong, Hàng Long, Phục Hổ lộ ra vẻ mặt mừng như điên.