Vu Thần Kỷ

Chương 1171: Người trong quan




Mấy trăm con Vực hình thể cường tráng bao vây Cơ Hạo được hỗn độn khí lưu bao bọc nhiều tầng, bọn chúng kêu ‘Oa oa’, nghiến răng nghiến lợi hoặc đẩy, hoặc húc, đem hết toàn lực muốn làm Cơ Hạo rời xa long quan.

Bàn Cổ Chung phóng ra hỗn độn khí lưu không chút sứt mẻ, Cơ Hạo rất kiên định từng bước một đi tới cạnh long quan. Lực lượng của Vực tổ cũng chỉ một ít như vậy, các Vực tử Vực tôn kia thì càng thêm không cần nhắc tới, chút sức lực đó của bọn họ Cơ Hạo hoàn toàn có thể không để vào mắt.

Mấy trăm con Vực vây quanh Cơ Hạo nhảy nhót loạn, mỗi đứa gấp đến độ rống lên, nhưng bọn chúng như thế nào cũng không thể ngăn cản Cơ Hạo tới gần long quan.

Vực tổ ngây người hồi lâu, đột nhiên hổn hển gầm rú một tiếng: “Một đám phế vật vô năng, lão tổ cần đám con cháu các ngươi có ích lợi gì? Thật sự là phế vật! Ai có thể nghĩ cách xử lý tiểu tử này, lão tổ ban thưởng hắn một giọt bản mạng tinh huyết!”

Một đám Vực tử Vực tôn đỏ cả mắt lên, bọn chúng đồng thời há mồm, trong tiếng ‘Oa oa’ từng dải cát màu đỏ tím ngưng tụ thành mũi tên bắn ra, không ngừng đánh vào trên luồng khí hỗn độn Bàn Cổ Chung phóng ra phát ra tiếng nổ ‘Bốp bốp’.

Hạt cát ngưng tụ thành mũi tên không ngừng phát nổ, nổ thành một mảng lớn sương mù màu đỏ tím vờn quanh. Bàn Cổ Chung lù lù bất động, Cơ Hạo, Viên Lực đứng dưới Bàn Cổ Chung, sương mù căn bản không chạm tới một sợi lông của bọn họ.

Một tiếng hét giận dữ truyền đến, một con Vực hình thể cường tráng nhất giậm ba cái chân tráng kiện, kéo theo một dòng nước chảy xiết hướng Bàn Cổ Chung lao đầu húc tới. ‘Rắc’ một tiếng vang thanh thúy truyền đến, con Vực này húc gãy cổ trên dòng khí hỗn độn, trợn mắt cắm đầu ngã xuống trên tế đàn chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.

“Cáp, ha ha, ha ha ha!” Viên Lực cười đến ôm bụng ngồi xổm dưới đất. Hắn vẫn là lần đầu tiên gặp kẻ ngu xuẩn dùng thân thể của mình coi là binh khí, kết quả húc chết bản thân!

Cơ Hạo cười lắc lắc đầu, hướng Vực tổ sắc mặt cực kỳ khó coi cười nói: “Ngươi xem, con cháu của ngươi không ngăn được ta. Tránh đường, ta hôm nay không muốn tạo sát nghiệt, ngươi đừng ép ta!”

Vực tổ hổn hển nhảy dựng lên mắng: “Tạo sát nghiệt? Ngươi dám giết đám con cháu của ta sao? Ngươi dám giết lão tổ ta sao? Đám con cháu này của ta tuy vô năng, nhưng bọn nó cũng kế thừa vài phần thiên phú thần thông của ta, ngươi dám hạ độc thủ đối với bọn nó sao?”

Cơ Hạo dang hai tay, rất nghiêm túc hướng Vực tổ cười nói: “Ngươi xem, chính ngươi cũng đã nói, đám con cháu của ngươi có vài phần thần thông Di Hoa Tiếp Mộc ‘Giá họa’ của ngươi, ngươi coi ta ngu sao? Còn hướng bọn chúng xuống tay?”

Vực tổ ngây người một lúc lâu, hắn nhìn nhìn bọn tử tôn xung quanh không thể làm gì được Bàn Cổ Chung, đột nhiên rống to một tiếng, đám đông Vực tử Vực tôn kêu to ‘Oa oa’, ùn ùn nhảy lên trở về trong huyệt động xung quanh nấp đi.

“Nhân tộc tiểu nhi, ngươi khiến lão tổ ta cũng tức giận hồ đồ rồi!” Vực tổ đắc ý cười lên, hắn chỉ vào Cơ Hạo cười nói: “Lão tổ không có cách nào làm gì ngươi, nhưng lão tổ nơi này còn có vô số Cực Âm Sát Thần. Lão tổ đợi lát nữa sẽ đem các ngươi rút gân lột da, rút hồn phách các ngươi ngày đêm dùng cát độc đun luyện!”

Cười quái dị vài tiếng, hai tay Vực tổ nhoáng lên một cái, một lá cờ tam giác lớn màu đen xuất hiện trong tay hắn. Hắn giơ lá cờ lớn lên dùng sức lay một phát, từng làn gió âm thấu xương nổi lên từ đất bằng, trên tế đàn hắc ngọc sáng lên từng đạo phù văn ảm đạm thâm thúy, trong vách hang ở xung quanh đột nhiên có vô số tiếng gào khóc thảm thiết truyền ra.

Mắt thường có thể thấy được gió âm ‘Vù vù’ từ trong vách hang thổi ra, nhiệt độ trong thủy động hạ xuống thẳng tắp, rất nhanh trên vách động đã bịt kín một tầng huyền băng màu đen dày mấy trượng, nhưng nước trong thủy động lại vẫn chậm rãi lưu động như cũ.

Bóng đen lấy trăm vạn để tính theo gió âm chui ra khỏi vách hang, nửa thân dưới của bọn chúng vẫn được khảm ở trong vách hang, chỉ có nửa thân trên thò ra. Rồng, giao, cá sâu, mãng xà, rùa, cua, cá, tôm... Các loại thủy tộc cổ quái từ trên vách hang thò ra nửa thân trên, trong hốc mắt màu xanh lục quỷ hỏa hừng hực, một đám vạn phần tham lam nhìn chằm chằm Cơ Hạo và Viên Lực.

“Cùng tiến lên, xé nát bọn chúng!” Vực tổ hưng phấn điên cuồng nhảy nhót, bộ dáng tinh thần có vấn đề. Rất hiển nhiên, trông coi trong thủy động này không biết đã bao nhiêu năm, tương đương với bị giam cầm bấy nhiêu năm, đầu óc hắn đã có chút không bình thường.

“Máu thịt bọn hắn, là của các ngươi; linh hồn bọn hắn, là của lão tổ! Ai dám ăn vụng một tia hồn phách của bọn hắn, lão tổ liền đem ngươi xé nát làm thức ăn, cho đồng bạn các ngươi ăn!” Vực tổ cười lớn ‘ha ha’, trong mồm không ngừng phun ra một mảng lớn cát.

Thủy động chợt tối sầm, vô số Cực Âm Sát Thần phát ra tiếng gào rống bén nhọn, điên cuồng hướng Cơ Hạo và Viên Lực vồ tới chém giết.

‘Ông’ một tiếng chuông ngân vang lên, mấy chục vạn Cực Âm Sát Thần chồng chất lẫn nhau, hầu như là cùng lúc đánh vào trên Bàn Cổ Chung, lực đánh thật lớn chấn động Bàn Cổ Chung, phát ra một tiếng chuông ngân dày nặng xa xăm.

Mấy chục vạn Cực Âm Sát Thần gắt gao chồng chất một chỗ nháy mắt hồn phi phách tán, bị hỗn độn chi khí Bàn Cổ Chung phát ra xay thành phấn. Một mảng lớn khí đen bị Bàn Cổ Chung không chút khách khí nuốt vào, lại hóa thành từng luồng cực âm chi khí rót vào trong cơ thể Cơ Hạo.

Thậm chí không cần cái đỉnh nhỏ năm màu giúp, thái âm chi lực trong cơ thể Cơ Hạo đem mảnh vỡ những Cực Âm Sát Thần kia khẽ cuốn lấy, liền đem bọn chúng hóa thành các luồng cực âm chi khí tinh thuần dị thường nhanh chóng hấp thu. Mặt ngoài thân thể Cơ Hạo mơ hồ có một tầng ánh sáng bạc hiện lên, đây là dấu hiệu thái âm chi lực của hắn nhanh chóng lớn mạnh.

“A!” Vực tổ ngây dại, hắn ngơ ngác nhìn Bàn Cổ Chung, ánh mắt mê loạn ngây thơ từng đợt.

“Đây là bảo bối gì? Ngươi làm sao, làm sao... Những Cực Âm Sát Thần này vô hình vô chất, theo gió mà đến, tùy tâm mà vào, bí bảo trong thiên địa có thể ngăn được bọn chúng, cộng lại cũng không tới một bàn tay!” Vực tổ có chút điên điên khùng khùng rống to!

Cơ Hạo không nói năng gì, hắn giơ lên Thái Cực Thần Phong vung một cái, một mảng Thái Âm Thần Quang như sóng nước quét ngang, phàm là Cực Âm Sát Thần đụng phải Thái Âm Thần Quang đều gào rống thê thảm, thân thể cấp tốc hòa tan như bị ngâm trong a xít sunfuric đặc, nháy mắt hóa thành từng làn khói đen bị Bàn Cổ Chung rút ra sạch sẽ.

Thủy động to lớn, vô số năm qua tế luyện Cực Âm Sát Thần đâu chỉ vạn ức? Nhưng đối mặt thái âm chi lực khắc tinh trời sinh này, đám Cực Âm Sát Thần còn chưa phát huy ra chút uy lực nên có, đã bị Cơ Hạo chém giết, cắn nuốt hết.

Ánh sáng bạc lưu động quanh thân, trong đại nhật nguyên thần trong thần hồn không gian, thân thể màu bạc nhạt lại rõ ràng thêm không ít. Cơ Hạo hài lòng gật gật đầu, liếc xéo Vực tổ đang hò hét một cái, một chưởng đem nắp quan tài một cái long quan gần nhất hất bay.

“Ngươi trêu vào phiền toái lớn rồi!” Vực tổ vẻ mặt biến hoá kỳ lạ nhìn Cơ Hạo, thấp giọng lẩm bẩm.

Cơ Hạo và Viên Lực đồng thời nhìn vào trong long quan to lớn. Trong long quan dày nặng, âm hàn, một nam tử cao lớn đồ đen lẳng lặng nằm ở nơi đó, trên người không có chút khí sống nào. Ở trên ngực nam tử một con Vực toàn thân màu đỏ tím khoanh mình, từng làn sương mù màu đỏ tím không ngừng từ trong mồm Vực phun ra, dần dần chia làm bảy luồng sau đó rót vào thất khiếu nam tử.

Nam tử diện mạo phong cách cổ xưa, cằm mọc một bộ râu dài màu đen rủ đến bụng, cái trán nhô lên như mọc ra một đôi sừng rồng nho nhỏ.

Cơ Hạo mơ hồ cảm thấy, diện mạo nam tử này tựa như từng gặp ở nơi nào.