Vu Thần Kỷ

Chương 1170: Xông vào




Nhìn kỹ, chỗ sâu nhất của thủy động, trên vách hang có mấy chục cái cửa hang tối như mực, những bóng đen kia chính là từ trong hang lao ra.

Vừa rồi Cơ Hạo đặt hết lực chú ý trên người Vực tổ, chưa chú ý tới những thứ đó đột nhiên lao ra. Hiện tại nhìn kỹ, Cơ Hạo không khỏi méo miệng —— mấy thứ đồ chơi này bộ dạng quá khó coi.

Hình như cóc mà có vảy, thể như thằn lằn lại hơi béo ngắn, dưới bụng chỉ có ba chân, mỗi chân năm ngón, đầu ngón dinh dính ẩm ướt giống như xúc tu một số sâu bọ nào đó, nhìn qua mơ hồ thể hiện dạng bán trong suốt.

Những gia hỏa này thân thể không nhỏ, mỗi một con đều có kích cỡ như ba năm con bò đực. Đầu bọn nó chiếm một phần ba thân thể, một cái mồm rộng trên cái đầu xấu xí đặc biệt khiến người ta chú ý. Ngẫu nhiên bọn chúng nhếch miệng, sẽ có cát bụi màu đỏ tím như nước chảy không ngừng từ trong mồm phun ra.

“Những thứ này là... Vực?” Cơ Hạo nhìn nhìn Vực tổ.

“Con cháu đời sau của lão tổ!” Vực tổ trên việc này lại không giấu diếm, ngược lại rất đắc ý hướng Cơ Hạo khoe khoang: “Mỗi một đứa con cháu của lão tổ, chính là một hóa thân của lão tổ, chính là một tính mạng của lão tổ!”

Hắn quay đầu huýt sáo một tiếng, một con Vực thể tích lớn nhất liền bổ nhào hướng hắn chạy tới.

Vực tổ vô cùng thân thiết vuốt ve đầu con Vực này, hướng Cơ Hạo và Viên Lực cười quái dị nói: “Chỉ cần trong thiên địa còn có một con Vực còn sống, lão tổ vô luận bị thương nặng bao nhiêu, chỉ cần chịu hy sinh hắn, đều có thể nháy mắt khỏi hẳn.”

Hơi dừng một chút, Vực tổ chớp mắt, lại mang theo một tia ý tứ khoác lác cười nói: “Tiểu tử này là con trai Vô Chi Kỳ, Vô Chi Kỳ cũng biết chi tiết của ta, cho nên, lão tổ cũng không ngại nói cho các ngươi. Chỉ cần trong thiên địa còn có một con Vực còn sống, vô luận hắn cách lão tổ ta xa bao nhiêu, chỉ cần lão tổ ta bị thương thế trí mạng, đều có thể lập tức Di Hình Hoán Vị với hắn.”

Cơ Hạo chợt mở to mắt nhìn, nhìn chằm chằm Vực tổ, đối với thiên phú thần thông của lão gia hỏa này, Cơ Hạo cũng có chút ghen tị.

Viên Lực thì kêu một tiếng quái dị: “Lão gia hỏa, ý của ngươi là nói, nếu ngươi có một đứa con cháu hiện tại đang ở Bắc Minh băng hải, ngươi cũng có thể...”

Vực tổ ngạo nghễ ngẩng đầu, hắn khẽ cười nói: “Không sai, nếu lão tổ ta có một đứa con cháu đang ở Bắc Minh băng hải, như vậy lão tổ tâm niệm khẽ động, là có thể lập tức khiến hắn đến nơi đây, mà bản thân lão tổ thì đi Bắc Minh băng hải.”

Cơ Hạo im lặng không nói, Viên Lực há hốc mồm nói không ra lời.

Từ Trung Lục lục thế giới đến Bắc Hoang đại lục cách nhau khoảng cách cực kỳ dài, năm đó Cơ Hạo theo Tự Văn Mệnh từ Nam Hoang đến Trung Lục, suốt đường cưỡi Tinh Không Linh Quy cũng đã hao phí bao nhiêu thời gian? Bắc Hoang đến Trung Lục khoảng cách so với Nam Hoang còn xa hơn một ít.

Mà Bắc Minh băng hải càng ở đầu phía bắc Bắc Hoang, là chỗ hẻo lánh nhất của Bắc Hoang, cách Trung Lục thế giới càng thêm xa xôi.

Từ thuỷ vực sông Hoài của Trung Lục đến Bắc Minh băng hải, khoảng cách sao, cho dù là tồn tại cấp Vu Đế, cũng phải tiêu phí hai ba tháng thời gian ở trên đường, chỉ sợ đại năng cấp Vu Thần, thời gian hao phí cũng sẽ không ít.

Vực tổ lại có thể một ý nghĩ là tới, tốc độ này so với cái gì thần thông thuấn di, cái gì thiên địa chí bảo cũng nhanh hơn nhiều lắm. Loại thiên phú thần thông này thật sự quá dọa người chút, như thế, Vực tổ nếu muốn đào tẩu, ai có thể đuổi kịp hắn?

“Lão tổ có ức vạn con cháu.” Vực tổ nheo mắt, trong mắt lóe ra u quang biến hoá kỳ lạ, nhìn Cơ Hạo chậm rãi nói: “Chỉ là vì một số chuyện năm đó, các con cháu của lão tổ đều ẩn nấp đi. Nhưng trong lòng lão tổ, lão tổ có thể rõ ràng cảm giác được phương vị mỗi người bọn nó.”

“Tứ hoang đại lục, Trung Lục thế giới, thậm chí trên mấy ngôi sao trong hồng hoang tinh không, đều có con cháu lão tổ ẩn núp.” Vực tổ buồn bã nói: “Cho nên, nhân tộc tiểu nhi, đừng có nghĩ xiêu nghĩ vẹo, ngươi không giết được lão tổ.”

Cơ Hạo trầm ngâm một lát, hắn gật gật đầu, tiếp nhận ý kiến của Vực tổ.

Lão gia hỏa này, Hàm Sa Xạ Ảnh chuyên môn ám toán người ta thì thôi, còn có thể Di Hoa Tiếp Mộc ‘Giá họa’ cho người ta, càng có một thủ đoạn gần như vô lại như vậy, hy sinh con cháu mình chắn tai họa cho mình thì thôi, lại còn có thể Di Hình Hoán Vị, nháy mắt trao đổi vị trí với con cháu nào đó của mình.

Loại lão quái vật này, ngươi bảo Cơ Hạo đánh với hắn như thế nào?

Thứ nhất, không dám hung hăng xuống tay đối với lão gia hỏa này; thứ hai, hung hăng xuống tay cũng không chắc có thể giết chết hắn. Cơ Hạo cân nhắc hồi lâu, lại không có cách nào làm gì Vực tổ. Hắn lắc đầu, chỉ tay, Bàn Cổ Chung ‘Vù’ một cái phóng đại đến khoảng một trượng, phát ra từng đạo hỗn độn chi khí bao lấy mình và Viên Lực, lập tức hướng ba cái long quan màu đen kia lặn đi.

Nhìn thấy Cơ Hạo không quan tâm mình, chỉ để ý tới mục đích bản thân đi hướng long quan, Vực tổ sửng sốt, mắt chợt trợn tròn, bỗng dưng rống to lên: “Nhân tộc tiểu bối, ngươi đi đâu? Ngươi muốn làm gì? Ngươi, ngươi, ngươi... Quả thực vô lễ...”

Cơ Hạo không quan tâm Vực tổ, tốc độ hắn chìm xuống rất nhanh, trong mấy nhịp thở đã lướt qua hơn ba trăm dặm, cách long quan chỉ có không đến bảy trăm dặm.

Thân thể Vực tổ nhoáng lên, ‘Soạt’ một cái chắn phía trước Cơ Hạo. Hắn lớn tiếng quát: “Nhân tộc tiểu nhi, người lớn nhà ngươi chưa dạy ngươi sao? Lăng tẩm tổ tiên người khác, ngươi không nên quấy rầy. Ngươi không phải con cháu huyết duệ của người ta, ngươi đi quấy rầy nơi tổ tiên người ta ngủ yên, ngươi muốn kết thù tới chết với người ta sao?”

Cơ Hạo không để ý Vực tổ ngăn cản, dựa vào lực phòng ngự biến thái của Bàn Cổ Chung, lập tức hướng long quan phóng đi thẳng tắp, đồng thời cười lạnh nói: “Lăng tẩm tổ tiên người ta? Sẽ không là tổ tiên Vực tổ ngươi chết ở nơi này chứ? Ngươi có cha mẹ sao?”

Mặt Vực tổ tối sầm, hắn là nhóm sinh linh đầu tiên sinh ra trong thiên địa sau khi mở thiên địa, hắn kiếm đâu ra cha mẹ?

“Này, tiểu tử, dừng lại, dừng lại!” Vực tổ dang hai tay ngăn ở phía trước Cơ Hạo, Cơ Hạo đội Bàn Cổ Chung húc mạnh lên, từng dòng khí hỗn độn đánh vào thân thể Vực tổ, một áp lực đáng sợ đẩy thân thể Vực tổ, ép hắn theo Cơ Hạo cùng nhau hướng long quan phóng đi.

“Này, này, này!” Vực tổ sốt ruột, hắn nghiến răng nghiến lợi muốn ngăn Cơ Hạo, nhưng thiên phú thần thông của hắn tất nhiên quỷ bí khó lường, làm Cơ Hạo cũng đau đầu không có cách nào, nhưng ‘Vực’ cũng không sở trường về thân thể mạnh mẽ, pháp lực của Vực tổ cũng cực kỳ khả quan, khí lực của hắn không có bao nhiêu.

Hắn ngay cả sức bú mẹ cũng đã dùng ra rồi, nhưng hắn không ngăn được Cơ Hạo!

Cơ Hạo đội Bàn Cổ Chung lao thẳng về phía trước, quả thực chính là một con bò tót không phân phải trái, mà Vực tổ giống như một con cóc nhỏ, cóc tay chân bé xíu, sao có thể ngăn trở trâu đực phát cuồng chứ?

Trong tiếng kêu quái dị ‘Nha nha’, Vực tổ bị Cơ Hạo mạnh mẽ đội đến trên không tế đàn hắc ngọc, tới chỗ cách long quan không đến trăm trượng.

Vực tổ phẫn nộ rít gào một tiếng, hắn há mồm, một mảng lớn hạt cát màu đỏ tím gào thét cuốn ra, hung hăng đánh vào trên Bàn Cổ Chung.

Dòng khí hỗn độn Bàn Cổ Chung phát ra không chút sứt mẻ, Vực tổ Hàm Sa Xạ Ảnh âm hiểm cay độc, nhưng nếu không chạm tới thân thể Cơ Hạo, những hạt cát màu đỏ tím kia thật sự không có uy lực gì, Cơ Hạo tay không ném ra tảng đá lực đánh cũng cường đại hơn những hạt cát đó gấp trăm lần.

“Tiểu nhi, ngươi đừng ép ta!” Vực tổ thật sự sốt ruột rồi, hắn kêu to ‘Oa oa’, mấy trăm con Vực lớn nhỏ không đồng nhất đồng thời hướng Cơ Hạo xông tới.