Vô Chi Kỳ từng vì đường lui tương lai của mình cùng con cháu tính mệnh kế, vụng trộm tới cửa tìm Cơ Hạo tìm kiếm hợp tác, thậm chí Đông Hoàng Thần Ấn và Cửu Long Xa Liễn, đều là món quà Vô Chi Kỳ vì kết minh mà hiến cho Cơ Hạo.
Trong thủy nhãn sông Hoài, còn có mấy thủy hệ cỡ lớn khác ẩn giấu cơ mật thật lớn, cái này cũng là tình báo Vô Chi Kỳ cố ý tiết lộ cho Cơ Hạo.
Chỉ là Cơ Hạo không biết, bọn Đế Thuấn đã ngay lập tức làm ra phản ứng, đã phái nhân thủ đắc lực lẻn vào thủy nhãn điều tra tình huống. Dựa theo ý kiến của Toại Nhân thị, người Đế Thuấn phái ra, thế mà đã mất đi liên hệ toàn bộ.
“Theo lý, việc này nên là đám lão bất tử chúng ta ra tay mới đúng.” Toại Nhân thị nhìn Cơ Hạo bất đắc dĩ dang hai tay: “Nhưng đám lão bất tử chúng ta đều có việc trong người, lấy không ra được quá nhiều thời gian làm những hoạt động tỉ mỉ đó.”
“Cái khác...” Toại Nhân thị cau mày, mang theo một tia bất đắc dĩ khẽ thở dài: “Ta không có thân thể, chỉ là một luồng phân thần lấy lực lượng công đức làm khung xương, ngưng tụ lực lượng lửa hình thành phân thân. Cho nên chúng ta nói cường đại, cũng có vài phần pháp lực; nói nhỏ yếu, trong thiên địa nhiều sự vật kỳ dị, đều có thể dễ dàng làm chúng ta bị thương nặng.”
“Cho nên chúng ta thứ nhất không rút thân ra được, thứ hai không thể dễ dàng đặt chân hiểm địa. Nghiêu Hầu, chuyện này, hiện nay nhân tuyển tốt nhất có thể tìm được, chính là ngươi.” Toại Nhân thị rất nghiêm túc trang trọng hướng Cơ Hạo ôm quyền hành một lễ, đồng thời hướng Viên Lực nhìn một cái.
“Ta hiểu rồi!” Cơ Hạo nhìn thoáng qua Toại Nhân thị, cái này chỉ là dùng lực lượng công đức ngưng tụ một khối phân thân cho khung xương sao? Khó trách nhìn qua có chút cảm giác giống người lại không phải người. Bọn họ có việc trong người? Bọn họ đang bận cái gì? Đương nhiên, Cơ Hạo sẽ không ngu đến mức hỏi vấn đề này.
“Cứ giao cho ta đi, nếu ta tra ra bất cứ tình báo nào hữu dụng, ta...”
Toại Nhân thị từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bài hình vuông chạm trổ từ mỹ ngọc năm màu, trái phải điêu khắc đồ án rồng phượng, một mặt là hình ảnh nông canh, một mặt là hình ảnh đánh cá và săn bắt đưa cho Cơ Hạo: “Trực tiếp đi Bồ Phản nói cho Đế Thuấn. Hoặc là lúc khẩn cấp, thông qua khối lệnh bài này trực tiếp liên hệ ta cũng được... Ừm, đây là Nhân Hoàng Lệnh của đám lão bất tử chúng ta, cũng có vài phần thần hiệu bảo mệnh.”
Tay Cơ Hạo khẽ run lên, hai tay tiếp nhận Nhân Hoàng Lệnh.
Một nhiệt lực thuần hậu từ trong Nhân Hoàng Lệnh không ngừng trào ra, chậm rãi rót vào thân thể Cơ Hạo. Cơ Hạo chợt nghe thấy vô số con dân nhân tộc khàn giọng hò hét, cảm nhận được các loại cảm xúc hỉ nộ ái ố giống như sóng thần ùa vào trong lòng.
Nhìn vẻ mặt Cơ Hạo biến hóa trong nháy mắt, Toại Nhân thị cười. Hắn ôn hòa nói: “Mặt khác, kẻ đứng đầu dân bản xứ ngươi thu phục từ Bàn Hi thế giới, Thiên Cơ trưởng lão có khả năng đoán trước thiên cơ, chúng ta có việc dùng tới hắn, sợ là Đế Thuấn đã phái người đi rồi.”
Cơ Hạo ngẩn người, vội vàng đồng ý. Toại Nhân thị dặn dò Cơ Hạo thêm vài câu, sau đó chợt hóa thành một ánh lửa, vội vã hướng phía đông nam bay đi. Ở xa truyền đến một tiếng chim hót, Cơ Hạo nhìn thấy một con Chu Tước toàn thân ánh lửa quấn quanh từ bầu trời hạ xuống, Toại Nhân thị đứng trên lưng Chu Tước, một người một chim nháy mắt đã đi xa.
“Thế nào, chúng ta phải xuống dưới đó?” Nhìn theo Toại Nhân thị đi xa, Man Man nhìn vòng xoáy màu đen lớn vô cùng phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn đen sì từng đợt. Nàng là hậu duệ của Chúc Dung Thị, ghét nhất chính là suối to sông lớn.
“Ừm, không phải sợ, chúng ta có người dẫn đường.” Cơ Hạo xách lên Viên Lực luôn lẩm bẩm, trầm giọng nói: “Còn nhớ Tuyết Lăng sao? Bắc Minh giao vương khẳng định đã xảy ra chuyện, nhưng... Giúp ta tiến vào thủy nhãn sông Hoài, tương lai ta có lẽ có thể cầu Đế Thuấn ra mặt, giúp ngươi hướng Tuyết Lăng cầu thân?”
Viên Lực chợt bừng tỉnh, hắn không đi đau khổ suy tư ký ức mơ hồ hỗn độn của mình nữa, túm lấy Cơ Hạo cười vui nói: “Cái này là ngươi nói đấy nhé, ngươi là sư huynh của ta, không thể dùng lời nói suông để gạt ta... Lão giao vương sợ là thực đã xảy ra vấn đề, nếu hắn không chịu đem Tuyết Lăng gả cho ta, ngươi phải giúp ta nghĩ cách!”
Cơ Hạo vỗ vỗ bả vai Viên Lực, nghiêm nghị nhìn về thủy nhãn sông Hoài phía trước.
Sông Hoài trước kia là một trong các thủy hệ lớn có tiếng của Trung Lục thế giới, thuỷ vực rộng lớn, trăm vạn nhánh phụ, vô số con dân nhân tộc ở lại hai bên bờ sông.
Nhưng thời thái bình sông Hoài tất nhiên cực lớn, chỗ rộng nhất của lòng sông cũng chỉ khoảng ngàn dặm, nhưng nay nước lũ tràn ra, thoạt nhìn vô biên vô hạn tất cả đều là làn nước mênh mông, căn bản không thấy được sông Hoài trước kia.
Đặc biệt vòng xoáy màu đen phía trước to lớn vô cùng, thế nước trong vòng xoáy chảy xiết dữ dội, một cơn lốc màu đen từ trong thủy nhãn vòng xoáy lao thẳng lên trời, gió xoáy gần như thực chất không ngừng phát ra tiếng vang lớn ‘Vù vù’, trên trời ngẫu nhiên có mấy con chim khổng lồ sức cùng lực kiệt bay qua, không cẩn thận hơi tới gần một chút đã bị gió xoáy nuốt vào, loáng cái đã xay thành thịt vụn.
Nếu không phải Toại Nhân thị dẫn đường, Cơ Hạo căn bản sẽ không tin tưởng, vòng xoáy thật lớn này chính là cửa vào thủy nhãn theo như lời Vô Chi Kỳ.
“Đi vào như thế nào?” Cơ Hạo nhìn về phía Viên Lực.
“Ta đi vào thì lại dễ dàng, ta từ nhỏ đã lớn lên ở nơi này.” Viên Lực nhìn vòng xoáy thật lớn kia, cũng không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc: “Khó là khó ở, ta mang mấy thủy tộc đi vào thì dễ dàng, mang theo nhân tộc sao...”
Cơ Hạo trầm ngâm một lát, hắn vung tay lên, Hoành Hành liền từ trong tay áo hắn bay ra. Chỉ tay, Hoành Hành lắc đầu quẫy đuôi hóa thành nguyên hình Hoành Công Ngư, vui vẻ nhảy nhót cắm đầu chui vào trong nước.
“Man Man, các ngươi ở ngoài tiếp ứng, ta theo Viên Lực đi vào! Nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, không cho phép các ngươi tới gần vòng xoáy kia nửa bước!”
Cơ Hạo lấy ra một đống trận bàn, trận kỳ, còn có nhiều lôi hỏa linh phù… uy lực lớn giao cho Thiếu Ti: “Có Hoành Hành làm vật cưỡi, bọn muội ở phụ cận nơi này bố trí vài toà trận pháp ngăn địch, giết địch tiếp ứng chúng ta, những lôi hỏa cùng linh phù này cũng đều bố trí ở trong trận.”
Đem Thần Hỏa Xà và Nha Công trên người đều giao cho Man Man chăm sóc, Cơ Hạo dặn dò mãi đoàn người chỉ có thể ở ngoài tiếp ứng, không được tùy tiện tới gần vòng xoáy, lúc này thân thể mới nhoáng lên một cái, toàn thân hóa thành một luồng thái âm chi khí nhỏ bé, bám vào trên một sợi lông dài của Viên Lực.
Viên Lực trợn mắt há hốc mồm nhìn Cơ Hạo biến thành thái âm chi khí bám vào sợi lông, thì thào oán giận: “Ngươi tinh tu thái dương chi đạo thì thôi, Thái Âm Độn Hành Thuật của ngươi cũng tinh thâm như vậy, ngươi bảo ta sống sao?”
Một đường huyên thuyên oán giận, Viên Lực hướng đoàn người Man Man, Thiếu Ti đánh tiếng, ‘Ùm’ một tiếng nhảy vào trong làn nước.
Thủy viên vào nước, Viên Lực phát ra một tiếng thét dài vui vẻ, kéo theo một luồng sáng màu bạc nhanh chóng hướng sâu trong vòng xoáy phía trước chạy đi.
Một đường tách sóng nước, phàm có tiểu yêu thủy tộc chặn đường, Viên Lực đều phóng ra yêu khí nồng đậm của bản thân, vung tay một chưởng đem đám tiểu yêu đó đánh cho hộc máu bay ngược. Yêu ma nhất tộc cấp bậc nghiêm ngặt nhất, thủy yêu cảm nhận được yêu khí của Viên Lực ùn ùn tránh lui, một đường thông suốt đi tới phía dưới vòng xoáy.
Một tòa thủy phủ toàn thân dùng hàn ngọc đúc thành đứng sừng sững ở cạnh một cái hang động đen sì đáy nước. Viên Lực cách thủy phủ còn xa mấy chục dặm, một mạch nước ngầm gào thét hướng hắn lao tới, cách Viên Lực còn xa mấy trăm trượng, mạch nước ngầm hóa thành một nắm tay cực lớn hung hăng đánh về phía Viên Lực.
“Viên Lực, ngươi tới nơi này làm gì?”
Một thanh âm thô bạo, ngang ngược ‘Rầm rầm’ vang lên, một thủy viên cao khoảng ba trượng, toàn thân đều là lông dài màu u lam, bộ dạng dữ tợn hung ác từ trong thủy phủ nhảy ra.
“Viên Thánh? Ngươi ở đây?” Viên Lực kinh hô một tiếng, vội vàng né tránh.