Da Ma Sát Nhất vội vã mang theo Phong Hành, Nghệ Địa quay về thành trại, nhưng ở xa xa nhìn thấy thành trại, đám người Da Ma Sát Nhất không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh.
Thành trại to lớn lơ lửng trên mặt nước không sứt mẻ, một tầng lục quang mượt mà gắt gao bao bọc lấy nó. Lục quang tản mát ra một hơi thở khổng lồ không thể xâm phạm, một vạn con Tinh Không Linh Quy phụ trách kéo thành trại thu lại nanh vuốt của mình, đầu cũng rụt vào trong mai rùa, lẳng lặng trôi nổi trên mặt nước không dám phát ra chút động tĩnh nào.
Da Ma Sát Nhất dừng bước, đứng ở trên mặt nước xa xa với mấy người bọn Phong Hành, Nghệ Địa, không dám tới gần thành trại giờ phút này.
Trong thế giới hạt cải phong cảnh tuyệt mỹ, Bắc Minh giao vương nghiến chặt răng nhìn bạch long nho nhỏ kia trên tay Mộc đạo nhân.
“Ngươi, thế mà có thể tính ra những việc này?” Bắc Minh giao vương đột nhiên hướng tới Mộc đạo nhân giận quá mà cười nói: “Chẳng lẽ Tuyết Lăng gặp nạn, là hai sư huynh đệ các ngươi ở sau lưng xuống tay thúc đẩy? Tất nhiên là như thế, các ngươi năm đó làm không ít chuyện như vậy!”
Thân thể Bắc Minh giao vương khẽ run, hắn chỉ vào Mộc đạo nhân lớn tiếng quát: “Năm đó nguyên thủy thần linh đời thứ nhất của Bàn Cổ thế giới ngã xuống... năm đại thiên đế ban đầu của thiên đình biến mất... Còn có thiên địa vạn tộc nô dịch đối với nhân tộc... Việc này, hai người các ngươi đều có phần!”
Mộc đạo nhân hơi sụp mí mắt, lẳng lặng nhìn bạch long trên tay không nói một lời.
Bắc Minh giao vương có chút điên cuồng quát: “Nếu không phải các ngươi bị người nào đó cảnh cáo, bị đuổi đi Tây Hoang đại lục cằn cỗi nhất, cưỡng chế các ngươi không có việc gì không được đi ra khỏi Tây Hoang, lấy tâm tính thủ đoạn của các ngươi, đã sớm đem thiên địa này quấy động hỏng bét rồi.”
Cắn chặt răng, Bắc Minh giao vương âm trầm cười lạnh nói: “Tốt, tốt, tốt, lần này các ngươi tính kế đến trên đầu của ta! Các ngươi tính kế ta thì thôi, các ngươi vì sao ngay cả Tuyết Lăng cũng muốn tính kế vào?”
‘Rắc rắc’ vài tiếng vang, ngọn núi huyền băng đóng băng bản thể Bắc Minh giao vương đột nhiên nứt ra vô số vết nứt như mạng nhện, bản thể khổng lồ của hắn khẽ mấp máy, rất có tư thế phá núi mà ra quyết chiến sinh tử với Mộc đạo nhân.
“Bần đạo chưa từng tính kế Giao đạo hữu.” Mắt thấy Bắc Minh giao vương sắp chơi thật rồi, Mộc đạo nhân lúc này mới từ từ nói: “Lấy đạo tâm của bần đạo thề, bần đạo chỉ là trong minh minh tâm huyết dâng trào, biết con gái Giao đạo hữu có tai ương huyết quang, đặc biệt tới sông băng Bắc Minh, phá vỡ địa phế sông băng, bắt con băng long chưa thành hình này.”
Nâng mí mắt, âm u hướng Bắc Minh giao vương nhìn một cái, Mộc đạo nhân nhẹ nhàng nói: “Bần đạo còn hao phí Tam Quang Thần Thủy, Thiên Nhất Chân Thủy, Thái Huyền Ngưng Lộ ba loại chí bảo, hao phí tinh huyết bản thân tẩy tinh phạt tủy cho nàng, cùng ngưng tụ chín đường thái âm huyền mạch trong cơ thể nàng.”
Gương mặt Bắc Minh giao vương kịch liệt co giật, theo bản năng nhìn thoáng qua tiểu bạch long trong tay Mộc đạo nhân, con ngươi kinh hãi hiện lên một mảng kinh diễm.
“Nếu là con gái của Giao đạo hữu, lấy Công Đức Chi Thủy trong ao công đức của ta luyện mệnh châu, có được thân thể con băng long này, tương lai tiền đồ, sẽ không kém hơn bao nhiêu so với thân thể ban đầu của nàng.” Mộc đạo nhân thản nhiên nói: “Bần đạo cũng là một phen thành tâm, mong Giao đạo hữu vào giáo môn ta, ngồi vị trí giáo chủ thứ ba kia.”
Viên Lực đã si ngốc ngơ ngác nói không ra lời. Tam Quang Thần Thủy, Thiên Nhất Chân Thủy, Thái Huyền Ngưng Lộ, đây đều là tiên thiên linh vật đỉnh cấp, có uy năng một giọt hóa một biển, càng có thần hiệu hóa mục nát thành thần kỳ, đối với bất cứ thủy tộc nào mà nói, giá trị của ba loại tiên thiên linh vật này thậm chí so với tinh huyết long tộc còn trân quý hơn.
Tinh huyết long tộc chỉ khiến thủy tộc có khả năng tiến hóa thành rồng, mà ba loại tiên thiên linh vật này, thì có thể tăng lên thật lớn huyết mạch bản thân thủy tộc, nếu là phân lượng đủ, thậm chí có thể đem huyết mạch bọn họ tăng lên tới trình độ có thể so với long tộc!
Mộc đạo nhân vì thành tựu cho con băng long nho nhỏ này, lại liên tục vận dụng ba loại linh vật để thành tựu nàng!
Viên Lực cũng nói không rõ, hiện tại con băng long này thiên chất đã cao đến trình độ nào, nhưng chỉ bằng chín đường thái âm huyền mạch trong cơ thể nàng, thiên chất của nàng đã vượt qua bản thể của Tuyết Lăng. Trong lòng Viên Lực biết rõ, tiểu ngân giao bản thể Tuyết Lăng, trong cơ thể cũng chỉ có sáu đường thái âm huyền mạch mà thôi.
Bắc Minh giao vương trầm mặc rất lâu, Tuyết Lăng mệnh châu lơ lửng trước mặt hắn, bàn tay Mộc đạo nhân cũng đã vươn đến trước mặt hắn, tiểu bạch long nằm ở lòng bàn tay hắn. Một long ảnh tinh tế như ẩn như hiện trong Tuyết Lăng mệnh châu, thỉnh thoảng hướng tiểu bạch long kia nhìn một cái, hiển nhiên nàng rất có hứng thú đối với thân thể này.
“Đệ tam giáo chủ...” Bắc Minh giao vương khẽ thở dài một tiếng: “Nếu bổn vương thực sự trở thành đệ tam giáo chủ này, sợ là sẽ phải vì dốc hết tâm can huyết cho hai sư huynh đệ các ngươi... Đáng thương, đáng tiếc, bổn vương vốn ở Bắc Minh tiêu diêu tự tại vô số năm, chẳng lẽ thật phải đi lăn lộn trong vũng bùn hay sao?”
“Bản thân thiên địa chính là một cái vũng bùn lớn, chúng sinh đều lăn lộn trong đó, vô luận ngươi ta hắn, trừ phi có thể triệt ngộ vô thượng đại đạo của một phương thiên địa này, nếu không ai có thể chạy thoát? Ai có thể giãy thoát đây?” Mộc đạo nhân nhìn Bắc Minh giao vương, chân thành thân thiết khuyên: “Cái gọi là tiêu dao tự tại chẳng qua là vỏ ngoài, Giao đạo hữu nào từng thoát khỏi vũng bùn này?”
Bắc Minh giao vương quay đầu nhìn nhìn ba ngàn hàn giao phía sau, lại nhìn nhìn mệnh châu trước mặt, lại nhìn nhìn bạch long trong tay Mộc đạo nhân.
Do dự thật lâu, Bắc Minh giao vương cười khổ nói: “Thôi, thôi, bị tiểu nhi nữ bối liên lụy rồi. Một khi đã như vậy, thì thuận thế mà làm, nhưng cái đệ tam giáo chủ này, bổn vương không làm, cho cái vị trí thanh nhàn thôi.”
Trên khuôn mặt khổ sở của Mộc đạo nhân gian nan nặn ra một nụ cười, hắn không cười còn tốt, hắn cười, càng thêm tỏ ra hắn sắp khóc rồi.
Hắn khẽ nhấc bàn tay, nhẹ nhàng đem tiểu bạch long ném vào trong ao thần phía dưới. Bắc Minh giao vương khẽ thở dài một tiếng, đưa tay sờ sờ Tuyết Lăng mệnh châu, tay run lên đem nàng cũng ném vào ao thần.
Hai tay Mộc đạo nhân khẽ lật, trong ao thần nhất thời có vạn trượng ráng màu phóng lên, từng luồng công đức huyền hoàng chi khí từ trên trời giáng xuống, chậm rãi rót vào trong Tuyết Lăng mệnh châu cùng thân thể tiểu bạch long kia.
Mộc đạo nhân hướng Bắc Minh giao vương gật gật đầu, trầm giọng nói: “Tuyết Lăng tư chất tuyệt hảo, bần đạo có ý thu nàng làm quan môn đệ tử, ngày sau tu luyện có thành tựu, hẳn có thể kế thừa vị trí giáo chủ của bần đạo, Giao đạo hữu nghĩ như thế nào?”
Vẻ mặt Bắc Minh giao vương lại đã nhẹ nhõm đi rất nhiều, hắn chậm rãi gật đầu nói: “Đó cũng là chuyện của bao nhiêu năm sau? Tạm thời không đề cập tới nó, nhưng có đạo hữu dạy dỗ tiểu nữ, cũng tốt, cũng tốt, đỡ cho nó không biết trời cao đất rộng, lại gặp phải họa sát thân!”
Xa xa, đám người Da Ma Sát Nhất nhìn thấy một mảng lục quang long lanh kia dần dần tiêu tán, trước thành trại đột nhiên xuất hiện mấy ngàn bóng người, chính là Bắc Minh giao vương, Viên Lực còn có ba ngàn hàn giao.
Bỗng nhiên trong thiên địa gió lạnh mãnh liệt, bầu trời như hoàn toàn tan vỡ nứt ra vô số lỗ thủng, từng mảng lớn khí lạnh từ trên trời giáng xuống. Núi băng đóng băng bản thể Bắc Minh giao vương vỡ ra, một cái đầu rồng cực lớn đường kính trăm dặm chậm rãi từ trong núi băng thò ra, nhẹ nhàng bâng quơ hướng thành trại của Cơ Hạo phun ra một ngụm khí lạnh.
‘Vù’ một chút, thành trại dài rộng ngàn hơn dặm bị đóng băng ở trong một khối huyền băng vạn dặm phạm vi.
Người trong thành trại không ra được, người ngoài thành trại không vào được.
Ngay cả trong khí xám Ôn Thần Phiên phóng ra, Ôn Hoàng rợp trời rợp đất cũng bị một ngụm khí lạnh này đông lạnh chết vô số.