Vu Thần Kỷ

Chương 1155: Phá trận giết người




Trong Bát Phong Bất Động đại trận, Cơ Hạo ngửa mặt nhìn Tương Liễu được đưa đi, nhất thời lòng nóng như lửa đốt.

Hoa đạo nhân chết tiệt, Cơ Hạo không chút nghi ngờ hiệu lực đan dược hắn luyện chế. Ôn Thần Phiên tất nhiên nham hiểm ác độc, Ôn Thần truyền thừa tất nhiên mạnh mẽ, nhưng Khư Ôn Đan của Hoa đạo nhân chắc chắn có thể phá giải chất độc lan truyền do Ôn Thần Phiên mang đến.

Ôn Thần Phiên vừa bị phá, đại quân thủy tộc tất nhiên tiếp tục nam hạ, đại quân trị thủy của Tự Văn Mệnh tất nhiên tiếp tục bị quấy nhiễu.

Thời gian con dân nhân tộc bị nước lũ gây hại tự nhiên sẽ bị kéo dài, vô số con dân giãy dụa kêu rên ở trong nước lũ, Hoa đạo nhân tất nhiên có thể thừa dịp lòng người yếu đuối mở rộng phát triển các giáo đồ, ở trong quá trình này lại sẽ có bao nhiêu con dân nhân tộc chết đi?

Con ngươi chợt lóe lên hào quang hung bạo, Cơ Hạo đột nhiên đã hiểu cái gì gọi là ‘Thời thế tạo anh hùng’!

Có đôi khi, không phải bản thân muốn đi liều mạng, không phải muốn đi sính anh hùng, mà là một số người, một số việc buộc ngươi đi liều mạng, buộc ngươi đi làm một số việc ngày thường căn bản sẽ không đi làm, sau đó không cẩn thận ngươi đã thành anh hùng.

Như Cơ Hạo bây giờ, hành động của Hoa đạo nhân, đã ép hắn đi làm một số việc xấp xỉ điên cuồng.

“Da Ma Sát Nhất, dẫn người trở về, ở trước khi Tương Liễu dùng Khư Ôn Đan phá Ôn Thần Phiên, bảo Cao Đào đại nhân thống lĩnh đại quân, theo hiệu lực của Ôn Thần Phiên tiếp tục hướng bắc càn quét, nơi đi qua không giữ lại người sống!”

“Giết sạch lũ thủy tộc chết tiệt!”

Cơ Hạo rống lên một tiếng hung tợn. Ôn Thần Phiên tất nhiên lợi hại, có đại quân nhân tộc phối hợp, hiệu suất giết chóc sẽ tăng gấp trăm lần. Tương Liễu ngươi cho dù có Khư Ôn Đan, Cơ Hạo cũng muốn ở trước khi Khư Ôn Đan cứu chữa cho bọn thủy tộc kia hung hăng cắn được một miếng thịt trên người đại quân thủy tộc.

Da Ma Sát Nhất cẩn thận nhìn thoáng qua Hoa đạo nhân, trầm giọng nói: “Chủ nhân tôn kính ơi, làm nô bộc trung thực của ngài, ta không thể để lại một mình ngài ở chỗ này. Cái này đối với ta mà nói...”

“Cút!” Cơ Hạo quay phắt đầu lại, vung Thái Cực Thần Phong đem vài cơn gió màu đen chém nát, hướng tới Da Ma Sát Nhất lớn tiếng quát: “Chấp hành mệnh lệnh của ta!”

Đôi mắt Cơ Hạo đỏ bừng, Da Ma Sát Nhất nhìn thấy con mắt dập dờn sát ý của Cơ Hạo, thân thể rùng mình, vội vàng hướng Cơ Hạo khom người vái thật sâu, vung tay lên, một mảng bóng đen nhanh chóng bao phủ đám người Phong Hành, Nghệ Địa, mang theo bọn họ nhanh chóng nhập vào trong cương phong mây đen.

Hoa đạo nhân mỉm cười nhìn Da Ma Sát Nhất hốt hoảng bỏ chạy, chậm rãi nói: “Ác quỷ dị tộc nhỏ nhoi, chớp mắt có thể giết, ngại là bần đạo mang lòng từ bi, thật ra cũng không muốn tạo nhiều sát nghiệt.”

“Giết hắn không có lợi ích gì.” Cơ Hạo lạnh lùng nhìn Hoa đạo nhân: “Hoa đạo nhân, không cần dùng lời nói hoa ngôn xảo ngữ để lừa gạt người ta, tính cách của ngươi, tuy ta quen biết ngươi chỉ vài năm, nhưng ta đã biết ngươi là người thế nào rồi.”

“Bần đạo không phải người!” Hoa đạo nhân cười rất hiền lành, hắn ôn hòa nhìn Cơ Hạo nói: “Cho nên, Nghiêu Hầu tuyệt đối đừng dùng cách nghĩ của người phàm để đo lường tính toán bần đạo. Theo ngươi thấy, hành vi của bần đạo phần lớn đáng khinh, lộn xộn, nhưng theo bần đạo thấy, hành vi của bần đạo không có gì không phù hợp thiên đạo.”

“Thiên đạo?” Cơ Hạo nhìn Hoa đạo nhân cất tiếng cười to.

“Không cần cười.” Hai tay Hoa đạo nhân kết ấn đặt ở trước bụng, ôn hòa nhìn Cơ Hạo nhẹ nhàng nói: “Ta so với ngươi, càng thêm hiểu, vô luận là đạo trong Hồng Mông hỗn độn, hay là đạo của Bàn Cổ thế giới, ta hiểu hơn ngươi nhiều lắm... Đáng tiếc, đáng tiếc, Vũ Dư đạo nhân gặp được ngươi trước, nếu không ngươi nếu vào môn ta, làm đồ đệ tốt của ta, tương lai ngươi sẽ hưởng một vị trí tôn quý.”

‘Tương lai ngươi sẽ hưởng một pho tượng vị’?

Trong đầu Cơ Hạo hiện lên ngàn vạn suy nghĩ. Hắn cười lạnh một tiếng, tay áo Thái Cực Pháp Y quay cuồng, kéo theo từng đạo thanh quang đem gió dữ Bát Phong Bất Động đại trận tạo nên vỗ tan thành mây khói. Hắn lạnh lùng cười nói: “Đại trận này của ngươi cũng chỉ có vậy, muốn đoạt Cửu Long Xa Liễn của ta không dễ dàng như thế.”

Hoa đạo nhân rất thong dong hướng Cơ Hạo gật gật đầu, ôn hòa cười nói: “Không vội, không vội, Bát Phong Bất Động đại trận này của bần đạo, càng về sau uy lực càng lớn, hiện tại chỉ là vây khốn ngươi, một lúc nữa ngươi có thể hiểu đại trận này... A nha!”

Hoa đạo nhân đang nói, đột nhiên trong làn nước mênh mông phía dưới, một con huyền quy, một con long mã sóng vai lao ra khỏi mặt nước, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, lại hóa thành hai luồng sáng một đen một trắng chui vào trong nước, giống như hai con cá cấp tốc bơi đi.

“Hà Đồ, Lạc Thư của bần đạo!” Hoa đạo nhân vung râu, rốt cuộc mặc kệ Cơ Hạo, thân thể hóa thành một đạo quang ảnh mông lung nhanh chóng hướng mặt nước phía dưới chạy đi. Cơ Hạo chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Hoa đạo nhân đã chui vào làn nước mênh mông phía dưới, hướng thanh quang huyền quy, long mã biến thành đuổi theo.

Cơ Hạo nhất thời giật mình, khó trách Hoa đạo nhân ù ù cạc cạc từ nơi này chui ra, thì ra hắn còn đang truy tung Hà Đồ Lạc Thư.

Ngày đó ở dưới Vũ sơn, Côn Bằng mang theo một đám hồng hoang cự yêu, dùng Hà Lạc Đại Trận vây sát đoàn người Tự Hi, Cơ Hạo, về sau bản thể Hà Lạc Đại Trận được Cơ Hạo giúp đỡ, thoát ly Côn Bằng khống chế khôi phục tự do.

Hà Đồ, Lạc Thư vui vẻ bỏ chạy, lại bị Hoa đạo nhân đi ngang qua phát hiện, sao đã qua lâu như vậy rồi, Hoa đạo nhân còn chưa đuổi được hai kiện bảo bối đó?

Hoa đạo nhân vội vàng rời khỏi, Bát Phong tôn giả nhìn nhau một cái, bọn họ cùng cất tiếng hò hét, ùn ùn cầm cờ phướn hướng bầu trời ném đi, sau đó nhanh chóng ngồi xếp bằng giữa không trung. Bọn họ đều nhịp đưa tay vào tay áo, đều lấy ra một hồ lô ngọc to bằng đầu người.

Màu sắc những hồ lô ngọc không giống nhau, đáy hồ lô phân biệt khắc nổi một cái phù ấn đại biểu bát quái vị, Bát Phong tôn giả đem nắp hồ lô rút ra, chợt nghe một tiếng vang lớn, trong tám cái hồ lô ‘Ọc ọc ọc’ phun ra các cơn gió dữ như thực chất.

Những cơn gió dữ đó nhanh chóng bao lấy lá cờ phướn trôi nổi trên bầu trời, hư không quanh thân thể Cơ Hạo kịch liệt chấn động lên, từng cơn lốc như ác long điên cuồng tàn sát bừa bãi, chấn động hư không dao động, làm nứt ra vô số khe hở nhỏ.

Trong những khe hở nhỏ bé kia càng có các cơn thủy triều hỗn độn nhỏ lao ra, thủy triều hỗn độn đục ngầu lẫn vào trong gió dữ, gia tăng mấy chục lần uy năng cho những cơn gió dữ.

Cửu Long Xa Liễn kịch liệt chấn động, ánh sáng mặt trời ban đầu rộng tới trăm dặm bị cường hoành áp súc đến chỉ còn mười dặm.

Một thanh niên đạo nhân trong Bát Phong tôn giả cười lên ‘Ha ha’: “Nghiêu Hầu Cơ Hạo? Ngươi dù sao không phải Đông Hoàng Thái Nhất, cái xe kéo này, ngươi không phát huy ra được một phần vạn uy năng của nó!”

Cơ Hạo mỉm cười, lạnh nhạt cười nói: “Thật không? Đó là bởi vì vừa rồi có Hoa đạo nhân ở đây chống lưng cho các ngươi, ta không tiện ra tay nặng mà thôi!”

Cười lạnh một tiếng, Thiên Địa Kim Kiều gào thét chui ra, một luồng ánh sáng bao lấy Cơ Hạo, Thiên Địa Kim Kiều phá vỡ hư không, ‘Vù’ một cái đã tới bên ngoài Bát Phong Bất Động đại trận.

Vô số trận gió dữ trong đại trận mất đi mục tiêu, không còn lực ngăn cản của Cửu Long Xa Liễn, vô số cơn lốc hung hăng va chạm với nhau, thân thể Bát Phong tôn giả kịch liệt lay động, thậm chí có người bị lực lượng cắn trả chấn động khiến đôi tay đau đớn, hồ lô ngọc trong tay bỗng nhiên nhảy ra.

Cơ Hạo đứng trên Cửu Long Xa Liễn cười to: “Hiện tại, các ngươi xem ta có thể phát huy được mấy phần uy năng của cái xe kéo này?”

Lực lượng thái dương cuồn cuộn trong đại nhật nguyên thần gào thét rót vào xe kéo, vạn trượng kim quang thổi quét hư không, thân thể Bát Phong tôn giả hừng hực cháy lên, bọn hắn phát ra tiếng rú thảm khàn khàn, ngọn lửa màu vàng thiêu đốt từ trong cơ thể bọn hắn ra ngoài, nhanh chóng kéo theo nguyên thần của bọn hắn cùng nhau đốt cháy thành tro.