“Bắn! Đánh giết hắn cho ta!”
Thanh Ảnh đứng ở trên tháp tên cao cao, chỉ vào một gã Tiểu Vu đỉnh phong thân khoác mai rùa thật dày lớn tiếng rống giận.
Ba mươi chiến sĩ Thanh Di bộ dựa theo Thanh Ảnh chỉ điểm, tên ra như mưa, mảng lớn mũi tên tẩm độc gào thét quét ngang, rậm rạp đóng đinh ở trên người địch nhân. Chiến sĩ thân khoác mai rùa rụt tứ chi, tránh được 99% tên bắn chụm, nhưng chung quy một mũi tên vô thanh vô tức bắn nhanh đến, xuyên thủng bàn tay phải hắn không kịp thu hồi.
Rú thảm một tiếng, chiến sĩ thân khoác trọng giáp ôm bàn tay phun máu đen, nhảy xuống khỏi tường bảo vệ xoay người bỏ chạy.
Nhưng hắn vừa mới chạy ra không đến năm trượng, Cơ Hạo hú dài từng tiếng, sau lưng Lưu Quang Hỏa Dực kịch liệt chấn động, mang theo mảng lớn tàn ảnh nóng cháy như quỷ mỵ đuổi tới phía sau đối phương, một thanh trường mâu toàn thân tỏa ánh lửa mang theo tiếng xé gió bén nhọn đâm tới, xuyên thủng mai rùa dày nửa thước đối phương khoác ở trên lưng, đâm xuyên qua ngực hắn.
Ánh lửa phun trào, chiến sĩ bị đâm thủng cả người tản ra ngọn lửa, trong chớp mắt đã cháy thành một ngọn lửa hình người.
Mười mấy chiến sĩ Tiểu Vu cảnh đỉnh phong tinh nhuệ của Hắc Thủy Huyền Xà bộ chen chúc đến, trường kiếm hình thù kỳ lạ trong tay âm hiểm vô cùng theo quỹ tích quái dị, vô thanh vô tức hướng yếu hại toàn thân Cơ Hạo đâm xuống.
Giáp trụ sát người Cơ Hạo lưu động thanh quang, mấy đóa hoa sen bằng bàn tay như ẩn như hiện, trường kiếm của mười mấy kẻ địch đâm vào trên thanh quang tất cả đều bắn mạnh ngược lại, lực phản chấn thật lớn làm bọn hắn đứng không vững, thân thể cũng chợt lảo đảo một cái.
“Chết đi!” Cơ Hạo thét dài một tiếng, trường thương trong tay quét ngang, mang theo một ánh lửa hình cung, trong lúc vô ý lại đem áo nghĩa của Khai Thiên Nhất Kích thi triển một chút.
Tìm khe hở đảo hư, có thể phá vạn pháp.
Khai Thiên Nhất Kích ảo diệu vô cùng, trường mâu của Cơ Hạo nhẹ nhàng khéo léo xuyên thấu phòng ngự đám tinh nhuệ Hắc Thủy Huyền Xà bộ trong lúc gấp gáp tổ chức, đầu mâu chuẩn xác quét qua yết hầu bọn hắn, đem đầu bọn họ quét hết xuống.
Cả mảng lớn máu tươi thiêu đốt tuôn trào, thân thể mười mấy chiến sĩ tinh nhuệ run rẩy ngã xuống đất, rất nhanh ánh lửa lan tràn toàn thân, đem bọn hắn đốt thành tro.
“Giết tiểu tử này! Không, tốt nhất bắt sống!” Hắc Thủy Thu đứng ở trên một con Độc Giác Huyền Xà to lớn rất xa, xa xa giằng co với Cơ Báo. Ánh mắt hắn lóe lên, đang chú ý gắt gao chiến trường, chợt nhìn thấy Cơ Hạo thế mà lại nhảy xuống khỏi tường bảo vệ, vội vàng phát ra tiếng rống to kinh hỉ.
Hai mươi mấy chiến sĩ Thủy Quy bộ thân khoác mai rùa, lực phòng ngự kinh người chạy như điên đến, bọn hắn cầm cây rìu lớn tạo hình kỳ dị, lặng lẽ không lên tiếng nhằm vào đầu Cơ Hạo hung hăng chém tới. Các chiến sĩ Thủy Quy bộ này cũng đều là tinh nhuệ Tiểu Vu cảnh cao giai thậm chí đỉnh phong, cây rìu lớn cách Cơ Hạo xa mấy chục trượng, đã kích động lên mảng lớn thủy quang, hàn khí, hóa thành từng con cự quy to như cái thớt hướng Cơ Hạo đánh tới.
Huyết mạch lực Thủy Quy bộ bắt nguồn từ thượng cổ thủy hệ linh thú ‘Quý Thủy Huyền Quy’, bản thân phòng ngự kinh người, càng kiêm lực lượng lớn vô cùng, càng trời sinh thần thông khống thuỷ, tuy biến hóa ít, nhưng thiên phú thần thông trực tiếp, lực công kích cũng cực kỳ kinh người.
Đối mặt hai mươi mấy luồng khí kình thủy quy đập vào ngực, Cơ Hạo cười điên cuồng, ưỡn ngực mãnh liệt nghênh đón.
Giáp trụ A Bảo tế luyện lực phòng ngự kinh người, tinh nhuệ Già tộc của Huyết Nha đoàn cũng không thể đục lỗ bộ giáp trụ này phòng ngự, thì không cần nói các chiến sĩ Tiểu Vu cảnh kia. Hai mươi mấy đoàn thủy quy khí kình hung hăng nện ở trên ngực Cơ Hạo, bắn tung tóe ra mảng lớn thủy quang, lại ngay cả thân thể Cơ Hạo cũng chưa thể đẩy được một chút.
“Chết!” Cơ Hạo hét lớn một tiếng, ở trước ngực một đám ánh lửa chợt sáng ngời, trong miệng một cột lửa dinh dính màu đỏ vàng mang theo tiếng xé gió chói tai phun ra.
Kim Ô Thổ Tức, phun ra là một ngụm thái dương chân hỏa tinh luyện trong huyết mạch Tam Túc Kim Ô. Tuy hiện tại huyết mạch lực Hỏa Nha bộ đã loãng đến cực điểm, nhưng Cơ Hạo dùng bí pháp huyết tế Cửu Nhật Lăng Không hiến tế tổ linh, huyết mạch trong cơ thể được tăng lên rất nhiều, một ngụm Kim Ô Thổ Tức này đã có vài phần bóng dáng uy lực khủng bố của thượng cổ Kim Ô Thổ Tức.
Mảng lớn ánh lửa hóa thành một bức tường lửa phạm vi mấy chục trượng thổi quét về phía trước, nơi đi qua nước đọng trên mặt đất nháy mắt bốc hơi lên, bùn đất trực tiếp bị đốt thành vật chất dạng lưu ly hòa tan, hai mươi mấy chiến sĩ Thủy Quy bộ Tiểu Vu cảnh rú thảm một tiếng bị thiêu đốt cốt nhục thành tro, càng có trên trăm chiến sĩ Vu Nhân cảnh bình thường bị đốt thành một làn khói.
“Còn có ai?” Cơ Hạo cầm truyền thừa vu bảo thanh tang trường mâu Cơ Báocho hắn mượn, rung tay lên mấy chục ánh lửa bắn ra, trong trăm trượng phụ cận thân thể kẻ địch giống như đàn kiến chen chúc đánh úp lại nhất thời đều ở trong ánh lửa kêu rên giãy dụa, bị lửa lớn thiêu đốt thành từng đám tro tàn.
“Dám đến tấn công Lãnh Khê cốc, tất cả các ngươi đều chết đi!”
Ỷ vào lực phòng ngự khủng bố món giáp trụ thần kỳ này của A Bảo, Cơ Hạo không sợ hãi ở giữa kẻ địch lấy hàng vạn để tính dưới thành lui tới xuyên qua, trường mâu trong tay rơi như mưa, nơi đi qua động cái là trên trăm kẻ địch bị dẫn cháy thân thể, cuối cùng đốt thành một đám tro bụi.
Đây đã là ngày thứ ba liên quân ba tộc tấn công Lãnh Khê cốc, nhưng tường bảo vệ của Lãnh Khê cốc vẫn lù lù bất động, kẻ địch đột kích lại ở dưới Cơ Hạo và một đám tộc nhân cuồng dã phản kích tử thương thảm trọng, chỉ riêng Tiểu Vu bị Cơ Hạo giết chết đã vượt qua ba trăm, sĩ tốt bình thường tổn thất vô số kể.
Ba trăm Tiểu Vu, con số đặt ở bất cứ một bộ lạc nào của Nam hoang, cũng sẽ khiến cao tầng bộ lạc đau lòng. Nhưng ở Lãnh Khê cốc, ngắn ngủn ba ngày, một mình Cơ Hạo đã giết chết ba trăm Tiểu Vu!
Hắc Thủy Thu đám cao tầng bộ lạc đột kích tức giận nhìn Cơ Hạo, con mắt mỗi người đều biến thành đỏ bừng.
Một vị vu tế Hắc Thủy Huyền Xà bộ hét giận dữ một tiếng, trong tay một khúc xương rắn đen sì hóa làm một đạo hắc quang hướng Cơ Hạo bắn nhanh đi, nhưng một thạch quái trong Lãnh Khê cốc cũng hét lớn một tiếng, lật tay một tảng đá lớn đập ra.
Hắc quang cách Cơ Hạo còn xa mấy trăm trượng, đã bị tảng đá lớn thạch quái ném ra đập cho đồng quy vu tận.
Phía sau tường bảo vệ, mấy thạch quái, thụ yêu, ba con đại yêu loại vượn thân hình thật lớn, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Cơ Hạo, chuyên môn bảo vệ cho hắn. Cho dù Đại Vu liên quân ba tộc chiếm ưu thế ở trên số lượng, nhưng muốn chặn giết Cơ Hạo, nào có dễ như vậy?
Càng không cần nói bản thân Cơ Hạo lực phòng ngự kinh người, cầm thanh tang trường mâu của Cơ Báo, càng có lực công kích đáng sợ đánh chết Đại Vu. Một mình Cơ Hạo, quả thực đã thành ngoại tộc đảo loạn toàn bộ chiến trường.
“Giết tiểu tử đó!” Hắc Thủy Thu nổi giận gầm lên một tiếng, Độc Giác Huyền Xà dưới chân hắn chợt lao về phía trước, thanh kiếm sắc bén trong tay hóa thành mấy chục cột băng đen sì điên cuồng trượt về phía Cơ Báotrước mặt đánh tới.
Hắc Thủy Thu vừa động, Đại Vu ba tộc phía sau hắn đồng thời hành động, bọn hắn đều tìm đúng một đối thủ, dựa vào ưu thế nhân số, mưu cầu cuốn lấy toàn bộ cao thủ cấp Đại Vu của Lãnh Khê cốc, sáng tạo điều kiện cho Đại Vu bên mình đánh chết Cơ Hạo.
Thử như vậy đã tiến hành vài lần ở trong ba ngày đã qua, một lần này, bọn Hắc Thủy Thu vẫn thuận lợi đem toàn bộ Đại Vu phe Lãnh Khê cốc cuốn lấy gắt gao, mấy cao thủ cấp Đại Vu bọn hắn còn lại đồng thời hướng Cơ Hạo đánh tới.
Nhưng Cơ Hạo nghiêng người, mặc cho trường kiếm trong tay một Đại Vu hung hăng đâm vào trên ngực mình, lật tay một thương mãnh liệt vô cùng xuyên thủng ngực Đại Vu.
Áo giáp trên thân Cơ Hạo thanh quang lưu động, như vài lần trong quá khứ không tổn thương chút nào, mà Đại Vu ra tay bị thanh tang trường mâu làm bị thương nặng, hộc từng ngụm từng ngụm máu bay ngược.
Vừa mới lui không được mấy bước, đứng ở trên tháp tên Thanh Ảnh không nói một tiếng bắn ra một mũi tên, Đại Vu không kịp trở tay rú thảm một tiếng, bị mũi tên nhọn tẩm độc của Thanh Ảnh đục lỗ mắt bên phải, tên cắm thật sâu vào trong đầu, trực tiếp bị Thanh Ảnh đánh chết ngay tại chỗ.
Ba ngày qua, vị Đại Vu đầu tiên ngã xuống.