Vu Thần Kỷ

Chương 1063: Phi hùng phác sát




“Bảo bối thật hung ác!” Đào Sát ngơ ngác nhìn Thái Cực Càn Khôn Kính lơ lửng ở đỉnh đầu Cơ Hạo, như một vầng trăng sáng chiếu khắp trời: “Bảo bối này... Có thể đổi bao nhiêu lương thực đây?”

Trừ Đào Sát, mười mấy trưởng lão khác từng cản đường Cơ Hạo sắc mặt đều rất khó coi. Bọn họ âm thầm kinh hãi, âm thầm nghĩ mà sợ, đồng thời may mắn mình chưa vì một chút lương thực, liều mạng với Cơ Hạo thằng cha có vô số con bài chưa lật này!

Thái Cực Càn Khôn Kính chiếu rọi hư không, một mảng lớn thanh quang không ngừng rải xuống, vô số thủy yêu ở dưới Cộng Công chỉ huy, hung hãn không sợ chết hướng Cơ Hạo phát động xung phong. Nhưng chỉ cần bọn chúng vừa tiến vào ngàn dặm hư không Thái Cực Càn Khôn Kính chiếu rọi, toàn thân bọn chúng sẽ cứng đờ, từ trong cơ thể một ngọn lửa xám trắng dấy lên, nhanh chóng dẫn cháy toàn thân.

Các tiểu yêu đó vừa mới có vài phần bộ dạng con người, đại khái có thể kiên trì thời gian cái búng ngón tay.

Tu thành bảy tám phần hình người, có thể so với chiến sĩ nhân tộc bình thường, có thể kiên trì một nhịp thở.

Thực lực tương đương nhân tộc Đại Vu, thoạt nhìn có bộ dạng con người có thể kiên trì ba năm hơi thở.

Chỉ có đại yêu và cự yêu cấp Vu Vương, Vu Đế, bọn chúng yêu lực hùng hậu, huyết khí dư thừa, ở dưới thái âm chi hỏa thiêu đốt, bọn chúng có thể rống thê lương ‘Ngao ngao’ chống đỡ khoảng một khắc đồng hồ. Cố nén đau đớn từ thân thể cùng linh hồn truyền đến, bọn họ hướng Cơ Hạo xung phong được mấy trăm dặm, còn chưa chờ lao tới trước mặt Cơ Hạo, đã ở trong thái âm chi hỏa hóa thành một đám tro tan tác.

Từng luồng thái âm chi khí to nhỏ khác nhau lơ lửng giữa không trung, Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh lơ lửng trước mặt Cơ Hạo, một lực hút khổng lồ truyền đến, từng tia từng luồng thái âm chi khí không ngừng hướng Cơ Hạo bay đi, bị đại đỉnh nuốt vào, không ngừng chiết xuất rèn luyện.

Ngắn ngủn non nửa canh giờ, ít nhất có hơn trăm vạn thủy yêu bị thái âm chi hoả đốt thành hư ảo, ngay cả một tia tàn hồn cũng không lưu lại được.

“Đáng sợ...” Một trưởng lão đến từ Đào Ngột bộ sờ sờ chòm râu như cây kim thép trên cằm, trầm giọng lẩm bẩm một câu: “Cơ Hạo đứa nhỏ này... Còn chưa thành thân nhỉ? Hắc, mảnh lãnh địa đó của hắn rất lớn, có thể nuôi sống không ít trẻ con nhỉ?”

“Trong nhà có nữ oa nhi khẩu vị lớn, khó nuôi sống, ném hết cho hắn thì rất tốt!” Đào Sát cười quái dị ‘Hắc hắc’: “Chẳng qua, hắn bị Chúc Dung tiểu tử đó nhìn trúng, Chúc Dung Man Man đi theo bên người rồi!”

Một đám trưởng lão các bộ lạc quyền cao chức trọng không có tiết tháo nhìn nhau, ánh mắt đều trở nên rất quái dị. Một trưởng lão tóc trắng xoá, thoạt nhìn cực già thấp giọng nói: “Hắc, xuống tay quá nhanh, nhưng hiện tại cũng còn kịp! Chưa thành thân, chung quy có cơ hội... Cho dù thành thân rồi, nhét thêm mấy nữ oa nhi qua, chẳng lẽ Chúc Dung Man Man còn có thể buông tay giết người sao?”

Cơ Hạo đứng giữa không trung, mắt trái hắn trở nên tối đen như mực, mắt phải một mảng trắng bệch, chỉ có con mắt dựng thẳng ở mi tâm phóng ra một mảng thanh quang rạng rỡ chiếu diệu hư không. Thái âm chi khí không ngừng ùa vào Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh, từng tia thái âm chi khí sau khi chiết xuất chảy vào trong cơ thể, không ngừng hòa trộn với nguyên thần hắn, trên người hắn dần dần có các tia khí tức hồng hoang, cổ xưa khác thường lặng yên xuất hiện.

Một đám trưởng lão sợ hãi biến sắc, Đồ Sơn lão nhân đứng ở trong đội ngũ vận lương lại đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Cơ Hạo.

“Loại hương vị này... Hắc... Ừm, nữ oa nhi kia của tiểu nhị gia cũng sắp trưởng thành rồi. Hắc, trở về nói chuyện hẳn hoi với Chúc Dung, để nữ oa nhi của tiểu nhị gia làm tỷ muội với Chúc Dung Man Man cũng không tệ đâu!” Đồ Sơn lão nhân cười rất khoái trá, trong nụ cười lại mang theo một tia nghiêm nghị cùng trầm trọng khó có thể hình dung.

Khí tức trên người Cơ Hạo, rõ ràng chỉ có ở trên thân các lão quái vật đắm chìm ở trong Vu Thần chi cảnh nhiều năm tháng mới có thể xuất hiện. Thực lực tu vi Cơ Hạo hiển nhiên còn chưa bằng các lão quái vật đó, như vậy chỉ có thể nói, hắn ở trên cảnh giới, trên tiềm lực đang cấp tốc hướng đám lão quái vật đó áp sát!

“Ài, chỉ cần Văn Mệnh làm Nhân Hoàng, lại có Cơ Hạo đứa nhỏ này ở một bên phụ tá... Vụ làm ăn này đáng giá đây!” Đồ Sơn lão nhân cười đến mức mắt cũng nheo thành một tia, vô số thủy yêu trước khi bị đốt thành tro khàn giọng gào thét, hắn nghe thấy quả thực so với nhạc khúc nào cũng êm tai hơn gấp trăm lần.

“Giết hắn!” Mắt thấy ở dưới Thái Cực Càn Khôn Kính uy hiếp, thủy yêu bình thường căn bản không tạo ra được bất cứ uy hiếp nào đối với Cơ Hạo, các chiến sĩ nhân tộc xen lẫn trong đội ngũ thủy yêu đồng loạt động dung. Vị thủ lĩnh kia của Đông Di tiễn thủ vung trường cung lên, chỉ vào Cơ Hạo quát to một tiếng.

Đông Di tiễn trận một lần nữa thành hình. Khác với lần trước công kích Đồ Sơn lão nhân, một lần này các Đông Di tiễn thủ đồng thời cắn chót lưỡi, phun một ngụm tinh huyết ở trên trường cung của mình. Trong Đông Di tiễn trận bốc lên một hơi thở thảm thiết, từng luồng sáng mạnh mẽ không ngừng ùa vào trường cung trong tay Đông Di thủ lĩnh, một mũi tên ánh sáng mãnh liệt cấp tốc áp súc, trong chớp mắt đã ngưng tụ thành một mũi tên dài chín thước tựa như thực chất.

“Nghiêu Bá Cơ Hạo, chết!”

Một tiếng vang thanh thúy, hư không bị xuyên thấu một đường hầm màu đen to bằng ngón cái, mũi tên dài xé rách hư không, nháy mắt đã đến trước mặt Cơ Hạo.

Cơ Hạo cười một tiếng quái dị, trên Thái Cực Càn Khôn Kính thần quang chợt lóe, hư không trước mặt hắn đột nhiên nổi lên một vầng sáng mông lung, trong nháy mắt tiếp theo mũi tên dài đột ngột về tới trước mặt Đông Di thủ lĩnh, ‘Phập’ một tiếng xuyên thấu mi tâm hắn.

Đầu Đông Di thủ lĩnh nổ tung, một đòn tập trung toàn bộ lực lượng của gần mười vạn Đông Di tiễn thủ từ phía trước Đông Di tiễn trận xuyên thấu, thời gian một phần vạn khoảnh khắc đã xuyên thủng toàn bộ tiễn trận.

Thân thể hơn một ngàn Đông Di tiễn thủ bị mũi tên ánh sáng xuyên thấu, tiễn ý khủng bố phá vỡ thân thể bọn họ, trong tiễn trận dày đặc xuất hiện một ngõ máu rộng sáu thước.

Từng cái thân thể nổ tung, đám Đông Di tiễn thủ đồng loạt hét một tiếng, không nói một lời xoay người rời đi.

Tiếng kèn cao vút từ phía Bồ Phản truyền đến, trên bầu trời vang lên tiếng vỗ cánh nặng nề, từng con gấu bay mặc trọng giáp từ trong mây đen lặng lẽ xuất hiện, trên lưng gấu bay chiến sĩ Hữu Sùng bộ đoan đoan chính chính ngồi vẻ mặt nghiêm nghị.

Các phi hùng kỵ sĩ cầm nỏ mạnh, ở trên cao nhìn xuống hướng phía đám Đông Di tiễn thủ chạy trốn bắn ra một loạt mũi tên nỏ.

Mũi tên nỏ từ trên cao rơi thẳng tắp xuống, mang theo thế năng cường đại xuyên thấu thân thể Đông Di tiễn thủ. Không đợi các tiễn thủ đó nhổ mũi tên nỏ, phù văn bạo phá trên đầu mũi tên ầm ầm nổ tung, các Đông Di tiễn thủ bị nổ máu thịt bay tứ tung, giống như sao băng từ không trung không ngừng rơi xuống.

“Chém tận giết tuyệt, không tha một ai!” Tự Văn Mệnh đứng ở đỉnh đầu một con ứng long, cầm trường kiếm chỉ phía dưới lớn tiếng quát: “Cấu kết thủy yêu, tổn hại lương thảo cứu mạng nhân tộc, tất cả bọn hắn đều đáng chết!”

Đám phi hùng kỵ sĩ đem trọng nỏ treo ở trên móc treo chân trái, bọn họ lấy ra trường mâu nặng trịch, đồng loạt gào thét một tiếng, chỉ huy gấu bay dưới mông từ trên cao đáp xuống. Đám gấu bay thu cánh, giống như vẫn thạch rơi thẳng tắp xuống, trường mâu trong tay đám phi hùng kỵ sĩ cấp tốc run rẩy, hung hăng xuyên qua thân thể Đông Di tiễn thủ không kịp né tránh, trường mâu run run đem thân thể bọn họ xé thành vô số mảnh.

Một lần lao xuống, Đông Di tiễn thủ còn sót lại sụp đổ, chỉ có ba năm trăm người may mắn sống sót.

Đám phi hùng kỵ sĩ huýt một tiếng, bọn họ một lần nữa xông lên trời cao, sau đó hướng một đội chiến sĩ nhân tộc khác đáp xuống.

Gió tanh mưa máu thổi quét đến, phi hùng kỵ sĩ tấn công khiến chiến sĩ nhân tộc xen lẫn trong đội ngũ thủy yêu cùng cất tiếng kinh hô.

“Chúc Dung, ngươi còn đang chờ cái gì?” Hậu Thổ lại bị Đồ Sơn Tôn bổ một đao đột nhiên lớn tiếng gầm rú lên.