Vu Thần Kỷ

Chương 1056: Lương đội




Một khắc đồng hồ trước đó, phía đông Bồ Phản, trong cơn mưa bao phủ bầu trời một đội ngũ quy mô khổng lồ bôn ba trong nước lũ.

Cả thảy một vạn con Tinh Không Linh Quy ngẩng cao đầu, bốn chân phun dũng cả mảng lớn mây khói, thân thể cao lớn kề sát mặt nước lướt đi như bay. Bọn Tinh Không Linh Quy này thân thể khổng lồ, từ đầu tới đuôi gần hai mươi dặm, trên lưng mỗi con linh quy đều đứng sừng sững một tòa thành trì kim loại.

Phòng ốc trong thành vốn dùng để đón khách bị dỡ bỏ toàn bộ, trong thành nhét đầy lương thực. Gạo, dưa khoai, rau dưa, thịt khô, còn có bánh gạo, bánh khoai… có sẵn, các loại lương thực tràn ngập mỗi một không gian trong thành.

Tại đây nhất vạn đầu hình thể thật lớn linh quy mặt sau, là mấy vạn tòa cự mộc tu kiến mà thành trôi nổi thành trì, tứ bốn phương phương thành trì dài rộng đều ở mười dặm cao thấp, trong thành không còn một vật, đồng dạng đều nhồi vào to nhỏ vải bố túi, gói to dặm đồng dạng trang đầy các màu lương thực.

Bản thân thành trì xây từ gỗ lớn này không có động lực, phía trước mỗi tòa thành trì đều kéo mấy chục sợi dây thừng to bằng vại nước, một con cá voi khổng lồ dài trăm trượng lớn tiếng phun cột nước, không ngừng phát ra tiếng kêu to cao vút, miệng ngậm dây thừng toàn lực tiến lên trong sóng lớn.

Gần mười vạn tòa thành trì chế từ gỗ, mỗi tòa thành trì đều có khoảng năm mươi con cá voi khổng lồ kéo. Một lần này chỉ riêng cá voi khổng lồ kéo hàng hóa, Đồ Sơn thị đã xuất động trên năm trăm vạn con.

Đội ngũ vận lương khổng lồ rợp trời rợp đất, từ đông đến tây nhìn không thấy đầu đuôi, từ nam đến bắc không thấy được giới hạn, đội ngũ đông nghìn nghịt xé rách màn mưa, nghiền nát dòng lũ, mang theo một khí thế không tên khó có thể hình dung hướng Bồ Phản cuồn cuộn tràn đến.

Nếu Cơ Hạo ở đây, hắn khẳng định sẽ khen ngợi một câu, loại khí thế không hiểu này gọi là —— ‘Thổ hào’!

Đồ Sơn lão nhân tinh thần phấn chấn đứng trên đầu một con linh quy dẫn trước, bưng một chén trà xanh chậm rãi thưởng thức, đột nhiên cười lên ‘hắc hắc’ một tiếng: “Đấu tài lực với Đồ Sơn thị ta? Hừ, vị trí Nhân Hoàng của đứa con rể ta, xem ai có thể cướp đi!”

Một chiến sĩ Già tộc cao khoảng bốn trượng, màu da như hoàng kim, mơ hồ bán trong suốt mang theo một tia tính chất thủy tinh đứng ở phía sau Đồ Sơn lão nhân, nghe xong Đồ Sơn lão nhân nói, hắn trầm giọng hỏi: “Tôn chủ, nếu là các đại thị tộc kia ở Bồ Phản liên thủ, lương thực tồn đọng của bọn họ vượt qua lương thực chúng ta vận chuyển đến thì làm sao bây giờ? Cần nô tỳ đi giết sạch bọn chúng không?”

“Giết, giét, giết, giết con mẹ ngươi!” Đồ Sơn lão nhân xoay người, hung hăng vỗ một cái vào trên đầu gối đại hán, ‘Bốp’ một tiếng vang thanh thúy, Đồ Sơn lão nhân nhe răng trợn mắt lắc lắc bàn tay đánh bị đau nhức, kiêu ngạo cười lạnh nói: “Thứ nhất, bọn họ sợ là đều có tâm sự, không dễ liên thủ...”

“Thứ hai sao...” Đồ Sơn lão nhân hướng về đội ngũ vận chuyển khổng lồ phía sau nhìn thoáng qua, sẵng giọng nói: “Cho dù bọn họ liên thủ, bọn họ có thể lấy ra bao nhiêu lương thực? Bọn họ chung quy không đến mức không để ý tới cái bụng tộc nhân mình chứ? Bọn họ có thể lấy ra bao nhiêu lương thực? Đội ngũ đưa lương này của lão phu chỉ là nhóm đầu tiên mà thôi!”

Dùng sức giẫm giẫm Tinh Không Linh Quy dưới chân, Đồ Sơn lão nhân nheo mắt, trong khe mắt thật nhỏ hiện lên một mảng hàn quang nguy hiểm: “Nếu lương thực tồn kho của bọn họ thật sự so với lão phu vận đến còn nhiều hơn, hắc, năm trăm vạn con cá voi khổng lồ kia, giết hết đi làm đồ ăn là được.”

“Đồ Sơn thị chúng ta, ở trên đại dương phía đông dự trữ nuôi dưỡng mấy vạn đàn cá voi khổng lồ, mỗi tộc đàn cá voi khổng lồ số lượng vượt qua ba vạn. Vẻn vẹn năm trăm vạn con cá voi khổng lồ, lão phu lãng phí được!”

Đại hán Già tộc rụt cổ, không hé răng nữa.

Tuy tùy tùng Đồ Sơn lão nhân đã rất nhiều rất nhiều năm, hắn từng kiến thức các loại hành vi hào phú không phân rõ phải trái của Đồ Sơn thị, nhưng một lần này, hắn vẫn bị lời nói của Đồ Sơn lão nhân làm chấn động.

Hắn hoàn toàn không thể lý giải, Đồ Sơn thị dự trữ nuôi dưỡng nhiều cá voi khổng lồ như vậy làm gì? Chỉ vì giết cá voi ăn thịt sao? Hoặc là, bọn cá voi khổng lồ đó còn có tác dụng khác? Chẳng qua đây là cơ mật buôn bán trung tâm của Đồ Sơn thị, hắn rất sáng suốt không tiếp tục truy hỏi.

Mưa to tầm tã, nước lũ cuồn cuộn, Đồ Sơn lão nhân dứt khoát ngồi ở trên đầu rùa khổng lồ, nhìn đại thủy cuồn cuộn rất hào hứng lớn tiếng hát lên tiểu khúc sơn ca khàn khàn khó nghe. Hắn rung đùi đắc ý vỗ phách, nước trà trong tay hắt đầy người cũng lười quan tâm.

“Hắc hắc, lão tử Đồ Sơn thị, thế mà lại sắp có một đứa con rể Nhân Hoàng!” Đồ Sơn lão nhân cười đến răng trong mồm cũng lộ hết ra: “Đáng tiếc là, năm đó Đế Thuấn thành thân quá sớm, thời điểm lão tử muốn kéo gần quan hệ, con của hắn cũng sinh ra rồi.”

“Chẳng qua, Tự Văn Mệnh còn không phải đã thành con rể của Đồ Sơn thị ta sao? Có Nhân Hoàng làm chỗ dựa, về sau Đồ Sơn thị ta làm ăn tự nhiên là thông suốt bốn biển, về sau xếp hạng hào phú của một phương thiên địa, long phượng hai tộc cũng phải đứng sang bên cho lão phu ta!”

‘Vù’ một tiếng, một mũi tên nhọn từ cực xa xuyên thấu màn mưa lao vút đến, trên mũi tên mang theo một điểm lửa màu đỏ rực, nhiệt độ cao xé rách màn mưa, để lại trong không khí một quỹ tích màu trắng rõ ràng có thể thấy được.

Đồ Sơn lão nhân đang xuất thần, khi hắn nhìn thấy mũi tên, tên đã đến trước mặt hắn cách không đến ba thước, lấy phản ứng của Đồ Sơn lão nhân, hắn căn bản không có khả năng tránh được một mũi tên trí mạng này.

Chiến sĩ Già tộc đứng ở bên người Đồ Sơn lão nhân đột nhiên khẽ hừ một tiếng, trong mắt hắn hiện lên một mảng huyết quang, không khí trước mặt Đồ Sơn lão nhân đột nhiên biến thành một bức tường đồng vách sắt, mũi tên va chạm ở trên không khí trong suốt tạo nên nhiều gợn sóng, ‘Bốp’ một cái mũi tên nổ tung, nổ tung tạo ra một mảng lửa phạm vi mấy chục trượng.

Lửa nhiệt độ cao chưa thể tới gần Đồ Sơn lão nhân một chút nào, toàn bộ lửa đều bị một tiếng hừ lạnh đó của chiến sĩ Già tộc ngăn cách.

Đồ Sơn lão nhân ngẩn ngơ, đột nhiên nhảy dựng lên: “Địch tập, nghênh chiến, phát tin cầu cứu cho Bồ Phản... Đáng chết, vừa rồi một mũi tên đó là Đông Di Lạc Nhật Tiễn, là Bồ Phản đám vô liêm sỉ kia không muốn thấy chuyện Văn Mệnh đảm đương trị thủy, bọn họ là hướng về phía lương thực!”

Đồ Sơn lão nhân cáo già trong nháy mắt nhìn thấy mũi tên đó, đã đoán được 99% chân tướng.

Hắn từ trong tay áo lấy ra một khối vu phù tam giác, hướng về phía vu phù thì thầm nói mấy câu, sau đó bóp vỡ. Sau đó hắn rung tay hướng bầu trời đánh ra mấy mảng ánh lửa màu đỏ, quả cầu lửa ở bầu trời ‘Oành’ một tiếng phát nổ, từng luồng lửa hướng bốn phương tám hướng lao vút đi, cách mấy ngàn dặm cũng có thể nhìn thấy mấy quầng lửa này phát nổ.

‘Soạt soạt soạt’, vô số bóng người xuất hiện ở trên lưng Tinh Không Linh Quy, càng có vô số chiến sĩ mặc trọng giáp, cầm binh khí từ trong thành trì xây từ cây gỗ khổng lồ lao ra. Đồ Sơn thị có tiền, có lương, có vô số quân giới, cho nên Đồ Sơn thị võ trang một mũi quân đội quy mô khổng lồ.

Bốn phía truyền đến tiếng sóng quay cuồng thật lớn, yêu khí ngập trời lao lên, mây mưa trên trời bắt đầu quay cuồng không an phận.

Từng tia sét sục sôi ở trong mây đen, bốn phương tám hướng nhấc lên sóng to, vô số thủy yêu trang bị hoàn mỹ gõ vang trống trận da rồng, thổi kèn xương rồng, mang theo sát khí cuồn cuộn từ bốn phía vây tới.

Ở trong đám thủy yêu đó thế mà lại xuất hiện đám đông chiến sĩ nhân tộc mặc trọng giáp, gương mặt cũng bị giáp mặt thật dày che.

Các chiến sĩ nhân tộc đó xen lẫn ở trong quân đội thủy yêu, giấu đầu giấu đuôi chỉ không ngừng đánh giá đội ngũ vận lương quy mô khổng lồ.