Vu Thần Kỷ

Chương 105: Vấn tội




Bồ Phản là địa phương tốt.

Không khí tươi mát, phong cảnh tuyệt đẹp, đất đai phì nhiêu, sản vật phong phú, địa linh nhân kiệt, vạn tộc hội tụ.

Nơi đó có thể tìm được tất cả trân bảo trên thế gian, nơi đó có thể nhìn thấy toàn bộ chủng tộc trên đời; nơi đó có dũng sĩ cái thế sức mạnh dời non, nơi đó cũng có khuynh quốc giai nhân ôn nhu như nước; ở Bồ Phản, anh hùng hào kiệt có thể tìm được tuyệt thế thần binh lợi khí, ở Bồ Phản, tuyệt sắc mỹ nhân cũng có thể tìm được châu báu đẹp nhất.

Bồ Phản là địa phương tốt, trong không khí nơi đó lúc nào cũng phiêu đãng hương thơm trăm hoa.

Bồ Phản là địa phương tốt, ở nơi đó tùy tay ném một vốc hạt giống cũng có thể có thu hoạch.

Bồ Phản là địa phương tốt, lòng dạ tiểu tử nơi đó rộng lớn như bầu trời, chỉ cần ngươi là một hảo hán đích thực, ngươi nên đi Bồ Phản, ngươi có thể ở Bồ Phản quen biết vô số hảo huynh đệ, bạn tốt.

Bồ Phản là địa phương tốt, cô nương nơi đó đến từ trời nam đất bắc, bốn phương tám hướng, ngươi có thể kiến thức Nam hoang nóng bỏng đa tình, ngươi có thể kiến thức đông hoang nhiệt tình hào sảng, ngươi cũng có thể kiến thức bắc hoang si tình triền miên, càng có thể kiến thức tây hoang dịu dàng chân thành.

Nói ngắn lại, Bồ Phản là địa phương tốt, tốt không thể tốt hơn nữa. Con người, nhất là một nam nhi hán, nếu đời này nghẹn khuất ở một tiểu bộ lạc suy sụp tại Nam hoang, không đi Bồ Phản kiến thức đời một phen, vậy thật là uổng kiếp làm người.

Đủ loại kể trên, đều là nguyên văn của Tự Văn Mệnh.

Từ khi kiến thức Cơ Hạo ngưng tụ kim đan, vượt qua đủ loại dị tượng của lôi kiếp, Tự Văn Mệnh dọc theo đường đi đã bắt đầu điên cuồng cổ xuý chỗ tốt của Bồ Phản, cổ vũ Cơ Hạo lớn mật đi ra ngoài, theo mình đi Bồ Phản kiến thức cuộc đời.

Trong lòng Tự Văn Mệnh biết rõ, thậm chí trong lòng bản thân Cơ Hạo cũng rõ, trừ Man Man có chút ngây thơ, trong lòng hai người đều thấu triệt như tấm gương —— tu vi đột phá, đưa tới thiên lôi oanh đỉnh, cái này ở Nam hoang thậm chí địa phương khác cũng là có.

Nhưng những kẻ có tư cách đưa tới lôi kiếp đều là loại người nào?

Sơn tinh thủy quái vạn năm trở nên, thời điểm hoàn toàn hóa thành hình người, âm khí, tà khí trầm tích vạn năm trong cơ thể dâng trào ra, ma sát, hấp dẫn lẫn nhau với thiên địa chính khí, sẽ đưa tới lôi đình oanh đỉnh.

Có lẽ chiến sĩ Tiểu Vu đỉnh phong, trong đời lần đầu tiên mở vu huyệt, vu huyệt thứ nhất mở ra, lượng lớn thiên địa nguyên khí chen chúc mà vào. Thiên địa nguyên khí kịch liệt ma sát va chạm, dẫn phát thiên địa rung chuyển, tự nhiên cũng sẽ có lôi đình hạ xuống, hung hăng rèn luyện thân thể một phen cho hắn, rèn luyện một phen vu lực toàn thân.

Lão quái vạn năm hoặc là Đại Vu mới có tư cách đưa tới lôi đình kiếp nạn, Cơ Hạo chỉ là một Tiểu Vu vừa mới kích phát huyết mạch lực, đã đưa tới lôi kiếp, hơn nữa còn nắm giữ lực lượng cường đại vượt qua huyết mạch truyền thừa cực hạn.

Tự Văn Mệnh xem trọng tiền đồ của Cơ Hạo, nhưng Cơ Hạo cũng không chuẩn bị đem bản thân đi ‘bán’ ‘rẻ’ như vậy.

Cho nên mặc cho Tự Văn Mệnh dọc theo đường đi miệng lưỡi lưu loát, lưỡi nở hoa sen liều mạng ‘dỗ dành’, Cơ Hạo chỉ khúm núm liên tục gật đầu xưng phải, trong lời nói tràn ngập vô cùng khát khao cùng hướng tới đối với Bồ Phản do Tự Văn Mệnh hình dung—— nhưng hắn lại không chịu nói rõ cho Tự Văn Mệnh, hắn là muốn theo Tự Văn Mệnh đi Bồ Phản hay không!

Nhìn Tự Văn Mệnh không chút che dấu vẻ mặt buồn bực, sắc mặt Cơ Hạo trầm tĩnh như nước, trong lòng lại đang điên cuồng cười to.

“Đế Thuấn, Đế Thuấn… Đế Thuấn Diêu Trọng Hoa… Ha ha, Tự Văn Mệnh à!” Một đường bôn ba, Cơ Hạo chỉ rất nghiêm túc đánh giá cao thấp Tự Văn Mệnh. Đối với cái tên này, Cơ Hạo vốn không có bất cứ phán đoán gì, nhưng sau khi ‘Đế Thuấn Diêu Trọng Hoa’ cái tên này, danh hiệu này đột nhiên nhảy ra, Cơ Hạo đối với Tự Văn Mệnh cũng có phán đoán cực kỳ thần kỳ.

Sẽ là Tự Văn Mệnh kia sao?

“Văn Mệnh đại thúc, một đường vài ngày như vậy, ngươi nói nhiều như vậy, ngươi rốt cuộc ở Bồ Phản là đang làm gì?” Phía trước đã xa xa có thể nhìn thấy một mảng núi non, đó là dãy núi chỗ Lãnh Khê cốc, Cơ Hạo rốt cuộc không kiềm chế được, mở miệng hỏi Tự Văn Mệnh.

Nếu hắn thật là Tự Văn Mệnh mà Cơ Hạo đoán kia, vậy hắn sẽ không nên đeo một thanh kiếm, mang theo một con bồ câu mập mạp chạy khắp nơi chứ.

“Ta sao?” Hai tay Tự Văn Mệnh ôm ở sau đầu, miệng ngậm một cây cỏ tranh thật dài, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ở trên lưng trâu rừng, ngơ ngác nhìn mây mưa trên bầu trời quay cuồng không ngừng, nhìn điện chớp sấm rền điên cuồng.

“Ta chỉ là một người rảnh rỗi. Muốn làm chút chuyện hữu dụng, nhưng không biết bắt đầu làm từ nơi nào.” Tự Văn Mệnh nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Cho nên, cứ cố sức đi làm đi. Ừm, trời nam biển bắc, đi khắp nơi, dạo khắp nơi. Không biết hữu dụng vô dụng, nhưng có một số việc, không thể tiếp tục như vậy.”

Tự Văn Mệnh rất kiên định dùng sức siết nắm tay, rất nghiêm túc, rất có sức thuyết phục nói: “Có một số việc, bọn họ không nhìn thấy, bọn họ không để trong lòng, nhưng không thể tiếp tục như vậy. Cho nên, ta muốn làm chút gì đó, cho dù không có gì hữu dụng.”

Từ trong tay áo lấy ra một nắm kê dại, Tự Văn Mệnh đem kê đút cho bồ câu đứng ở trên vai, cười ha ha nói: “Về phần con bồ câu này… Hắc, ta phát hiện, bồ câu có loại bản lĩnh rất thần kỳ, chúng nó gần như không thể lạc đường, hơn nữa bay rất khá, ta luôn luôn tính toán, con bồ câu này có thể có ích lợi gì.”

“Truyền tin!” Cơ Hạo theo bản năng cười nói.

“Truyền tin?” Man Man cười to lên ‘Ha ha’: “Cơ Hạo, truyền tin mà nói, hung cầm hữu dụng hơn con chim béo này có cả đống. Hơn nữa, người truyền tin dưới trướng a ba đều là Vu Vương, một con chim có ích lợi gì?”

Cơ Hạo nghẹn họng trân trối nhìn Man Man, trong lúc nhất thời thế mà không biết nên nói cái gì.

“Truyền tin?” Ánh mắt Tự Văn Mệnh lại chợt sáng ngời, hắn như có chút đăm chiêu gật gật đầu, cười nói: “Thật ra cũng là ý kiến hay. Ừm, một số bộ lạc nhỏ yếu, còn có một số thời điểm, một số địa phương, Vu Vương ngược lại không đáng tin bằng một con chim. Truyền tin?”

Đám đông hung thú cõng ba người bọn Cơ Hạo, chậm rãi đến gần Lãnh Khê cốc.

Đặt ở ngày thường, cách Lãnh Khê cốc còn có mười mấy dặm, nên đụng phải đội ngũ tuần tra của Hỏa Nha bộ.

Nhưng một đường này đi tới, thế mà một người cũng chưa đụng tới!

Trái tim Cơ Hạo trầm xuống từng đợt, hắn theo bản năng thúc dục vật cưỡi, đẩy nhanh tốc độ hướng về phía Lãnh Khê cốc. Tự Văn Mệnh cũng hơi biến sắc, vội vàng thúc dục vật cưỡi hướng Lãnh Khê cốc chạy như điên.

Trong Lãnh Khê cốc, một thanh niên nam tử mặc trường bào màu đỏ tơ vàng dệt thành, bộ dạng tuấn lãng phiêu dật kiêu căng cưỡi ở trên lưng một con Hỏa Kỳ Lân, lơ lửng cách mặt đất mười mấy trượng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào tộc nhân Hỏa Nha bộ trong Lãnh Khê cốc.

Mấy vạn chiến sĩ Hỏa Nha bộ tụ tập cùng một chỗ, một đám gương mặt căng thẳng, tức giận ngập trời nhìn thanh niên nam tử.

Trong Lãnh Khê cốc yên tĩnh như chết, mấy vạn chiến sĩ Hỏa Nha bộ bụng đầy lửa giận, lại không một ai phát ra nửa điểm thanh âm.

Mấy chục chiến sĩ khôi ngô khoác giáp trụ màu đỏ rực, thân thể được mây lửa nồng đậm bao vây phân biệt cưỡi một con hỏa giao, cầm các loại binh khí, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm các chiến sĩ Hỏa Nha bộ.

Cơ Báo, Cơ Hạ quỳ dưới đất, cả người bị xiềng xích màu đỏ to bằng ngón cái trói rất chặt.

Cơ Hạ càng bị đánh cho mặt mũi bầm dập, trên lưng có mười mấy vết roi rõ ràng có thể thấy được sâu tới xương, phụ cận vết thương đang có ngọn lửa nhỏ bé không ngừng thiêu đốt.

Thanh niên nam tử cưỡi ở trên Hỏa Kỳ Lân tựa cười mà không cười nhìn Cơ Hạ, chậm rãi nói:

“Thằng nhãi con của Hỏa Nha bộ các ngươi hại chết tiểu nữ nhi Man Man của đại vương, tất cả các ngươi cũng đừng nghĩ sống nữa.”