Nước lũ vây kín Bồ Phản, vô số ngọn sóng như răng cưa giống như cối xay gió vây quanh Bồ Phản cấp tốc xoay tròn, trên mỗi một ngọn sóng đều có một doanh trại thủy yêu, chiến kỳ đủ loại màu sắc hình dạng dùng xương cá cùng da cá thật lớn chế thành bay múa trên không, trong không khí đầy cái mùi tanh nồng đến cực điểm.
Cơ Hạo khống chế mây lửa kề sát mặt nước hướng Bồ Phản quay về.
Cách biên cảnh Bồ Phản còn có mấy ngàn dặm, đón đầu chính là mấy cơn sóng lớn vỗ ra, trên mỗi ngọn sóng đều có hơn một ngàn thủy yêu diễu võ dương oai vung binh khí rống loạn kêu bậy, còn có một số thủy yêu trong tay xách thi thể dã thú bị nước lớn làm chết đuối, gầm rú vài tiếng cúi đầu cắn mấy miếng, khiến cho toàn thân đều là máu me nhầy nhụa.
Nhìn thấy đoàn người Cơ Hạo, mấy đại yêu còn chưa bỏ đi đặc thù tộc đàn ban đầu rống lớn một tiếng, đồng loạt chỉ về phía Cơ Hạo.
Mấy trăm cung thủ thủy yêu kéo trường cung dùng xương với gân cá lớn chế thành, hướng Cơ Hạo nhắm chốc lát, vang ‘Rầm’ một trận, một mảng lớn xương cá mài chế thành rợp trời rợp đất hướng Cơ Hạo bắn tới.
Cơ Hạo, Man Man, Thiếu Ti, còn có các chiến sĩ Nghiêu Sơn thành phía sau bọn họ ngẩng đầu lên, rất mờ mịt nhìn một mảng tên kia ở trên không lướt qua một đường cong cực kỳ quỷ dị, phát ra tiếng ‘Vù vù’ rơi ở trong nước lũ cách bọn họ mấy chục trượng.
“Ồ, mũi tên của bọn chúng đều bị cong, khó trách bắn không chuẩn!” Man Man cười lên ‘Hì hì’, nàng một lời nói toạc ra sai sót lớn nhất của cung tên trong tay đám thủy yêu.
Mũi tên bọn thủy yêu sử dụng, cũng đều là dùng xương cá lớn mài chế thành. Nhưng đầu óc bọn thủy yêu không linh hoạt, lại phần nhiều là tính tình lười nhác, mũi tên bọn chúng chế tạo phần lớn còn bảo trì hình dạng ban đầu của xương cá.
Có thể nghĩ mũi tên gấp khúc sau khi bắn rời khỏi đây sẽ là hiệu quả gì.
“Đám ô hợp!” Cơ Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay phải, Thái Cực Thần Phong hóa thành hắc bạch kiếm khí dài trăm trượng gào thét lao ra, nháy mắt đảo qua mấy ngọn sóng.
Ba bốn ngàn thủy yêu thực lực thấp kém cùng cất tiếng rú thảm. Cơ Hạo lấy Vũ Dư kiếm đạo ngự kiếm giết địch, kiếm khí tốc độ nhanh như tia chớp, đám thủy yêu ngay cả quỹ tích kiếm quang cũng chưa thấy rõ, ba bốn ngàn thủy yêu đồng loạt bị kiếm quang chặt đứt ngang hông.
Một mảng lớn huyết tương tanh hôi phun ra, không còn bọn thủy yêu gây sóng gió, mấy ngọn sóng lớn cao trăm trượng ‘Ào’ một cái sụp xuống.
Cơ Hạo thu hồi Thái Cực Thần Phong, khống chế mây lửa hướng Bồ Phản lao hết tốc độ.
Ven đường không ngừng có thủy yêu thúc dục sóng lớn chặn đường. Cơ Hạo lười dong dài với bọn tiểu yêu bất nhập lưu, mặc cho kẻ nào cản đường cũng bổ ra một kiếm. Thái Cực Thần Phong chính là tiên thiên chí bảo, sắc bén vô cùng càng chất chứa Thái Cực đại đạo, có được vô thượng uy lực, lũ tiểu yêu thực lực không được một phần ngàn của nhân tộc Đại Vu tự nhiên là một đường bẻ gãy nghiền nát đánh tan, không kẻ nào có thể tăng thêm cho Cơ Hạo một chút phiền toái nào.
Tận đến lúc sát biên cảnh Bồ Phản, mới có hai con rắn đen hình thể khổng lồ từ trong sóng lớn bay lên trời, hóa thành hai tráng hán to đen vụng về, xách hai thanh đại đao hướng Cơ Hạo đánh tới.
Hai con rắn đen này toàn thân yêu khí kinh người, thực lực có thể so với nhân tộc Vu Đế vừa ngưng tụ bản mạng vu tinh, ỷ vào là thân yêu ma, lực lượng thân thể của chúng so với nhân tộc Vu Đế bình thường còn mạnh hơn một mảng lớn.
Hai thanh đại đao trên tay bọn họ cũng là thiên địa thánh binh rất khá, là thần binh lợi khí trong thiên địa linh huyệt tự nhiên ôn dưỡng ra.
Cơ Hạo nhìn cũng không thèm nhìn hai người một cái, kiếm quyết biến đổi, Thái Cực Thần Phong hóa thành hai luồng kiếm khí một đen một trắng tuôn trào ra, ngầm giấu vô thượng thần diệu tìm kẽ hở chui vào của Khai Thiên Nhất Kích, vạn phần khéo léo dán sát lưỡi đao của bọn họ đâm qua, vòng quanh cổ đối phương xoay tròn, hai cái đầu to như vại nước đã bị kiếm khí chém rụng.
Thân thể rắn đen bị kiếm khí màu đen đánh chết đột nhiên bịt kín một tầng huyền băng mỏng manh trong suốt, vang ‘Rắc rắc’ vài tiếng thân thể đóng băng vỡ ra, trong chớp mắt đã nổ thành vô số vụn băng bay rải rác. Mảnh băng rơi trong nước lũ, nước phạm vi ước chừng mười mấy dặm bị đông lạnh thành núi băng.
Hắc xà bị kiếm khí màu trắng đánh giết thì trong từng cái lỗ chân lông đều có một mảng lớn lửa màu trắng phun ra, trong chớp mắt thân thể hắc xà hóa thành một làn khói, điểm điểm tro tàn từ không trung bay xuống trong nước lũ, mặt nước phạm vi mấy chục mẫu đều bị tro tàn dẫn cháy, bốc lên lửa lớn ngập trời.
Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, thu hồi Thái Cực Thần Phong, đè đụn mây xuống, lạnh nhạt hướng đám thủy yêu trợn mắt há hốc mồm ở bốn phương tám hướng nhìn một cái.
“Còn có ai muốn chặn đường không?” Cơ Hạo lạnh giọng quát: “Nếu không còn nữa, chúng ta sẽ tiến vào Bồ Phản? Ừm?”
Man Man hưng phấn vung hai thanh đại chuỳ, hướng tới bọn thủy yêu kia kêu gào: “Này, không phải sợ nha, lần này không để Cơ Hạo ra tay, để Man Man đánh với các ngươi! Này, các ngươi ai tới ăn chùy của Man Man?”
Hai tay Man Man nắm chặt đại chuỳ, hai cái chùy hung hăng va chạm với nhau, nhất thời một mảng lớn lửa nóng khói đặc từ trên đầu chùy phun ra, trong tiếng ‘Vù vù’, hai cây liên hoa chùy hừng hực cháy lên, thiêu đốt không khí quanh thân thể Man Man cũng vặn vẹo, bóng người của nàng cũng mông mông lung lung không thấy rõ nữa.
“Không phải sợ! Các ngươi là thủy tộc yêu ma! Mỗi người đều nói... Thủy có thể khắc hỏa!” Man Man nheo mắt tiếp tục khiêu khích: “Nơi đây bốn phương tám hướng đều là nước, các ngươi sẽ không sợ ta chứ? Các ngươi thật sự sợ Man Man rồi?”
Bọn thủy yêu vẫn không hé răng, thậm chí nhiều thủy yêu không tự chủ được lui bước, không ai muốn ra mặt khiêu chiến Man Man.
Cực xa xa có các luồng yêu khí ngập trời bốc thẳng lên chín tầng mây, trong thủy yêu có cự yêu đã phát hiện động tĩnh bên này, đang lửa giận ngập trời lao tới.
Cơ Hạo mỉm cười, vung tay áo, cưỡi mây lửa lao tới cạnh hộ thành đại trận của Bồ Phản. Các đại vu sư Vu Điện đóng ở đại trận vội vàng vẫy lên lệnh bài ra vào, làm đại trận nứt ra một khe hở, để Cơ Hạo dẫn người tiến vào Bồ Phản.
Vừa vào Bồ Phản, thần thức Cơ Hạo liền hướng đại điện thảo luận chính sự của Đế Thuấn quét qua.
Trong đại điện tụ tập mấy vạn cao tầng của liên minh bộ lạc nhân tộc, trong đó có thần tử lệ thuộc trực tiếp Đế Thuấn, có bá hậu đến từ các đất phong lớn, cũng có tộc trưởng cùng trưởng của các đại bộ lạc lão, càng có các đại vu tế địa vị cao của Vu Điện.
Đám người Chúc Long Quỹ, Ngũ Long Nghiêu Cơ Hạo quen thuộc cũng đều ở trong đại điện, bọn họ đang mặt đỏ tía tai gào rống khắc khẩu với cao tầng một đám bộ tộc.
Trong đại điện lộn xộn, sắc mặt Đế Thuấn rất khó coi, trên trán thỉnh thoảng có mồ hôi lạnh nhỏ ra.
Có thể làm Đế Thuấn ngày thường ổn trọng, khoan hậu bức thành bộ dạng này, Cơ Hạo không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nghĩ sẽ không là chuyện gì tốt lành. Giờ phút này đại điện thảo luận chính sự rõ ràng là một vòng xoáy thật lớn, ai bước vào cũng sẽ dính nước bẩn đầy người.
Lắc đầu, Cơ Hạo cũng không đi đại điện thảo luận chính sự, lập tức khống chế mây lửa hướng hành cung của mình ở Bồ Phản bay đi.
Dọc theo đường đi chỉ nhìn thấy trên mặt đất rậm rạp nơi nơi đều cắm đầy lều trại và lều cỏ rách nát, vô số con dân nhân tộc từ nơi nhân tộc tụ cư quanh Bồ Phản tới Bồ Phản chen chúc cùng một chỗ, đầu người rậm rạp chen chúc, giống như đàn kiến làm da đầu người ta phát tê.
Nơi nơi đều là tiếng la khóc, tiếng thét chói tai, tiếng khắc khẩu, tiếng chửi rủa...
Cơ Hạo tâm tình nặng nề nhìn những người này, rất nhanh đụn mây đã tới ngoài lâm viên diện tích rộng lớn chỗ hắn ở Bồ Phản.
Sau đó Cơ Hạo liền thấy, trong lâm viên hắn từ trong tay Cộng Công Vô Ưu thắng đến, tiêu phí vô số tài lực, vật lực của Cộng Công Vô Ưu xây thành, đột nhiên có vài cột khói đen sì phóng lên cao, càng có tiếng động lớn xôn xao xa xa truyền đến.