Bị dòng nước chảy xiết cuốn đi mấy ngàn dặm, Cơ Hạo thật không dễ gì mới trụ vững thân thể được.
Bàn Cổ Chung nổ vang một tiếng, nổ tung dòng nước xiết phạm vi mấy trượng, Cơ Hạo chân đạp mây xanh, hai tay liên tục vung, từng luồng Vũ Dư Thần Lôi liên miên phát ra, mỗi một đạo lôi hỏa đều nổ tung ở trong dòng nước xiết một thông đạo khoảng nghìn trượng, Cơ Hạo thấp giọng gầm rú lao thẳng lên mặt nước.
Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, từng luồng lôi quang màu xanh tím từ chính giữa mấy chục lốc xoáy to lớn phun ra, mặt nước chảy xiết bị đánh thủng một hố to đường kính vài dặm. Cơ Hạo đầu đội Bàn Cổ Chung, chân đạp mây xanh lao thẳng lên trời cao, lóe lên một cái đã lao lên trên cao trăm dặm.
Con mắt dựng thẳng ở mi tâm thanh quang lưu động mở ra, từng tia thần quang bắn tung tóe. Cơ Hạo hướng bốn phía nhìn liếc một cái, liền thấy được Tự Hi ngoài gần vạn dặm.
Hồng hoang tinh thần trong cơ thể bị Hậu Thổ dùng Hậu Thổ Thần Ấn trấn áp. Đối mặt quyền uy của thổ bộ chính thần, khỏa hồng hoang tinh thần thổ thuộc tính Tự Hi dung hợp này một mực không nhúc nhích, toàn bộ tinh lực nội liễm, không có một chút nào tiết ra ngoài.
Chúc Dung vung trường kích xuống, đầu Tự Hi bay lên, rơi vào trong nước lũ bị sóng đục cuốn đi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trong bụng Tự Hi phát ra một mảng lớn ánh sáng màu vàng, linh hồn hắn giấu trong tinh hạch trong hồng hoang tinh thần khàn giọng rống giận, nhưng hồng hoang tinh thần không nhúc nhích chút nào. Uy nghiêm của Hậu Thổ cùng thiên đình thổ bộ chính thần, càng có Hậu Thổ Thần Ấn phụ trợ, cường thế trấn áp hồng hoang tinh thần trong cơ thể Tự Hi!
Thái cổ thiên đình có được ức vạn tinh quân, các tinh quân đó đều là hồng hoang tinh thần cảm nhiễm một bộ phận khí tức pháp tắc sau khi khai thiên tích địa, chính là thiên địa tiên thiên sinh thành, mỗi người đều là hạng người thần thông quảng đại, kiệt ngạo bất tuân. Thái cổ thiên đình có thể trở thành chúa tể thiên địa, đối với các hồng hoang tinh quân kiệt ngạo mà mạnh mẽ đó tất nhiên có pháp môn khắc chế bọn họ.
Hậu Thổ là thiên đình thổ bộ chính thần, tất cả thần linh có liên quan với ‘Thổ’ trong thiên địa, vô luận thiên thần hay sơn thần, vô luận tinh quân hay thổ địa, đều thuộc Hậu Thổ quản hạt. Hậu Thổ Thần Ấn vừa ra, mặc cho hồng hoang tinh quân có lực lượng nghịch thiên, cũng không thể thi triển ra một chút nào.
Đây là thiên địa ý chí, đây là thiên luật của thiên đình, ở dưới uy nghiêm của thiên đình, thần linh cường đại hơn nữa cũng chỉ có thể mặc cho nó xử trí.
Trong lòng Tự Hi tràn ngập phẫn nộ, linh hồn hắn ở trong tinh hạch rống giận rít gào, nhưng hắn cũng không có cách nào vận dụng bất cứ lực lượng gì nữa.
Cơ Hạo đứng rất xa, ngơ ngác nhìn Tự Hi bị Chúc Dung dùng một đòn đã chém giết.
Côn Bằng ngửa mặt lên trời phát ra tiếng cười bén nhọn. Hắn cười đến mức cả người đều đang run run. Hắn đắc ý chỉ mặt nước, một mảng lớn bọt nước quay cuồng, một cột nước quấn quanh đầu Tự Hi bay lên, đem cái đầu Tự Hi hai mắt trợn trừng đưa đến trong tay Côn Bằng.
Hai tay cầm đầu Tự Hi, Côn Bằng giống như trẻ con thưởng thức món đồ chơi, rất khinh thường thưởng thức vài cái, trong hai tay phun ra một tia sét, đầu Tự Hi bị lôi quang nổ vỡ nát. Côn Bằng há mồm, đem sương mù máu do đầu Tự Hi sau khi vỡ nát biến thành nuốt một ngụm.
“Ngon, dễ chịu!” Côn Bằng ngửa mặt lên trời, gần như phát điên cười lên chói tai: “Ha ha ha, đầu Sùng Bá Tự Hi đã mỹ vị như vậy... Đế Thuấn thì sao? Óc đám tộc trưởng, trưởng lão các đại bộ tộc đỉnh cấp kia... lục phủ ngũ tạng của bọn họ!”
Côn Bằng hít một hơi thật sâu. Hắn tham lam nhìn thân thể cường tráng của Tự Hi, lớn tiếng quát: “Chúc Dung, xé lục phủ ngũ tạng của hắn, ta muốn lấy tim gan hắn, cầm đi tinh tế cắt, dùng nước tương pha chế để nhắm rượu!”
Chúc Dung mặt không biểu cảm ném trường kích xuống, từ bên hông rút ra bội kiếm, trường kiếm ánh lửa quấn quanh hướng phía trước duỗi ra, nhằm thẳng tim Tự Hi muốn xuống tay.
Cơ Hạo ngơ ngác nhìn Côn Bằng khóe môi treo một vết máu, khuôn mặt dữ tợn như quỷ.
Thằng nhãi này, hắn thế mà ăn luôn đầu Tự Hi!
Thằng nhãi này, lại còn muốn dùng tim gan Tự Hi nhắm rượu!
Trong cổ họng Cơ Hạo có một tiếng rít gào tức giận phóng lên cao, lửa giận đốt mê sảng thần trí hắn, trước mắt hắn một mảng đỏ tươi, ba con mắt đều biến thành màu máu đáng sợ. Bàn Cổ Chung phát ra tiếng ầm ầm trầm thấp mà tức giận, Cơ Hạo đạp Thiên Địa Kim Kiều, kéo theo một dải cầu vồng vạn dặm, xé rách hư không hướng đoàn người Côn Bằng lao đi.
“Nghiêu Bá Cơ Hạo!” Côn Bằng xoay người, khuôn mặt vặn vẹo hướng Cơ Hạo lớn tiếng rít lên: “Ngươi chưa bỏ chạy? Cũng hay lắm, ta muốn dùng của ngươi...”
Cơ Hạo lao đi cực nhanh, tốc độ của Thiên Địa Kim Kiều vượt xa Côn Bằng tưởng tượng, Côn Bằng chỉ nhìn thấy một luồng sáng màu xanh hiện lên, Cơ Hạo đã cọ sát thân thể hắn lướt qua. Thái Cực Thần Phong kéo cheo chéo ở trong tay, trường kiếm đã nương thế xông nhanh của Thiên Địa Kim Kiều xẹt qua cổ Côn Bằng.
Côn Bằng phát ra tiếng rú thảm thê lương, cùng lúc Thái Cực Thần Phong xẹt qua cổ hắn, bóng người hắn đã bị một mảng khí màu đen bao phủ, thân thể trở nên mông lung mơ hồ.
Trên Thái Cực Thần Phong hiện lên một mảng ánh sáng lạnh lẽo. Thân hình Côn Bằng biến mất, bỗng dưng xuất hiện từ trên một vùng sóng lớn ngoài ngàn dặm.
Trên áo dài màu đen trên người Côn Bằng vô số yêu văn phù lục vặn vẹo cấp tốc lóe lên. Tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt, hộ thân pháp y Côn Bằng này ở trong hồng hoang đạt được, làm bạn hắn vô số năm tháng đột nhiên từ giữa vỡ ra, sau đó hóa thành vô số mảnh vỡ màu đen nhẹ nhàng bay xuống.
“Cơ Hạo!” Côn Bằng trần truồng lộ thể khuôn mặt vặn vẹo nhìn Cơ Hạo khàn giọng gào thét.
‘Phập’ một tiếng, trên cổ Côn Bằng phun ra một mảng máu tươi. Pháp lực Côn Bằng sâu không lường được, yêu pháp quỷ bí dị thường, nháy mắt Cơ Hạo ra tay hắn đã làm phép thuấn di đào tẩu, nhưng một kiếm này của Cơ Hạo vẫn thương tổn đến hắn.
Cái cổ khô gầy của Côn Bằng bị Thái Cực Thần Phong cắt ra hơn phân nửa, một mảng lớn máu từ vết thương không ngừng phun ra. Côn Bằng luống cuống tay chân lấy ra một bình thuốc, từ trong đó lấy ra thuốc mỡ màu vàng nhạt mùi thơm lạ lùng xộc vào mũi rịt từng mảng lớn ở trên vết thương.
Nhưng mặc cho Côn Bằng bôi lên bao nhiêu thuốc mỡ, vết thương của hắn vẫn chảy máu không dừng, vết thương Thái Cực Thần Phong tạo thành không có chút dấu hiệu khép lại.
Không chỉ có thế, càng có từng tia lực lượng kỳ dị bám vào ở trên vết thương, không ngừng ăn mòn thân thể Côn Bằng, cực lực xé rách vết thương, mở rộng vết thương. Yêu khí trong cơ thể Côn Bằng toàn lực phát động, trên vết thương tràn ngập khí đen, thật không dễ gì mới đứng vững lực lượng kỳ dị kia ăn mòn.
Cơ Hạo một kiếm làm Côn Bằng bị thương nặng, đã lâm vào trạng thái hỗn độn nào đó, tất cả đều bắt nguồn từ bản năng hắn khống chế Thiên Địa Kim Kiều, một cú hổ vồ tới sau lưng Chúc Dung.
Không có tri giác, không có linh trí, tất cả đều hỗn độn mơ hồ, mỗi một động tác đều tựa như thiên thành.
Cơ Hạo giơ lên cao cao Thái Cực Thần Phong, ở giờ khắc này, tất cả hắn từng học, bao gồm Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh hắn kiếp trước mang đến, hư ảnh truyền thụ bốn chiêu Khai Thiên, Ích Địa, Vạn Vật Sinh, Vạn Vật Diệt, thậm chí các loại đại đạo bí pháp Vũ Dư đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Đại Xích đạo nhân truyền thụ đều hóa thành vô số mảnh vỡ, ở trong đầu óc một mảng hỗn loạn của Cơ Hạo không ngừng dung hợp, lưu chuyển lẫn nhau.
Trong bụng hắn, ngũ sắc thần viêm bao bọc hư ảnh tiểu đỉnh phát ra một mảng lớn thần quang năm màu rót vào thần hồn không gian của hắn.
Tiểu đỉnh chất chứa vô biên lực lượng tạo hóa, ở dưới sự trợ giúp của tiểu đỉnh, vô số mảnh vỡ đại đạo trong đầu Cơ Hạo cấp tốc ghép lại thành hình.
Một luồng thanh khí từ đỉnh đầu lao ra, ánh sáng mặt trời màu đỏ rực phạm vi trăm mẫu chiếu rọi bốn phương, chính giữa mặt trời đỏ, một hư ảnh hình như cự phủ chợt lóe, ở trong hư không vạch ra một quỹ tích cương mãnh bá đạo, dã man thẳng tắp, mãnh liệt vô lý, thống khoái nhẹ nhàng.
Cơ Hạo giơ kiếm, dựa theo quỹ tích cự phủ kia vạch ra, chém ra một kiếm giống như đúc.
Ở chỗ vô thanh, trong thiên địa kinh lôi phát nổ. Thiên địa linh khí trong trăm vạn dặm quanh Vũ sơn một mảng hỗn loạn, thiên cơ loạn như một nồi cháo, cũng không cách nào cân nhắc ra quỹ tích gì.