Vu Thần Kỷ

Chương 1026: Đại nghịch chuyển




Vũ sơn, dưới phong thủy tử trận Tức Nhưỡng làm thành giống như cái vại nước lớn, Tự Hi kịch liệt thở phì phò, cả người đều là vết máu loang lổ.

Từng lần một bị thương nặng, lại dựa vào lực lượng hồng hoang tinh thần khép lại từng lần một, Tự Hi đã đem chiến lực bản thân có được phát huy đến cực hạn, lại không sao ngăn cản mấy lão yêu liên thủ vây công.

Càng không cần nói còn có Côn Bằng ở một bên như hổ rình mồi, vừa rồi một phát lưu tinh chùy đánh nứt xương sọ Tự Hi, may mà chưa đem hắn đánh ngất đi. Tự Hi nay có non nửa lực chú ý đặt ở trên thân Côn Bằng, sợ không cẩn thận lại bị hắn ám toán.

Côn Bằng nhét hai tay trong tay áo, đắc ý nhìn lại có hai cự yêu luyện hóa thần phù, tẩy đi yêu khí quanh thân, hóa thành thiên địa chính thần gia nhập trong cuộc vây công đối với Tự Hi.

Chỉ cần các đại yêu kia giết Tự Hi, trên tay dính máu Tự Hi, thì không sợ bọn họ lo trước lo sau, do dự nữa, bọn họ chỉ có thể đã trót thì trét, ngoan ngoãn tiếp tục đi theo Cộng Công thị.

Đám đại yêu này ư... Nói thật, Côn Bằng là không đặt bọn họ vào mắt.

Cái gì hỗn độn cự yêu, cái gì sinh linh mạnh mẽ sinh ở trước khi khai thiên tích địa? Đều là rắm chó!

Cái gì cái thế yêu ma, cái gì từng tham dự cuộc chiến vây công Bàn Cổ thánh nhân? Tất cả đều là bốc phét!

Bọn họ thực sự lợi hại như vậy, sau hồng hoang, bọn họ vì sao ai cũng phải trốn đi không dám gặp người? Xét cho cùng, còn không phải căn cơ không vững, còn không phải thực lực không mạnh sao? Nghĩ Côn Bằng hắn, sinh linh dân bản xứ đầu tiên của Bàn Cổ thế giới sau khi khai thiên tích địa, luận thực lực khi đó là không bằng các lão yêu này, nhưng Côn Bằng hiện tại hắn sống thoải mái bao nhiêu chứ?

Đứng đầu tám đại trọng thần Cộng Công thị nhất mạch, ở Bắc Hoang có thể xưng là dưới một người, ngồi hưởng vô số con dân cung phụng, quyền sanh sát trong tay, ta cần ta cứ lấy.

Các lão yêu tiếng tăm vượt quá thực lực này, nếu không phải Cộng Công thị cố ý muốn đem bọn họ liên lụy vào, Côn Bằng căn bản không nghĩ tới cần bọn yêu ma quỷ quái này gia nhập. Đương nhiên, Côn Bằng cũng có thể lý giải một số suy nghĩ nào đó của Cộng Công thị, chẳng qua là thủ đoạn quyền mưu, đơn giản là cân bằng chi đạo.

Khinh miệt cười vài tiếng, Côn Bằng kiêu căng ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Những tính toán đó của Cộng Công thị sao, Côn Bằng tự nhận là nhìn thấu tất cả bàn tính cùng bố trí của hắn. Dù sao Côn Bằng hắn đã sống bao nhiêu năm? Cộng Công thị một thế hệ này mới bao nhiêu tuổi? Côn Bằng đã thờ phụng mấy chục vị Cộng Công của Cộng Công thị nhất mạch, luận tới bàn tính cùng so đo trong đầu, thiên hạ này có thể so sánh với Côn Bằng hắn có thể có mấy ai?

Nếu không phải năm đó nợ nhân tình của Cộng Công nhất mạch, bất đắc dĩ phát lời thề độc nguyện trung thành Cộng Công nhất mạch, Côn Bằng sẽ cam tâm tình nguyện khuất ở dưới Cộng Công?

“Chẳng qua, lão tổ là người thế nào? Cho dù ngươi hợp tác với lũ dị tộc này, cho dù ngươi đem các thái cổ đại yêu cự ma kia tất cả đều trêu chọc, lợi ích nên là của lão tổ, vẫn không thiếu được một chút nào cả.”

Côn Bằng đắc ý cười. Vô luận Cộng Công thị muốn làm gì, mặc kệ Bàn Cổ thế giới biến thành bộ dáng gì, nói chung, chiến lợi phẩm cuối cùng, hắn nhất định có thể xé xuống một khối béo bở nhất, đây là lòng tin cường đại Côn Bằng vô số năm qua dưỡng thành. Nhiều năm qua như vậy, Côn Bằng hắn từng chịu thiệt khi nào? Khi nào từng rơi vào bẫy?

Trừ ngày đó bị người nào đó một gậy thiếu chút nữa đánh chết...

Có chút phẫn nộ sờ sờ cái lưng tựa như còn đang mơ hồ đau, Côn Bằng nghiến chặt răng, âm thầm mắng vài tiếng. Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, hai gã này trêu chọc không thể... nhưng cũng khó nói, chờ Cộng Công thị tính toán thành công, thiên địa này thay đổi chủ nhân, đến lúc đó tự có một ngày cho hắn trả thù.

‘Thùng’ một tiếng vang lớn, Cự Xỉ Linh Vương vừa mới hóa thành hình người xông lên chém giết hai tay hóa thành trường đao, hung hăng đánh trúng lưng Tự Hi.

Trường đao mang theo vô số răng cưa đem hai đốt xương lưng của Tự Hi giật ra, trong máu thịt bay tứ tung Tự Hi đau đớn rống giận. Mấy đại yêu ùa lên, cứng đầu đỡ Vạn Hác Đạc cuồng loạn quật, hướng Tự Hi đánh bừa một trận.

Tự Hi gắt gao nghiến răng tử chiến không lùi, cứng rắn dùng thân hình chống đỡ mấy đại yêu công kích mãnh liệt, dùng thân thể của mình bảo vệ đám người Man Man đang mê man. Hắn vung Vạn Hác Đạc che trái chắn phải, không cẩn thận bị Lục Thiềm nương cắn trên đùi bên phải một nhát, non nửa đoạn xương đùi bị kịch độc ăn mòn tơi xốp, sau khi xương đùi gãy, thân thể hắn nghiêng đi nặng nề quỳ rạp xuống đất.

“Giết!” Phỉ Liêm Vương vung loan đao, ba đao liên tục chém vào trên cổ Tự Hi.

Một đao phá giáp, một đao vào thịt, một đao chặt xương, liên tục ba đao thiếu chút nữa đem đầu Tự Hi bổ bay lên. Tự Hi đau rống cực to, trên cổ hiện lên một đao huyết quang, năng lực tái sinh cường đại làm vết thương của hắn lập tức khép lại.

Giơ lên Vạn Hác Đạc, đem nó coi như trường thương hung hăng đâm ra. Phỉ Liêm Vương kêu đau một tiếng, bị Vạn Hác Đạc mạnh mẽ đâm thủng, lượng lớn máu dinh dính theo Vạn Hác Đạc không ngừng chảy ra, phun đầy mặt và đầu cổ Tự Hi.

“Các vị, còn đang che dấu thực lực sao?” Côn Bằng có chút mất hứng quát lớn một tiếng: “Lãng phí thời gian quá nhiều, nhanh lên, chúng ta còn có việc nghiêm chỉnh cần làm. Ha ha, hôm nay sau khi xong việc, đại sự cũng sẽ thỏa đáng hơn phân nửa.”

Hai cự yêu cuối cùng cũng dung hợp thần phù, tẩy đi yêu khí nồng đậm trên người, hóa thành thiên địa chính thần gia nhập vây công.

Nghe xong Côn Bằng nói, mấy cự yêu đồng loạt hét lớn một tiếng, bọn họ liếc nhau một cái, đồng thời niệm lên chú ngữ cổ quái tối nghĩa, yêu lực quanh thân quay cuồng, âm phong tà khí dựng lên từ đất bằng, hóa thành một đám yêu vân to lớn đem Tự Hi bao vây ở trong.

Đây là một đòn trí mạng súc thế đã lâu, chỉ cần để bọn đại yêu này đem yêu pháp phát ra, dù là Tự Hi đã chứng Vu Thần chi vị cũng khó may mắn thoát khỏi.

Đúng lúc này, Hà Lạc Đại Trận lơ lửng trên không đột nhiên vô thanh vô tức vỡ ra, một tiếng nổ kinh thiên động địa từ trong hư không truyền đến, Côn Bằng đứng ở một bên châm chọc khiêu khích xem náo nhiệt đột nhiên rú thảm một tiếng, hai tay ôm đầu khàn giọng kêu quái dị, máu tươi cuồn cuộn không ngừng không ngừng từ trong thất khiếu của hắn phun ra, hắn ù ù cạc cạc bị thương nặng, hơn nữa là thần hồn bị hao tổn, thương thế thê thảm nặng nề đến cực điểm.

Khí tức của Côn Bằng chợt giảm đi bảy tám phần, hắn không thể tin ngẩng đầu nhìn Hà Lạc Đại Trận, khàn cả giọng gào thét: “Các ngươi đám ngu xuẩn, phế vật, cặn bã này, các ngươi rốt cuộc đã làm gì? Lão tổ chỉ cần các ngươi cuốn lấy Cơ Hạo tiểu tử đó...”

Cơ Hạo đỉnh đầu Bàn Cổ Chung, tay phải Thái Cực Thần Phong tạo nên một kiếm quang hình cung, theo một quỹ tích tuyệt không thể tả, giống như khai thiên tích địa hướng vào đầu Côn Bằng bổ xuống một kiếm.

Hà Lạc Đại Trận phía sau Cơ Hạo biến thành hai khí đen trắng quay cuồng một trận, chợt hóa thành một đạo cuồng phong cuốn xuống dưới, mấy đại yêu đang vây công Tự Hi cùng cất tiếng kinh hô, bị cuồng phong xen lẫn hai khí đen trắng xách lên giữa không trung.

Hai khí đen trắng đường kính trăm dặm cấp tốc xoay tròn, thanh âm Hà Đồ, Lạc Thư vang tận mây xanh: “Nghiêu Bá Cơ Hạo, ngươi giúp chúng ta phá chân linh lạc ấn của Côn Bằng, chúng ta tự nhiên giúp ngươi vây khốn mấy tên nghiệp chướng này. Chỉ là ngươi xuống tay mau chút, người dòm ngó huynh đệ chúng ta nhiều lắm, mau xong việc, chúng ta vội tìm chỗ ẩn thân nữa!”

Cơ Hạo cất tiếng cười to, Thái Cực Thần Phong đã bổ tới đỉnh đầu Côn Bằng, một luồng kiếm ý sắc bén vô cùng vắt ngang không gian, mái tóc dài trên đầu Côn Bằng đã vỡ vụn từng tấc một, lộ ra một cái đầu trọc tròn trịa sáng loáng.