Vu Thần Kỷ

Chương 1009: Hỗn độn cự yêu




Bảo châu bảy màu nho nhỏ vừa xuất hiện, liền phóng ra vô số tia laser so với tơ tóc còn nhỏ hơn nữa.

Laser đánh ở trên thanh quang linh phù của Đại Xích đạo nhân biến thành, thanh quang mờ mịt kịch liệt chấn động, giống như một cục bọt biển mềm mềm, bị vô số lưỡi dao rất nhỏ cắn đi từng khối một.

Tốc độ thanh quang tiêu tán so với phán đoán trong lòng Cơ Hạo nhanh hơn không chỉ gấp trăm lần. Thời gian ngắn ngủn mấy hơi thở, linh phù biến thành thanh quang đã ‘Bốp’ một cái nổ thành từng làn sương khói tiêu tán.

Tự Hi, Da Ma Sam Gia bọn họ vừa mới khôi phục tỉnh táo, bỗng dưng mấy tia laser đánh vào trên người bọn họ, thân thể bọn họ cứng đờ, một tầng hào quang bảy màu mờ mờ bao trùm thân thể bọn họ, trên mặt bọn họ lộ ra biểu cảm kỳ dị hoặc hỉ hoặc bi, thân thể cũng mềm nhũn ngã xuống đất, giống các chiến sĩ nhân tộc quản lý truyền tống trận ngã xuống đất không dậy nổi.

“Huyễn Thận đồng tử!” Cơ Hạo giận quát một tiếng.

‘Bá bá bá’, liên tục mấy ngàn tia laser đánh vào trên người Cơ Hạo, luồng khí hỗn độn Bàn Cổ Chung phun ra bị laser bảy màu công kích, luồng khí hỗn độn không chút sứt mẻ, các tia laser không ngừng vỡ nát, hóa thành nhiều điểm ánh sáng màu sắc rải rác ra khắp nơi.

Ánh sáng sặc sỡ tan rã rơi ở trên hoa cỏ cây cối phụ cận, hoa cỏ cây cối liền xảy ra biến hóa càng thêm không thể tưởng tượng.

Ngay bên người Cơ Hạo, một cái cây to che trời đột nhiên rít gào một tiếng, trên thân cây của nó mọc ra một gương mặt mỹ nhân thiên kiều bá mị, tán cây biến thành các con rắn độc rung động ‘xì xì’, rễ cây cực lớn từ trong lòng đất lật lên, hóa thành hai cái chân tráng kiện phát ra tiếng ‘Ù ù’ sải bước hướng xa xa bỏ chạy.

Huyễn Thận đồng tử cười hì hì hướng Cơ Hạo ngoắc ngoắc ngón tay trắng noãn: “Phát hỏa rồi, phát hỏa rồi, hì hì, đến đi, đến đi, đến đánh ta đi? Ta ở ngay đây, ta không nhúc nhích, hì hì!”

Cơ Hạo nhìn nhìn đám người Tự Hi lâm vào ảo cảnh, vừa mới lấy ra một tấm linh phù, bảo châu bảy màu ở đỉnh đầu Huyễn Thận đồng tử đột nhiên ‘Bá’ một cái phóng ra vô số luồng sáng bảy màu sáng lạn như pháo hoa.

Các luồng khói sóng giống như sao băng, mang theo thanh âm yểu điệu **** mà đến, nhẹ nhàng rơi ở trên thân đám người Tự Hi.

Không khí xung quanh như sóng nước nhộn nhạo một cái, đám người Tự Hi, Man Man, Thiếu Ti đều bị không khí như nước chảy bao lấy, lóe lên mấy cái liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Ngón tay Cơ Hạo nắm linh phù siết thật chặt, hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Huyễn Thận đồng tử không nói một lời.

“Ồ, muốn giết ta?” Huyễn Thận đồng tử cười ‘hì hì’, hưng phấn hoa tay múa chân hướng Cơ Hạo khiêu khích: “Rất nhiều năm rồi, có rất nhiều người muốn muốn giết ta, lấy Tiên Thiên Huyền Âm Tân Dịch trong cơ thể ta thai nghén đúc đạo cơ hoàn mỹ.”

Trong mắt có u quang bảy màu lóe lên, Huyễn Thận đồng tử hưng phấn hét lớn: “Nhưng chưa có ai thành công, chưa một ai thành công. Từ Bàn Cổ tên to xác đó khai thiên tích địa bắt đầu, mãi cho đến thời đại hồng hoang chấm dứt, chưa có ai tìm được ta, chưa có ai có thể giết ta. Thế gian có Huyễn Thận đồng tử ta xuyên qua, nhưng bọn họ đều chỉ nghe thấy tên của ta, lại không nhìn thấy bóng dáng của ta!”

Huyễn Thận đồng tử cười đến mức mắt cũng nheo thành một đường: “Ngươi phẫn nộ rồi, ngươi phát hỏa rồi, ngươi muốn giết ta? Vậy tới giết ta đi, giết ta đi!”

Cơ Hạo âm trầm nhìn Huyễn Thận đồng tử, ‘Thận’ loại sò to lớn am hiểu chế tạo ảo giác này, ở trong biển cả Bàn Cổ thế giới cũng không hiếm thấy, chỉ cần là sò lớn đạo hạnh mạnh mẽ một chút, đều có được năng lực chế tạo ảo giác, đều có thể xưng là ‘Thận’.

Nhưng Huyễn Thận đồng tử này toàn thân bảy màu, thân dài nghìn trượng, khí tức của hắn cực kỳ hồng hoang, cổ xưa, cho Cơ Hạo rất mạnh áp bách cảm giác. Cơ Hạo vốn tưởng đây là một hồng hoang cự yêu, nhưng hắn thật sự không ngờ, đây lại là một hỗn độn cự yêu từng trải qua Bàn Cổ thánh nhân khai thiên tích địa!

Hoặc là nói, kẻ này là một hỗn độn ma thần, thậm chí hắn rất có thể từng tham gia Bàn Cổ sau khi khai thiên tích địa, sức cùng lực kiệt, các hỗn độn ma thần nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của vây công đối với Bàn Cổ!

“Ngươi... Là hỗn độn cự bá!” Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Ngươi hẳn biết được thuyết họa phúc khí vận, đối nghịch với nhân tộc ta, ngươi chuẩn bị sẵn cho cái chết rồi sao?”

Huyễn Thận đồng tử cười ‘hì hì’, tiếng cười ý tứ trào phúng dư thừa rất chọc giận người ta.

Hắn khinh miệt hướng Cơ Hạo ngoắc ngón tay, thản nhiên cười nói: “Họa phúc khí vận? Huyễn Thận đồng tử ta sở trường nhất bảo mệnh thuật, không cần ngươi lo lắng họa phúc của ta... Lần này cũng không phải là ta tới tìm nhân tộc các ngươi gây sự, là Cộng Công Thị muốn làm một đại sự, một đại sự thủy tộc có thiên hạ, toàn bộ tội nghiệt hắn đều gánh vác một mình, chúng ta những lão bất tử này mới rời núi giúp hắn!”

Hưng phấn ở không trung xoay vòng vài cái, Huyễn Thận đồng tử thở hổn hển nói: “Tái diễn hồng hoang, đem Bàn Cổ thế giới hóa thành một mảng đại thủy, trở thành vô thượng nhạc thổ của thủy tộc ta! Thậm chí thiên đạo pháp tắc Bàn Cổ thế giới đều sẽ theo đó thay đổi, đại sự như thế, chúng ta sao có thể không giúp một tay chứ?”

Tái diễn hồng hoang? Đem Bàn Cổ thế giới hóa thành một mảng đại thủy?

Cơ Hạo ngẩn ngơ, Huyễn Thận đồng tử này nói là thật hay giả?

Cộng Công Thị thật sự có kế hoạch này sao? Là Cộng Công Thị thật lòng muốn làm như vậy, hay là hắn chỉ dùng lời dối trá gạt Huyễn Thận đồng tử... Bọn họ?

Cơ Hạo đột nhiên cảnh giác, cái gì là ‘bọn họ’?

Một tiếng rít gào trầm thấp từ phía sau Cơ Hạo truyền đến, tiếng gầm gừ đó cực kỳ hùng hậu mạnh mẽ, giống như mấy trăm triệu con thái cổ long kình đang đồng thời rít gào thành tiếng, loại thanh âm ngân nga, hùng hồn đó như thực chất, hung hăng va chạm ở trên hỗn độn khí lưu Bàn Cổ Chung phun ra.

‘Ông’ một tiếng, truyền tống trận dưới chân Cơ Hạo bị tiếng rống cực lớn chấn động hóa thành tro bụi, một làn sóng xung kích đáng sợ từ phía sau hắn ập tới, bày ra hình quạt lao vút về phía trước, theo tiếng vang lớn ‘Vù vù’, mặt đất phía trước Cơ Hạo ùn ùn hủy diệt, để lại tại chỗ một cái hố to hình mặt quạt thật lớn.

Chỉ có Bàn Cổ Chung không chút sứt mẻ, phun ra hỗn độn khí lưu không hỗn loạn chút nào.

Đây dù sao cũng là khoảng chín thành cột sống của Bàn Cổ, dung nhập món côi bảo thần kỳ nào đó của hư ảnh biến thành vô thượng chí bảo, dù là người ở sau lưng phát ra tiếng đánh lén Cơ Hạo thực lực chỉ có thể dùng khủng bố để hình dung, nhưng Bàn Cổ Chung nào phải người thường có thể lay động?

Cơ Hạo xoay người, một đại hán cao khoảng mười hai trượng, toàn thân đều là cơ bắp cuồn cuộn, thân hình vuông vức giống như một khối sắt đang ngơ ngác đứng ở phía sau hắn, khó hiểu nhìn chằm chằm Cơ Hạo từ trên xuống dưới.

Đại hán này toàn thân không có một sợi lông, cả người nơi nào cũng có thể xưng là cơ bắp biến thái, thậm chí trên mí mắt cao thấp của hắn cũng dày đặc cơ bắp to bằng nắm tay người thường, hắn lúc nháy mắt mí mắt va chạm với nhau, phát ra cũng là tiếng va đập nặng nề ‘Thùng thùng’.

Gã này, chính là tên vừa rồi rống to đánh lén Cơ Hạo?

“Ngươi không làm sao?” Đại hán ngơ ngác nhìn Cơ Hạo.

“Ngươi là ai?” Cơ Hạo sẵng giọng nhìn thằng cha trên làn da xám trắng dày đặc vô số hoa văn vảy màu đồng cổ này.

“Chết!”

Đại hán chưa trả lời vấn đề của Cơ Hạo, tay phải hắn hướng sau lưng chụp một cái, rút ra một thanh đại đao răng cưa nanh sói tạo hình kỳ dị, một đao nhằm vào đầu bổ về phía Cơ Hạo.