Ta là tứ hoàng tử của Đông Vũ quốc – Vũ Di Lưu. Cha ta là người có địa vị cao quý nhất Đông Vũ, tất nhiên ta sinh ra cũng đã là kẻ có thân phận. Mẫu phi ta là quý phi được phụ hoàng sủng ái nhất. Ta không hiểu, nàng có gì mà phụ hoàng yêu thương đến thế. Nàng sống thật giả dối. Ta cảm thấy mệt mỏi thay cho nàng.
Năm ta 9 tuổi, thái giám bên cạnh phụ hoàng dắt đến một đứa nhỏ ước chừng bốn tuổi. Đứa nhỏ đó rất xinh xắn, hai mắt to tròn mọng nước, đôi môi hồng nhạt đáng yêu.
Thái giám tuyên đọc thánh chỉ, rồi cáo lui. Mẫu phi ta ngoài mặt tươi cười nhưng ánh mắt nàng rõ ràng phật ý. Ta biết nên rũ mi xuống, không nói gì. Ta vốn là kẻ không thể cãi lại nàng ta.
Đứa nhỏ kia là em trai ta, cửu hoàng đệ Vũ Thừa Thiên. Phụ hoàng ta vì căm hận mẫu phi hắn độc hại ái phi của y, mà cũng mở một con mắt, nhắm một con mắt với cách xử sự của mẫu phi ta đối đứa nhỏ.
Nàng căm ghét tất cả những đứa con khác của phụ hoàng, trừ ta. Mỗi ngày nàng đều nói ta phải làm thái tử, phải lên hoàng vị. Trong thâm tâm ta tự hỏi thái tử vị có gì đáng giá sao? Phải trở thành một người như phụ hoàng, ta không thích. Đến cả ái nhân của mình cũng giữ không được toàn mạng.
Mẫu hậu ngày một quá đáng đối với cửu đệ. Ta muốn đến gần hắn, nhưng hắn luôn giương ra đôi mắt sợ sệt với ta. Nên ta chỉ có thể bảo thái giám mang thuốc giúp hắn bôi.
Mỗi khi thấy đứa nhỏ kia đối người khác tươi cười, ta cực bất mãn. Nói là người khác, cũng chỉ đối cung nữ hầu cận bên cạnh hắn cười thôi. Nhưng ta cũng rất không thích.
Ngày hôm ấy, khi hắn va phải ta. Ta muốn nói không sao, nhưng hắn lại run sợ không dám ngẩng lên nhìn ta. Trong lòng ta bỗng giận dữ. Tại sao hắn phải đối ta như thế? Ta cái gì cũng chưa làm nha.
Ta là thân huynh đệ của hắn cơ mà.
Ta vươn tay kéo lấy tay hắn, lỡ tay dùng lực quá mạnh, hắn đau đớn đến phát khóc. Ta muốn giúp hắn lau nước mắt, hắn lại nhìn ta, cố gắng gạt cánh tay của ta đi.
Ta giận thật.
Cơn giận bốc lên, ta không tử chủ tát hắn một cái.
Hắn ngây ngốc nhìn ta giây lát, rồi khụy chân xuống vì sợ, hắn bắt đầu khóc.
Ta bối rối. Ta chỉ biết ôm lấy hắn, nhưng hắn co rúm người lại, sợ sệt hơn nữa.
Ta không biết phải làm sao? Thấy hắn khóc, lòng ta rất đau.
Hắn đẩy ta ra, chạy chối chết về khu biệt viện.
Sau lần đó, mỗi khi thấy ta hắn đều rất sợ hãi.
…
Thời gian trôi qua, khi hắn được sáu tuổi, phụ hoàng lại sai người đến đem hắn đi.
Ta không cam lòng. Ta … còn chưa giải thích với hắn.
Ta chạy theo thái giám, thưởng cho hắn ít bạc, hỏi hắn là đưa đến cung nào
Hắn nói là đưa đến cung của An phi. Ta sững lại. Đó chẳng phải cung của mẫu phi thất hoàng tử mới được sủng ái hay sao? Là liên quan đến thất hoàng tử kia chăng?
…
Sau đó hắn cũng đến Thái Học viện học. Đó là lần đầu tiên sau mấy tuần, ta mới thấy hắn. Hắn dường như rất tốt, vết bầm tím cũng mờ đi. Dù còn vẻ rụt rè nhưng khuôn mặt lại tươi tắn hơn trước.
Trái tim ta u ám. Hắn có thể nói cười hoạt bát với các ca ca đệ đệ kia. Còn ta, hắn vẫn lưu lại tia sợ hãi khó bỏ.
Tim ta rất đau.
…
Sau đó tình cảm của hắn và thất hoàng đệ kia rất tốt. Không những thế kể cả đại hoàng huynh và nhị hoàng huynh cùng ngũ hoàng đệ, đều rất tốt. Riêng với ta, hắn bảo trì khoảng cách.
Nhìn hắn tươi cười cùng đám người huynh đệ kia, ta giấu đau đớn vào lòng. Họ dường như rất vui vẻ. Ta trước giờ chưa từng cùng họ nói chuyện quá nhiều.
Phần lớn vì mẫu phi không cho phép, mà cũng vì tính cách của ta rất hiếm khi nói, lại không biết biểu thị cảm xúc.
Ta thật sự cô đơn …
…
Năm ấy khi ta trong mười ba tuổi, mẫu phi hóa điên.
Ta biết, phụ hoàng uy hiếp nàng. Ta cũng thương nàng. Dù sao nàng cũng là thân mẫu của ta, vả lại, dù nàng quá vọng tưởng, cũng đã thực quan tâm ta. Ta chọn cách ở lại chăm sóc nàng thầm lặng.
Hậu cung tranh đấu, kẻ thua sẽ bị khinh bỉ.
Đám ngươi luôn nịnh nọt giờ cũng không thấy bóng một ai. Mẫu phi điên điên tỉnh tỉnh, còn ta thì lặng lẽ chăm sóc nàng…
Nhưng nhiều khi ta rất buồn. Ta nghĩ đến cửu đệ, ta ước gì hắn đứng trước mắt ta, mỉm cười với ta một chút thôi. Cũng đủ khiến ta quên đi được hiện tại.
Nhưng ta thật mơ tưởng, ngay cả khi mẫu phi chưa làm ra chuyện đó, hắn cũng đã không thích ta. Huống chi giờ này mẫu phi mưu hại thất hoàng đệ, ca ca mà hắn yêu thương nhất, hắn căm hận ta còn chưa hết.
Ta thường ra ngoài ngự hoa viên vào buổi tối. Ở nơi này, tối rất yên tĩnh, sẽ không ai làm phiền ta, cũng sẽ không ai thấy ta khóc.
Ta bị kẻ khác coi là lãnh khốc, nhưng ta là con người, vẫn sẽ biết đau.
Có một lần, ta ngủ quên ở ngự hoa viên. Sáng sớm tỉnh lại, ta thấy trên người là một chiếc áo choàng. Chiếc áo choàng chỉ đủ phủ kín người ta. Vì nó khá nhỏ. Ta nhận ra đó là áo của cửu đệ.
Hắn cũng quan tâm đến ta sao?
…
Ta được phân đến Dương Hạnh thành để quản lý lương thực. Trước khi rời đi, hắn đến chào ta.
Hắn mỉm cười, nói với ta
“ Ca ca, bình yên nha.”
Sau đó quay đầu li khai. Ta trân trân nhìn thân ảnh của hắn, mãi đến khi đã khuất bóng ta cũng chưa từng rời khỏi tầm mắt. Đến khi Tiểu Đằng gọi, ta mới tiếc nuối li khai …
…
Một ngày khi một bằng hữu của ta kéo ta vào Hồng Kĩ lâu, ta rất bàng hoàng khi thấy tiểu quan được gọi là Hạ công tử, rất giống hắn.
Ta không biết tại sao? Ta muốn bao người tên Hạ Nhược này. Vì y giống hắn.
Lần đầu tiên khi ta cùng Hạ Nhược giao hoan, ta thất thần gọi tên hắn. Hạ Nhược cũng không thắc mắc chỉ đáp lại ta. Ta tưởng tượng hắn ở dưới thân ta, run rẩy cầu xin, đôi mắt mọng nước, gọi tên ta “ Lưu ca.” Ta điên cuồng trừu sáp. Nhưng khi tỉnh lại, ta biết người nằm bên cạnh ta không phải hắn.
Không phải hắn.
Ta đang nghĩ gì?
Muốn có được hắn sao?
Nhưng hắn là đệ đệ ta?
Hắn … không thích ta?
Nhưng … ta yêu hắn. Rất yêu hắn.
…
Ta đến Hồng Kĩ lâu thường xuyên hơn. Tìm bóng dáng hắn qua Hạ Nhược. Nhưng lâu dần không thể lấp đầy khao khát của ta đối hắn.
Ta thực sự, thực sự muốn điên lên.
…
Khi ta thấy hắn cùng thất đệ và người tên Ngọc Danh là bát đệ của ta ở Hồng Kĩ lâu. Ta chết lặng người.
Hắn, nhìn thấy Hạ Nhược rồi. Ta nhìn hắn trân trối, ta muốn nói, hãy hiểu cho ta.
Nhưng ta biết nói cái gì? Nói ta yêu hắn hay sao? Hắn dám chấp nhận ta sao?
Hắn lạnh lùng nói
“ Tứ ca, Tình nhân của ngươi đòi ta xin lỗi nha.”
Ta nắm lấy tay hắn, ta muốn giải thích, nhưng một lời cũng nói không được.
Sau khi phụ hoàng đến, y đuổi ta li khai. Ta cũng không dám cãi y, nên đau đớn bước ra khỏi cửa.
Thiên nhi, ta yêu ngươi. Yêu ngươi đến đau đớn. Ngươi có hiểu hay không?
….
Tiếp sau hai năm, Đại hoàng huynh đăng cơ, ta mới trở lại kinh thành. Lúc đó phụ hoàng đã lui về, y cùng thất hoàng đệ li khai kinh thành.
Ta biết bọn họ có tình cảm với nhau từ rất lâu.
Họ dám đối mặt, để rồi có hạnh phúc.
Còn ta thì sao?
Ta gặp lại hắn, hắn lúc này đã thành một thiếu niên xinh đẹp nhưng vẫn giữ được nét đáng yêu như trước. Hắn tươi cười trước mặt đại hoàng huynh cùng nhị hoàng huynh. Tim ta cào xé, ta muốn hắn quay lại nhìn ta một lần. Nhưng không thể, hắn không nhìn ta một chút nào.
Hắn đã ra ngoài cung kiến phủ. Hắn hiện tại là Cửu vương gia – Tuệ Minh vương gia.
Ta im lặng ngồi trên nóc nhà đối diện phòng hắn, quan sát hắn. Ta muốn đến thật gần, chạm vào khuôn mặt kia.
Nhưng ta không thể.
Ít ra khi ta còn tại kinh đô, có thể hằng ngày thấy hắn. Để khi ta li khai, ít ra khắc sâu được khuôn mặt hắn vào trái tim mình. Để khắc khắc nhờ về hắn.
…
Một ngày hắn phát hiện ra ta đêm nào cũng ngồi như vậy. Hắn nói
“ Tứ ca, ngươi sao phải làm vậy?”
Ta nhắm mắt lại, đôi môi run rẩy nói, ta đánh cuộc ván cờ này
“ Vì ta yêu ngươi, Thiên nhi.”
Hắn nhìn ta, không nói lời nào.
Hắn đứng dậy nói
“ Tứ ca đã mệt. Về nghỉ đi thôi.”
Ta bật dậy, nắm lấy tay hắn. Đem hắn ôm vào trong lòng, thật chặt. Run rẩy nói
“ Thiên nhi, ta yêu ngươi. Yêu ngươi. Từ rất lâu.”
Ta không để cho hắn kịp nói câu gì, ta sợ nghe được lời lạnh lùng từ hắn.
Ta ghé xuống, điên cuồng hôn lấy đôi môi của hắn.
Hắn ư ưm cố đẩy tar a. Nhưng ta lại ôm hắn càng chặt, giữ lấy tay hắn, bá đạo hôn hắn.
Khi ta buông ra, hắn thở dốc. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, rất xinh đẹp.
Ta không kiềm chế được nữa rồi, ta cúi xuống hôn hắn, lại di chuyển tay vào trong áo hắn. Ta muốn hắn.
Ta muốn hắn điên cuồng.
Một lần cũng được. Một lần cũng đủ để ta cam nguyện cả đời này. Ít ra có thể tự an ủi mình, có được hắn một lần, dù chỉ là thân thể đi chăng nữa.
Ít ra như thế cũng đủ an ủi ta.
Nhưng ta biết, ta không đủ. Mãi mãi không đủ. Vì ta yêu hắn. Mãi mãi không đủ, một đêm không thể đủ. Ta tham vọng có hắn cả một đời.
Một lúc sau hắn cũng không đẩy ta ra nữa. Thuận theo nụ hôn của ta mà triền miên.
Khi hắn ở dưới thân ta mà rên rỉ khát cầu. Ta cũng cuồng say, ta không nghĩ gì hết. Ta luôn lẩm bẩm “ Thiên nhi, ta yêu ngươi.” “ Thiên nhi …”
Hắn không đáp lại ta, chỉ là phối hợp với ta cầu hoan.
Ta từng bao đêm tưởng đến hình ảnh này, khiến ta cảm thấy đó là tuyệt vời nhât nhưng khi nó xảy ra, ta mới biết những tưởng tượng đó chẳng xá gì. Thiên nhi của ta, còn đẹp hơn thế.
Chúng ta bỏ mặc tất cả, một đêm điên cuồng dây dưa.
Khi bình minh lên, ta không nỡ rời xa hắn.
Nhưng ta sợ, nếu hắn tỉnh lại, có lẽ sẽ căm hận mà muốn giết ta.
Ta không muốn.
Tayta run rẩy, chạm lên những sợi tóc vương trên khuôn mặt đang ngủ yên bình của hắn.
Có lẽ đây là lần cuối, lần cuối cùng ta được chạm vào hắn.
Ta luyến tiếc buông hắn ra. Chuẩn bị đứng dậy. Nhưng tay ta lại bị một bàn tay khác kéo lại.
Ta kinh sợ quay đầu lại. Hắn nhìn ta. Chúng ta cứ như vậy được một lúc lâu.
Hắn nói’
“ Ngươi muốn đi sao?”
“ Ta không muốn. Nhưng cũng không dám đối mắt với căm ghét của ngươi. Ta rất sợ hãi.” Ta nhìn hắn, đau đớn trong lòng trào dâng.
Hắn vươn người ôm lấy ta, ta thoáng chốc kinh hỉ
“ Ngươi đừng đi. Ta rất cần ngươi.”
Ta cảm giác như nằm mộng, hoan hỉ ôm lấy hắn, ta nói rất nhỏ
“ Thật sao?”
“ Ngươi nghe không rõ sao?”
Hắn hờn dỗi buông ta ra, ta lại kéo hắn trở về.
“ Nghe, rất rõ. Nghe rõ ngươi nói yêu ta.”
“ Vô sỉ. Ta chỉ nói ta cần ngươi …”
“ Nhưng ta nghe là ngươi nói yêu ta …”
…
Sau đó hắn cùng ta trở về Dương Hạnh thành. Chúng ta sống đến cuối đời ở nơi đó.
Ta với hắn nhận hai hài tử để dưỡng. Cuộc sống vẫn luôn yên bình.
Đôi khi phụ hoàng cùng thất hoàng đệ đến chơi
Phụ hoàng y lại ghen với Thiên nhi. Ta thật muốn nói “ ngươi ghen phải là ta.” Nhưng đời này ta chưa có lá gan ấy.
Cả đời, hắn đều nói rằng. “ Thiên nhi cần ngươi.”
Cả đời, ta đều nghe thành “ Thiên nhi yêu ngươi.”
~~~