Vũ Tập Ân

Chương 11: Cảnh giác




“ Thất đệ a, nàng kia thật xinh đẹp nga~.”

“ Chỉ thanh tú thôi.”

“ A a~ so với đệ thì thanh tú nhưng người ta cũng đẹp đi.”

“ Ca ca đẹp nhất a.”

“ _._ ”

“ ha ha …”

Ba thân hình nhỏ nhỏ nấp bên cạnh hoa viên của Tú Các thì thầm bàn tán to nhỏ. Các vị đang hỏi là ở Tú các có chuyện gì sao? Vâng, thật có lỗi. Để Nguyệt ta giải thích. Tú các là nơi các Tú nữ cùng Tú nhân ( là nam á, nhưng mà ta để tú nam nghe ớn quá cho nên =)) ) ngụ. Họ được nhập cung khoảng 2 năm, học mọi lễ nghi, sau đó sẽ có cuộc tuyển chọn do đích thân bệ hạ cao quý của chúng ta lựa. Những người được chọn sẽ được phong làm tài tử ( với nam), mỹ nhân ( với nữ) sau đó nếu được thị tẩm sẽ lên hàng Chiêu nghi rồi lên phi tần ( hoặc thị quân với nam nga~). Những tú nữ và tú nhân ở đây đều không có gia thế hiển hách, không thể trực tiếp làm phi. Nhưng họ có nhan sắc và tài năng. Tất nhiên cũng chỉ là món gia vị lạ cho quân vương bổ sung hậu cung thôi. Sẵn nói luôn mẫu phi của Tiểu Ân chúng ta cũng từ một tú nữ lên Chiêu nghi rồi lên phi đó nha.

Hôm nay đúng dịp ngày lành tháng tốt, bầu trời phi thường đẹp, gió phi thường mát, người phi thường … sợ thiên hạ không loạn, Đông Vũ đế ngồi trên ghế ngự nhàm chán tựa lưng vào, híp mắt nhìn xuống những tú nữ cùng tú nam thi triển tài năng. Vũ Nhiên Lãnh chán ngán cực độ. Hừ, đàn không hay bằng Ân nhi của ta, giọng nói cũng không thanh thoát bằng Ân nhi của ta, khuôn mặt thì không bằng góc nhỏ của Ân nhi của ta, rồi thì …. ( Nguyệt: Đếm đếm, sau chữ 3 chấm là n chữ Ân nhi của ta. Anh có cần khẳng định chủ quyền thế không. Lãnh: Ngươi ý kiến sao. Kéo tên này ra ngoài. Nguyệt: á á, chạy… — Nguyệt: Ghi hận, ta sẽ làm cho tên họ Vũ kia chết không toàn thây … aaa ) Hắn thực muốn nhanh chóng chạy về Vũ Long điện. Không biết thiên hạ của hắn đã về đến chưa? Ngày hôm nay học có mệt không? Liệu mấy đứa con kia của hắn …

Hoàng đế bệ hạ chìm vào mọi suy nghĩ, khuôn mặt hiện hiện ra vẻ hài lòng nhưng chưa hề chọn lấy người nào. Làm các quan tuyển tú đứng bên cạnh tâm cứ phập phồng lo sợ. Ai da. Bệ hạ là đang vui hay là sao a~.

Ở một góc nhỏ nhỏ nào đó

“ Nàng kia thật hảo nga~. Trên với dưới đều thật là hoàn mĩ.” ( Ách … bó tay nhà ngươi )

“ Thế thì có gì đẹp.” Vũ Tập Ân chống tay vào cằm ngồi xổm xuống. Với hắn mà nói mấy nàng này thân hình cũng bình thường thôi. Nga~ thôi nói là đẹp đi. Thời đại không slicon mà được như thế cũng coi là mỹ mãn rồi. Nhìn qua bên “ hoành huynh”, hắn thở dài lắc lắc đầu. Chìa ra cái khăn tay.

“ Lau đi ngũ ca.”

“ Nga~ thiếu niên kia thật giống đệ a.”

Vũ Tập Ân theo hướng chỉ tay nhìn, nhưng xa quá. Hắn không nhìn được gì. Chỉ thấy thiếu niên đó hành lễ rồi tươi cười đi vào Tú các. Có lẽ đã được chọn

“ Tú nhân? Là nam hả….”

“ Ân.”

“ Phụ hoàng … tuyển nam phi…” Vũ Tập Ân lắp bắp.

“ Nga~ hóa ra thất đệ không biết. Hậu cung vẫn có nam mà. Thị quân đó nga~.”

“ Ách …”

Vũ Tập Ân lau mồ hôi. Hắn ở lãnh cung đã lâu, tin tức nghe được cũng ít. Hắn chỉ nghĩ … phụ hoàng hắn có nữ nhân thôi. Ai dè … có có nam phi a. Amen, thời đại này có phải phi thường thoáng không.

Vũ Tập Ân sờ sờ người. Nguy hiểm. May quá, không mất miếng thịt nào. Ân.~ Phải chuyển khỏi Vũ Long điện thôi.

“ Phụ hoàng có … luyến đồng không?”

“ Không có đâu a. Chưa bao giờ thấy.”

Vũ Tập Ân thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất giờ hắn an toàn. Lau lau trán hắn nghĩ nên dọn về An Thường cung thôi.

“ Thất đệ a~…..”

Vũ Mộc Tuyết chớp chớp mắt nhìn Vũ Tập Ân. Hắn bỗng lành lạnh gáy. Nguy hiểm. Đôi mắt thật giống lang a.

“ Thất đệ của ta đẹp nhất a. Cho ngũ ca thân cái nào.”

“ Biến ra.”

Vũ Tập Ân xua xua tay đẩy tiểu lang ra. Vũ Mộc Tuyết ôm ôm lấy Vũ Tập Ân. Đệ đệ này của hắn phi thường thơm, lại còn rất ấm áp. Nga~ phải thường xuyên ôm mới được.

“ A~ vậy nhị ca cũng ôm cái.”

Vũ Vịnh Lâm như ma như quỷ từ đầu chui ra. Cười cười như lang. Cũng tranh thủ ăn đậu hủ của Vũ Tập Ân. Bên này Vũ Thừa Thiên thấy đại ca nguy nan nên đã “ thưởng” cho vị ngũ ca nhà mình một cái cạp.( khổ thân có 2 thằng mà cứ canh ngũ ca nó cắn  =)) )

“ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……” Vũ Mộc Tuyết thu hồi nanh vuốt trên người Vũ Tập Ân. Đáng thương khóc thét. Cửu đệ thật ác nha. Mình chỉ ăn đậu hũ của Thất đệ xinh đẹp có chút mà cắn đau muốn chết.

“ A~ độc chiếm mĩ nhân.” Vũ Vịnh Lâm thừa cơ nhéo nhéo má Vũ Tập Ân một cái. Sẵn hôn hôn lên má tiểu mĩ nhân.

“ A. ngươi biến ra, người lộng mặt ta toàn nước miếng ….”

Vũ Tập Ân hét lớn. Tiêu rồi, tiêu rồi. Trước bị phụ hoàng đại lang sói kia thừa cơ ăn tới ăn lui, giờ lại bị hai con tiểu lang này lợi dụng. A~ đời xử nam của hắn. Thật thất bại đi.

Nghe tiếng ồn ào, tú nữ đang thi ngừng lại. Mọi người lo sợ chạy về phía tiếng ồn. Ai da~. Bệ hạ tuyển phi, ai dám vào làm ông như vậy.

Vâng đây là thảm cảnh khi mọi người nhìn thấy, tất nhiên khi nhận ra giọng nói quen thuộc, hoàng đế bệ hạ của chúng ta cũng chạy vội tới.

Vũ Thừa Thiên cạp lấy tay Vũ Mộc Tuyết không buông, Vũ Vịnh Lâm thì đang ôm ôm lấy thất đệ xinh đẹp của hắn. Còn Vũ Tập Ân đang khua loạn tay chân, Nhưng vì quá ngắn nên sức phản kháng thành vô dụng.

“ Vũ — Vịnh — Lâm …………. Vũ ———– Mộc ———- Tuyết…”

Vũ Nhiên Lãnh đen mặt, không khí càng ngày càng giảm xuống. Những vị đứng cạnh không rét mà run.

Vũ Nhiên Lãnh chạy qua ôm lấy bé con. Hoàn hảo, không sao cả. Nhưng Vũ Tập Ân trong lòng thì đẩy đẩy hoàng đế của chúng ta ra.

“ Vũ Mộc Tuyết, Vũ Vịnh Lâm, hảo hảo quay về chép 10 lần “ đế vương chi điều” cho trẫm. Thiên nhi quay về An Thường cung đi.”

“ Ách, phụ hoàng , ta không phải thái … ưm ưm….”

Vũ Mộc Tuyết chưa kịp nói hết lời thì đã bị Vũ Vịnh Lâm bịt miệng kéo đi. Trong lòng rủa xả Vũ Mộc Tuyết thật ngu ngốc đi. Không thấy sắc mắc phụ hoàng càng ngày càng đen hay sao. Ở đó mà chịu hàn âm lãnh khí a.

Vũ Thừa Thiên nhận thấy không khí quỷ dị, trong lòng thầm khóc không ra tiếng. Dù ca ca hắn thật hảo, hắn sẽ bảo vệ ca ca hảo, nhưng nếu đối phương là phụ hoàng thì … Vẫn là không có nghĩa khí gì, Vũ Thừa Thiên cũng chạy theo Vũ Mộc Tuyết cùng Vũ Vịnh Lâm đi tỵ nạn để lại mình Vũ Tập Ân với gió rét cấp 9.

“ Ân Nhi giải thích thế nào đây.” Ôm bé con trở về ghế ngự. Vũ Nhiên Lãnh híp mắt nguy hiểm. Bé con này gặp phải lũ con kia của hắn, chẳng phải sẽ làm hoàng cung gà bay chó sủa hay sao a.

Vũ Tập Ân chột dạ. Hắn vẫn đang cố gắng đẩy lão cha ra xa xa để giữ khoảng cách an toàn nhưng lại càng bị ôm chặt vào. Nghĩ nghĩ. Lão cha hắn đang rất đại hỏa đi. Dù sao hắn cũng không muốn cái mông bị đau hay cái má bị niết đến rát.

“ A~, Tại Ân nhi nhớ phụ hoàng. Nên ngũ ca nói dẫn đến chỗ phụ hoàng a.”

Ôm lấy cổ Vũ Nhiên Lãnh lấy lòng, Vũ Tập Ân đáng thương bày ra một bộ mặt phụng phịu, ủy khuất ( Ân: chết tiệt không có tỏi – Nguyệt: Cắm cúi viết tiếp )

Nhìn bé con trong lòng ủy khuất, Vũ Nhiên Lãnh trong lòng dâng lên một trận cười thắt ruột. Hồ ly a hồ ly. Không nên lừa hắn hai lần cùng một chiêu chứ.

“ Ân Nhi a~. Trời làm sai có thể thứ, người làm sai không thể tha. Ân nhi a, Ân nhi a~.”

Ách… Chết tiệt. Lão cha của hắn thật là khó lừa mà. Trong lòng thầm rủa xả những tên huynh đệ không chính nghĩa kia, bỏ hắn lại một mình chịu tội.

“ A.. Phụ hoàng ngồi lâu thế rồi chắc mệt lắm a. Để Ân nhi mát xa a, mát xa a.”

Vũ Tập Ân cười tít. Không có chiêu này thì ta có chiêu khác. Ngày trước làm sai gì hắn cũng áp dụng chiêu nay với papa. Thật hảo mà.

Nhìn bé con tươi cười, trong lòng Vũ Nhiên Lãnh lại vui vẻ khó tìm. Thật là đáng yêu mà. Thôi được rồi, bỏ qua. Ai~ cũng tại mình mà bé con này mới vô pháp vô thiên như thế.

Vậy là dưới sân, các tú nữ cùng tú nhân vẫn thi triển tài năng, các quan viên tổng quản cũng vẫn cung kính đứng bên cạnh, Vũ Tập Ân rất chăm chú đấm lưng xoa vai cho lão cha nhà mình. Dù trong lòng hắn đang tính toán làm sao để một đấm đấm chết người này. Vũ Nhiên Lãnh an nhàn ngồi hưởng thụ “ hiếu thảo” của bảo bối.

Những người đứng đây ngoài hai phụ tử đều thẩm hét lên trong lòng “ Vậy chúng ta còn ở đây làm gì khi không ai thèm xem a.”

Được một lúc, Vũ Tập Ân cũng đã chán màn “ con thảo cháu hiền ”, ngồi gọn trong lòng Vũ Nhiên Lãnh. Hắn kéo kéo áo lão cha của mình, khuôn mặt hồng hồng vì mệt.( Bởi phải đấm lưng) Miệng phụng phịu chu lên

“ Phụ hoàng, Ân Nhi đói.” Và ta cũng chán ngán xem trình diễn nghệ thuật lắm rồi.

Chỉnh lại bé con trong lòng, Vũ Nhiên Lãnh ôm lấy bé đứng dậy.

“ Phải a, chiều rồi. Hôm nay Ân Nhi mệt. Chúng ta về cung thôi.”

Nói rồi phất tay ý bảo hắn rời đi. Những vị quan viên nơi này khó xử thật nhiều.

“ Bệ hạ … còn 5 người nữa”. Ai da~ bệ hạ a. Mỗi năm phải chọn tới 10 người lận. Bệ hạ quên rồi sao.

“ Sao? Chọn đại ai đó đi. Ngươi không thấy thất hoàng tử đang đói bụng hay sao a.”

Vũ Nhiên Lãnh chậm rãi nói. Ngữ khí không cương cũng không nhu nhưng mang theo vài phần âm hàn. Bảo bối của hắn đã chán, hắn còn ngồi đây làm gì.

“ A… này …” Viên quan khó xử thập phần. Tự chọn a? Không hợp khẩu vị bệ hạ thì họ biết làm sao đây.

Vũ Nhiên Lãnh phất áo quay đi mặc cho mọi người đang quỳ.

“ Bệ hạ vạn an.”

Viên Hỷ đi theo sau nói cho với đám quan viên.

“ Các ngươi cứ tự chọn đi. Chọn ra kẻ nào xuất sắc nhất.”

“ Vâng.. vâng Viên Hỷ công công.”

Nói rồi Viên Hỷ cũng cất bước đi theo Vũ Nhiên Lãnh cùng Vũ Tập Ân bỏ lại đám người đang ngơ ngác.

“ Ai da. Nói bệ hạ cực sủng thất hoàng tử. Nhưng cũng không ngờ đến thế này a.”

“ Đúng đúng.”

Viên quan A nói, rồi B đáp, C lại bàn tán, D thở dài. Những người ở đây đã hiểu. Ngày hôm nay việc trọng đại nhất không phải tuyển phi mà là để thất hoàng tử ngoạn vui.

Vũ Long điện

Ăn no xong xuôi, Vũ Tập Ân ôm bụng tròn tròn ngồi ở thư án. Hắn ăn xong thường vẽ. Bức tranh hôm qua chưa hoàn thành. Cầm bút chì ( do hảo hữu Heinrich tặng hắn lúc trước). Ngoáy ngoáy vài đường thấy Vũ Nhiên Lãnh đang ngồi duyệt tấu thư. Vũ Tập Ân ngập ngừng nói.

“ Phụ hoàng a.”

“ Ân?”

“ Cho ta ngủ riêng đi.” Hắn phải bảo toàn trinh tiết a.

“ …… ”