Vu Sư

Chương 47




Chờ sau khi Đông Vĩnh Nguyên nhẫn nhịn trọng lượng thức ăn cho chó, cuối cùng cũng hiểu rõ suy nghĩ chân thực của Vu Miểu Miểu, không nhịn được khuyên nhủ.

“Thực ra cô cũng không nhất định phải kiếm nhiều tiền giống ông chủ, nói thật, trong hiệp hội chúng tôi cũng không có bao nhiêu thiên sư kiếm được nhiều như ông chủ. Hiệp hội sẽ công bố nhiệm vụ định kì, nhưng thông thường phần thưởng của nhiệm vụ cũng trong khoảng một trăm ngàn. Mà nhiệm vụ một lần một trăm ngàn như vậy, cũng không có thường xuyên đâu, nhiệm vụ cả triệu lại càng ít. Cứ lấy sư huynh Hứa Uy của tôi ra nói, trong một năm thời điểm tết đến là thu nhập cao nhất, chẳng qua cũng chỉ hơn một triệu. Trừ thuế, đến tay cũng chẳng còn bao nhiêu. Liều sống liều chết chiến đấu với lệ quỷ cả tháng, còn không bằng ông chủ làm việc năm tiếng trước máy tính, cô xem lần trước tiền thưởng của vụ ma moi gan, đã hơn cả triệu rồi.”

Nói mãi nói mãi, Đông Vĩnh Nguyên đột nhiên thấy khó chịu, sao cảm thấy muốn đánh ông chủ quá vậy. Chẳng trách người của hiệp hội ghét ông chủ, có lẽ không phải vì thân phận Mộng Yểm của anh, ghét người giàu có nói không chừng cũng là một trong số những nguyên nhân.

“Hiệp hội các anh thật vô dụng.” Vất vả suốt một tháng, còn không bằng năm tiếng của tướng công, không phải vô dụng sao?

“......” Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy mình cần phải lên tiếng thay hiệp hội: “Tôi nói là tình huống thông thường, hiệp hội chúng tôi cũng có các hạng mục kiếm tiền, ví dụ như mấy vị đại sư phong thủy trong hiệp hội chúng tôi, kiếm được rất nhiều tiền. Rất nhiều doanh nhân giàu có tìm họ xem phong thủy, đi một lần là mấy triệu.”

“Phong thủy? Tôi không biết.” Vu Miểu Miểu buồn rầu nhíu mày.

“Đúng vậy, mỗi người đều có sở trường riêng của mình, cho nên đừng quá so đo. Hơn nữa bà chủ à cô kiếm tiền cũng không ít rồi, một lần bí thuật bằng một phần mười giá trị hiện có của người đó. Có lẽ hôm nào gặp được nhà giàu mười mấy tỉ, một lần cô có thể kiếm được nhiều hơn mười mấy năm của ông chủ thì sao?” Đông Vĩnh Nguyên khuyên.

“Anh nói đúng.” Vu Miểu Miểu thở dài, coi như tạm thời chấp nhận sự thật bản thân kiếm tiền không nhiều bằng tướng công. Có điều Đông Vĩnh Nguyên nói một câu rất đúng, lỡ như ngày nào đó cô gặp được người giàu có mười mấy tỉ thì sao, chỉ chốc lát là kiếm được tiền rồi.

Cho nên dù thu nhập của mình không ổn định, nhưng có xác suất phất lên.

Năm giờ rưỡi.

Quý Lãng từ lầu hai bước xuống, thấy Vu Miểu Miểu mua một đống đồ, cũng không hỏi nhiều, thậm chí chủ động đi tới giúp đỡ nhặt lên, chỉ để Vu Miểu Miểu ôm một cái lồng mèo.

“Mèo này từ đâu ra vậy?” Quý Lãng thuận miệng hỏi.

“Em họ Đông Đông cho.” Vu Miểu Miểu đáp, tính tình mèo đen này cũng lớn lắm, buổi chiều cô cho ăn nhiều như vậy, mèo đen vẫn không chịu để ý cô.

Người của hiệp hội đưa?

“Con mèo này có linh tính?” Quý Lãng hỏi.

“Đúng vậy, mèo này thông minh lắm, hồi chiều tôi chê nó mắc, nó nghe thấy đến giờ vẫn còn giận. Lúc trước tôi dùng thịt khô lấy lòng nó, nó còn muốn cào tôi nữa.” Vu Miểu Miểu nói.

Nghe vậy, sắc mặt Quý Lãng thay đổi, giọng điệu cũng lạnh hơn mấy phần: “Mấy thứ nuôi không quen này, giữ lại làm gì.”

“Meo?!” Mèo đen vốn đang cúi đầu giả vờ ngủ say đột nhiên cảm giác khí lạnh âm u, đợi nó ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra khí lạnh, toàn thân lập tức xù lông lên.

Loài người đáng sợ quá.

“Không sao không sao, mèo vốn dĩ có tính tình kiêu ngạo mà, hơn nữa vừa rồi nó bị chủ nhân trước tặng cho tôi, tâm trạng không tốt cũng là chuyện bình thường. Đợi tôi nuôi nó mấy ngày, nó sẽ phát hiện điểm tốt của tôi.” Với những vật màu đen có linh tính, vu sư đều cực kỳ kiên nhẫn.

“Mèo hôi lắm.” Quý Lãng đột nhiên nói.

“Meo?” Mèo đen nghe vậy không vui, nhưng đối diện với áp bức mạnh mẽ của Quý Lãng, chỉ đành nhỏ tiếng kháng nghị, không chú ý còn tưởng là mèo đang làm nũng.

“Nuôi ở biệt thự.” Quý Lãng lại nói.

“Ơ?” Vu Miểu Miểu sửng sốt.

“Tôi không thích trong nhà có nhiều thứ kỳ quái như vậy, cô là vu sư, sau này nhất định sẽ có rất nhiều búp bê giống Hạng Ninh kéo đến, chi bằng sau này mấy thứ đó cô cứ để ở biệt thự đi, trong nhà chỉ có hai chúng ta thôi.” Quý Lãng quen sống một mình, trước mắt trong nhà trừ một mình Vu Miểu Miểu ra, anh không định có thêm mấy thứ kì quái kia, cho dù chỉ là một con mèo.

Trong nhà chỉ có hai chúng ta thôi?

Mấy câu trước Quý Lãng nói gì Vu Miểu Miểu hoàn toàn không nhớ rõ, cô chỉ nghe thấy câu cuối cùng, tướng công muốn duy trì thế giới hai người với mình sao?

Vu Miểu Miểu vừa định đồng ý, đột nhiên nhớ đến búp bê nguyền rủa: “Có thể giữ búp bê ở nhà không, búp bê là pháp khí của tôi, cần vu lực của tôi nuôi dưỡng, không thể rời khỏi tôi quá lâu.”

Quý Lãng nhớ tới con búp bê thích cười kia, nói: “Lúc không phát điên thì được...”

Hơn nữa búp bê còn có thể giúp anh ngủ ngon, coi như hữu dụng.

“Sẽ không sẽ không, búp bê trưởng thành chậm, bạo động giống lần này, một hai năm chỉ xảy ra một lần.” Vu Miểu Miểu nói: “Vậy chúng ta trực tiếp đến biệt thự, tôi để mèo đen vào đó, rồi đón búp bê về. Vừa khéo có Hạng Ninh ở đó, còn có thể giúp tôi cho mèo đen ăn.”

Sự việc được quyết định vui vẻ như vậy, Quý Lãng trực tiếp lái xe đến biệt thự. Khi đến biệt thự, trước cửa biệt thự một anh chàng shipper đang đứng, tay còn cầm hộp đồ ăn, cực kỳ nghiêm túc nói: “Đồ ăn này là của Hạng Ninh bên trong.”

“......” Quý Lãng.

“......” Vu Miểu Miểu.

Bọn họ coi như đã biết tại sao Hạng Ninh lại ăn được đồ ăn bên ngoài rồi.

Anh chàng shipper cung phụng xong, quay người đột nhiên nhìn thấy xe hơi đậu sau lưng mình, bên trong ghế lái phụ là một thiếu nữ đáng yêu đang dùng vẻ mặt cạn lời nhìn anh ta.

Anh chàng shipper xấu hổ ho khan một tiếng, lại không biết giải thích thế nào về hành vi thần kinh của mình, bèn giả vờ không nhìn thấy, phát huy kỹ năng diễn xuất đỉnh cao chỉ cần mình không xấu hổ, kẻ lúng túng sẽ là người khác, nhét đồ ăn vào trong hàng rào, quay người lên xe phóng đi.

Quý Lãng chờ đối phương đi, mới mở cửa sắt của biệt thự lái xe vào. Vu Miểu Miểu nhấc lồng mèo xuống xe, quay người đi đến cạnh cửa sắt, cầm đồ ăn mà Hạng Ninh đặt lên. Vừa nãy khi anh chàng kia nói đồ ăn này thuộc về Hạng Ninh, giọng điệu rất chân thành, lúc này bên ngoài đồ ăn đang lan tràn luồng sức mạnh tâm nguyện nhàn nhạt.

“Cạch” một tiếng, cửa biệt thự được đẩy ra, một người rối cỡ lòng bàn tay từ bên trong chạy ra.

“Chị vu sư, anh Quý.” Khoảng thời gian này Hạng Ninh ở biệt thự khá thoải mái, khiến cho khi nhìn thấy hai người họ cũng thân thiết hơn nhiều.

“Hạng Ninh, mi mập hơn không ít đấy.” Vu Miểu Miểu híp mắt nói.

“Có sao? Hồn thể cũng mập à?” Hạng Ninh theo bản năng nhìn cơ thể con rối mũm mĩm của mình.

“Hồn thể ngưng thực hơn rất nhiều.” Vu Miểu Miểu nói.

“Chuyện này thì đúng, gần đây tôi cũng cảm thấy sức mạnh của mình lớn hơn một chút.” Hạng Ninh mỉm cười gật đầu.

Hai người bước vào, xuống phòng dưới lòng đất, búp bê nguyền rủa vừa nhìn thấy Vu Miểu Miểu, liền vui vẻ chạy qua, miệng phát ra tiếng cười sảng khoái.

“Gần đây búp bê còn phát ra mấy âm thanh kỳ quái nữa không?” Vu Miểu Miểu ôm búp bê lên quay đầu hỏi Hạng Ninh.

“Không có, tối qua đến bây giờ, không còn hét đi chết đi chết nữa” Hạng Ninh nói.

“Không hét nữa, xem ra cảm xúc trong oán khí kia, búp bê đã tiêu hóa hết.” Vu Miểu Miểu cười nói với Quý Lãng: “Có thể đón búp bê về rồi.”

Quý Lãng nhìn búp bê, xác định nó đã qua cơn nghiện diễn kịch, vừa gật đầu, bỗng nhiên sửng sốt: “Nó muốn làm gì vậy?”

Vu Miểu Miểu cúi đầu nhìn, chỉ thấy búp bê nằm bẹp trong lòng cô, đột nhiên vươn hai cánh tay mềm mại về phía Quý Lãng, làm ra hành động đòi ôm.

“Chắc là...đói rồi.” Vu Miểu Miểu đoán: “Tướng công anh đút cho nó đi.”

“Cái gì?!” Quý Lãng khiếp sợ.

Vừa rồi anh mới nghe thấy gì vậy? Búp bề nguyền rủa đói bụng, tại sao lại bảo anh cho ăn, anh cũng đâu có sữa!

Trời ạ, cái gì lộn xộn lung tung thế.

“Búp bê bị chúng ta để ở đây nửa tháng, không có vu lực của tôi nuôi dưỡng, lại không hấp thụ lệ khí hoặc năng lượng tiêu cực ở thế giới bên ngoài, cho nên thể lực có chút suy yếu. Tướng công trên người anh có lượng lớn lệ khí, anh ôm búp bê, rất nhanh nó sẽ có tinh thần lại.” Vu Miểu Miểu giải thích.

Thực ra cô rót vào cho búp bê một ít vu lực cũng được, nhưng vu lực của cô hao phí, cần một khoảng thời gian mới có thể hồi phục lại, cũng tức là muốn cho búp bê ăn no, cô sẽ phải yếu ớt một trận. Nhưng lệ khí của tướng công thì khác, đó là sự tồn tại tự nhiên, không dùng cũng lãng phí.

Hơn nữa rất hiển nhiên, búp bê thích lệ khí trên người tướng công hơn.

Quý Lãng trầm mặc, cuối cùng dưới ánh mắt đen nhánh của một lớn một nhỏ, vươn tay nhận búp bê.

“Ahahaha...” Búp bê dùng tiếng cười sảng khoái của mình, bày tỏ tâm trạng vui sướng của nó.

“Chị vu sư, chị đến đón chúng tôi về sao?” Lúc này Hạng Ninh nhỏ tiếng hỏi.

“Không phải, ta đến đón búp bê về nhà, búp bê không thể rời xa ta quá lâu, mi tiếp tục ở lại đây, đợi đến kỳ hạn ba tháng, ta sẽ đưa mi đến địa phủ đầu thai.” Vu Miểu Miểu nói.

Sắc mặt Hạng Ninh lập tức thả lỏng, nói thật, nó ở đây thật sự quá thoải mái, cũng có chút không muốn trở về.

“Đúng rồi, con mèo này để ở đây, ta mua thức ăn cho mèo, mi giúp ta cho nó ăn.” Vu Miểu Miểu nói, mở lồng mèo ra, thả mèo đen từ bên trong ra ngoài.

Sau khi mèo đen ra ngoài, cặp mắt mèo màu vàng kim gắt gao nhìn chằm chằm Hạng Ninh, trong ánh mắt mang theo sát khí. Hạng Ninh tốt xấu gì cũng làm lệ quỷ mấy năm, vừa nhìn liền phát hiện con mèo này có chỗ kì lạ.

“Linh miêu?!” Hạng Ninh kinh ngạc thốt lên.

“Đừng sợ, mi ở trong con rối, nó không làm mi bị thương được.” Vu Miểu Miểu an ủi.

Lúc này Hạng Ninh mới run rẩy gật đầu.

Dặn dò xong, Vu Miểu Miểu và Quý Lãng đưa búp bê cùng đi, để lại mèo đen như hổ rình mồi và Hạng Ninh ở chung một phòng.

Tuy Vu Miểu Miểu không ngừng đảm bảo, mèo đen sẽ không làm hại nó, nhưng Hạng Ninh vẫn sợ không dám cử động. Mà con mèo đen kia nằm bẹp xuống chỗ cách Hạng Ninh không xa, luôn nhìn chằm chằm nó. Hạng Ninh cảm thấy lúc này mình như con chuột, bất kỳ lúc nào cũng sẽ bị mèo đen ăn sạch, thật sự là cực kỳ khó chịu.

Một lúc sau, Hạng Ninh mới gom đủ can đảm, chỉ vào điện thoại cách đó không xa thương lượng: “Ta...ta mua cá khô cho mi, thế nào?”

Ánh mắt mèo đen sáng lên, đứng dậy đặt móng vuốt lên điện thoại, sau đó nhẹ nhàng, đưa điện thoại đến bên cạnh Hạng Ninh.

“Meo ~ ~”