Vu Sư

Chương 41




Lúc Đông Vĩnh Nguyên về đến nhà thì Tang Văn Hạo đang ngồi trên ghế sô pha đối diện cửa, cậu ta cứ chờ đợi đến nỗi đứng ngồi không yên, từ lúc nhận được tin nhắn wechat của Đông Vĩnh Nguyên nói anh sẽ về nhà, thì cậu vẫn luôn giữ nguyên tư thế này.

Vừa thấy Đông Vĩnh Nguyên vào cửa, Tang Văn Hạo đã vội vã đi nghênh đón: "Anh họ, sao rồi? Bà chủ của anh nói gì, cô ấy có đồng ý giúp không?"

Đông Vĩnh Nguyên vừa thay giày vừa thở dài.

"Anh họ, sao anh lại thở dài, có phải cô ấy vẫn không chịu đồng ý không. Không được, để em đi gặp cô ấy lần nữa." Tang Văn Hạo bước nhanh ra ngoài cửa, nhưng lại bị Đông Vĩnh Nguyên kéo lại.

"Bà chủ đồng ý rồi." Đông Vĩnh Nguyên nói.

"Đồng ý? Cô ấy đồng ý giúp rồi?" Tang Văn Hạo ngơ ngẩn một lát, sau đó tránh khỏi tay Đông Vĩnh Nguyên muốn chạy ra ngoài cửa: "Giờ em sẽ về rồi đưa mẹ em qua đây."

"Em đừng gấp gáp như vậy có được không, anh còn chưa nói hết mà." Đông Vĩnh Nguyên đặt người ngồi lại trên ghế rồi nói: "Bà chủ của tụi anh nói là, muốn dời lệ khí trong linh hồn của dì nhỏ đi cũng không khó, nhưng nhất định phải có một vật dẫn tự nguyện."

"Em biết rồi." Tang Văn Hạo nghe xong cũng không ngạc nhiên: "Để em làm vật dẫn."

"Em nói đùa gì vậy hả." Đông Vĩnh Nguyên không ngờ em họ mình đã sớm biết, nên nhất thời lên giọng mắng: "Chữa được cho dì nhỏ, nhưng lại hủy hoại đến em, vậy chuyện này có giá trị gì đâu chứ? Chúng ta phí nhiều sức lực như vậy để làm gì?"

"Chỉ cần có thể chữa khỏi cho mẹ, tất cả đều đáng giá hết." Tang Văn Hạo kiên định nói: "Anh họ, anh cũng biết, từ lúc em biết chuyện đến nay, tâm nguyện lớn nhất của em là chữa khỏi cho mẹ mà. Hiện tại cơ hội đang ở trước mắt, em không thể nào buông tay được. Hơn nữa, lúc đó người lệ quỷ muốn ăn mòn vốn dĩ là em, lệ khí phải ở trên người em mới đúng."

"Không được, trước tiên chúng ta cứ thương lượng với dượng trước đã." Lệ khí này vốn phải ở trên người Tang Văn Hạo, nghe thì có vẻ là chuyện dĩ nhiên, nhưng lúc đó Tang Văn Hạo chỉ là một linh hồn non nớt mới được sinh ra, em ấy mới là người vô tội nhất trong toàn bộ chuyện này.

"Anh họ, không được, anh đừng nói cho ba em biết." Tang Văn Hạo vừa nghe Đông Vĩnh Nguyên nói phải báo chuyện này với ba thì nhanh chóng nhảy dựng lên: "Nếu ba em biết, chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý đâu."

"Vậy thì càng phải nói cho ông ấy biết." Cái thằng nhóc thối này, tuổi chưa lớn mà chủ ý đã lớn như vậy rồi.

"Anh họ, anh đừng làm vậy mà." Tang Văn Hạo gấp đến khóc: "Chỉ cần có thể chữa khỏi cho mẹ em, ai làm vật dẫn cũng không khác nhau nhiều. Hơn nữa tư chất tu luyện của em rất tốt, có thể sau khi dời lệ khí lên trên người em, em sẽ cố gắng tu luyện để tinh lọc nó."

"Tiểu Hạo, anh họ của em đúng chỉ là phế vật trong việc tu luyện nhưng anh không ngốc, nếu chuyện dễ dàng như vậy, thì sao lệ khí vẫn còn ở trong cơ thể dì nhỏ đến tận bây giờ?" Đông Vĩnh Nguyên thấy Tang Văn Hạo lại muốn gì đó, anh ta đã giơ tay trực tiếp cắt ngang: "Em đừng nói nữa, anh đã kiên quyết phải đem chuyện này nói cho dượng biết, không chỉ vì không đồng ý việc em làm vật dẫn, mà còn có nguyên nhân khác. Sếp của tụi anh là Mộng Yểm, em có biết chuyện này không."

Tang Văn Hạo giật mình, sau đó gật đầu: "Em có nghe nói."

"Sở dĩ bà chủ ghét hội Huyền Học đến vậy, là vì một thời gian ngắn trước đây, tổ tra xét của hiệp hội muốn nhốt sếp lại, rồi nảy sinh xung đột với bà chủ." Đông Vĩnh Nguyên nói tiếp: "Bởi vì thân phận Mộng Yểm, hiệp hội sẽ không dễ dàng buông tha cho sếp, nhưng suy cho cùng, ngoại trừ thân phận Mộng Yểm ra, sếp tụi anh chưa từng làm sai bất cứ chuyện gì. Hiện tại trong lòng anh không mong hiệp hội sẽ chĩa mũi nhọn vào sếp."

"Chuyện đó có liên quan gì đến chuyện mẹ em?" Tang Văn Hạo không hiểu.

"Chữa khỏi cho dì nhỏ, nhất định phải bí thuật của Vu tộc, mà bà chủ của tụi anh là vư sư, cũng chính là vợ của Mộng Yểm, rút ngắn lại chẳng khác gì Mộng Yểm đã giúp nhà em một chuyện lớn. Mà anh mới vừa nói đấy, hiệp hội sẽ không dễ dàng buông tha Mộng Yểm. Ba em là hội trưởng phân hội ở Ly Thành, lại còn là một trong mười đại cao thủ trong hiệp hội, ông ấy rất có tiếng nói rất lớn trong hiệp hội." Đông Vĩnh Nguyên nói tiếp: "Anh hy vọng nếu sếp không làm ra chuyện gì không tốt trước, thì ít nhất có thể sống như hiện tại, mà không phải là bị hiệp hội nhốt lại."

Đông Vĩnh Nguyên thật lòng muốn chữa khỏi cho dì nhỏ nhà mình, nhưng cũng thật lòng muốn vì Quý Lãng mà làm vài chuyện.

Tư chất của anh quá kém, năng lực lại có hạn, sự tồn tại của anh trong hội gần như trong suốt, nếu bàn về chuyện hiểu rõ Mộng Yểm thì anh có thể không bằng những người khác trong hội, nhưng anh hiểu Quý Lãng. Anh làm trong phòng làm việc đã hai năm, vì Quý Lãng không thích giao tiếp với người khác, nên tất cả các việc trong phòng làm việc đều do anh ta xử lý.

Tuy Quý Lãng rất độc miệng, thường xuyên mắng ba người Bắc Phồn bọn họ nhiều đến nỗi khiến họ phải tự hoài nghi đời người, nhưng sẽ sửa chữa từng chút từng chút thiếu sót trong sáng tác của họ. Có đôi khi thấy truyện của họ viết tốt, thì sẽ tự mình mang đến cho đạo diễn và nhà sản xuất xem, giúp bọn họ bán đi bản quyền. Chuyện này gần như khó có thể tưởng tượng được khi ở các phòng làm việc khác, sếp ở những phòng làm việc khác hận không thể biến truyện bản quyền của cấp dưới trở thành của mình, sao còn có thể giúp họ tiêu thụ ra bên ngoài được chứ.

Ngoài chuyện đó ra, mỗi lần có tiền nhuận bút bản quyền Quý Lãng đều sẽ trích một phần năm số tiền đi quyên góp, hơn nữa tất cả đều là quyên góp ẩn danh. Giúp đỡ người nghèo, hỗ trợ học tập, cho các trẻ em bị câm điếc, chỉ cần là hạng mục từ thiện có thể tìm thấy trên Alipay, là anh gần như sẽ quyên góp qua đó. Khi đó anh ta vừa xong chuyện ở trong phòng làm việc, bởi vì ảnh hưởng từ quan niệm lúc đầu, anh ta luôn cảm thấy Mộng Yểm là người xấu, nhưng quan niệm đó đã bị đập tan nát trong số tiền quyên góp kia rồi.

Anh ta từng nhịn không nổi mà đi hỏi Quý Lãng: "Sếp, sao ngài thích đi quyên góp đến vậy, những người khác đều là một năm quyên góp 1 lần, ngài thì một năm quyên góp rất nhiều lần, mà tất cả còn là ẩn danh nữa."

"Nhiều tiền, xài không hết." Quý Lãng chỉ trả lời lại 5 chữ này.

Một người nhiều tiền xài không hết nên muốn đi quyên góp, một người không quên dìu dắt cấp dưới, một người biết rõ anh ta là nằm vùng nhưng vẫn đồng ý trả lương cho anh ta, Đông Vĩnh Nguyên không tin anh là người xấu. Ít nhất bây giờ thì không phải.

Tang Văn Hạo rất thông minh, có nhiều chuyện cậu ta nghĩ chút là đã hiểu ra, tuy cậu vẫn như trước không muốn nói chuyện này với ba mình, nhưng cũng không ngăn cản Đông Vĩnh Nguyên gọi điện.

Đông Vĩnh Nguyên vỗ vỗ đầu em họ mình trấn an, anh ta lấy điện thoại ra nhắn wechat cho ba Tang Văn Hạo, sau đó video call.

Rất nhanh sau đó, video call đã được kết nối, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo đầy oai hùng mỉm cười xuất hiện trong video.

"Vĩnh Nguyên à, sao tự nhiên gọi điện thoại cho chú vậy?" Tang Thiên hỏi.

"Dượng, con với Tiểu Hạo tìm được cách chữa trị cho dì nhỏ rồi." Đông Vĩnh Nguyên cũng không thừa nước đục thả câu nữa, nói thẳng vấn đề.

"Con nói gì?!" Tang Thiên đứng mạnh dậy, đầu bên kia vang lên một loạt tiếng động vật nặng rơi xuống, đủ để thấy ông ta đứng lên kích động và vội vàng đến cỡ nào.

=

Tám giờ tối.

Vu Miểu Miểu và Quý Lãng đang ngồi trong phòng khách xem tivi, nhưng chủ yếu là Vu Miểu Miểu xem, còn Quý Lãng tuy ngồi ở đó nhưng ánh mắt trống rỗng, nhìn vào như thể đang lạc vào cõi thần tiên nào rồi.

Vu Miểu Miểu đang coi chăm chú, di động bỗng vang lên tiếng, cô cầm lên thì thấy là tin nhắn Đông Vĩnh Nguyên gửi tới.

"Anh ta nói ngày mai muốn xin nghỉ thêm một ngày nữa." Vu Miểu Miểu vừa trả lời tin nhắn vừa truyền lại ý xin nghỉ của Đông Vĩnh Nguyên cho Quý Lãng.

"Lại xin nghỉ?" Quý Lãng nhíu mày, từ lúc sau khi thân phận nằm vùng của thằng nhóc này bị vạch trần, sao anh có cảm giác nhóc ấy sẽ cất cánh bay đi còn nhiều hơn trước chứ.

"Ừm, anh ta bảo ngày mai phải đến sân bay đón dượng và dì nhỏ của mình." Đông Vĩnh Nguyên tìm cô giúp đỡ, sau khi về nhà thì Vu Miểu Miểu đã kể lại toàn bộ cho Quý Lãng, nên Quý Lãng tất nhiên cũng biết chuyện dì nhỏ và chồng dì nhỏ là sao rồi.

"Sao lại gấp gáp như vậy? Hôm nay cô mới vừa đáp ứng, hôm sau đã thực hiện luôn rồi." Quý Lãng có chút ngoài ý muốn: "Không phải còn tìm vật dẫn nữa sao? Vật dẫn tự nguyện không dễ tìm đâu."

"Không biết nữa, hi vọng bọn họ có thể tìm được vật dẫn thích hợp vậy." Vu Miểu Miểu cảm thán nói: "Dì nhỏ của Đông Đông là một người mẹ rất tốt, nếu sau khi chết hóa thành lệ quỷ thì quá là đáng tiếc."

Quý Lãng từ chối cho ý kiến.

"Tôi được sư phụ mình nhặt về, trước đây tôi rất hâm mộ người khác vì có mẹ, đặc biệt là khi nhìn thấy tình mẹ trong các bài văn, tiểu thuyết, TV. Nhưng bây giờ không cần hâm mộ người khác nữa, tôi cũng có mẹ rồi." Vu Miểu Miểu bỗng nhiên vui lên.

Quý Lãng không hiểu lắm nhìn về phía cô.

"Mẹ chồng ấy, mẹ anh không phải là mẹ tôi sao." Vu Miểu Miểu cười ha ha: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với bà ấy, không chọc bà tức giận. Đúng rồi, tôi đến đây lâu rồi mà vẫn chưa tới cửa chào hỏi, lúc nào thì tướng công mới mang tôi đến cửa để cầu hôn đây?"

Quý Lãng trầm mặc, tiếp tục nhìn cô.

"Khụ... Không cưới cũng được, nhưng chúng ta đã tới đây rồi, dù sao cũng phải gặp nhau một lần chứ, không thì có vẻ không lễ phép lắm." Dù sao sau này muốn cưới con trai người ta thì cũng phải tạo dựng mối quan hệ trước không phải sao.

"Không cần." Quý Lãng đã có chút miễn dịch với việc Vu Miểu Miểu luôn treo chữ cầu hôn với cưới bên miệng rồi.

"Tại sao chứ?" Không cho gặp bố mẹ, chẳng lẽ tướng công vẫn không thích cô.

"Đã năm năm rồi tôi chưa gặp bọn họ rồi, cô cũng không cần gặp." Quý Lãng nói.

"À?" Vu Miểu Miểu ngẩn ra.

"Sau này có kết hôn, cũng chỉ có cô và tôi." Quý Lãng lại nói tiếp.

Sao có thể như vậy, tướng công và bố mẹ mình chưa gặp nhau đã năm năm rồi, hơn nữa đến lúc kết hôn cũng không gặp luôn? Đợi đã, tướng công vừa mới nói cái gì?

"Tướng công, anh đồng ý kết hôn với tôi sao?" Vu Miểu Miểu nhất thời ném chuyện bố mẹ chồng lên chín tầng mây.

"Xem TV của cô đi." Quý Lãng đẩy đầu Vu Miểu Miểu về phía trước. Nhưng anh vừa mới quay đầu Vu Miểu Miểu lại, Vu Miểu Miểu lại ngay lập tức quay phắt lại, rồi cười ngây ngô nhìn chằm chằm anh.

Còn cười khà khà như một tên ngốc.

Quý Lãng chịu không nổi cô nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng khóe miệng lại lơ đãng nhoẻn lên một đường cong rất nhỏ.