Vu Sư

Chương 154: Ngoại truyện của Hoắc đội




Phòng thẩm vấn, đội cảnh sát hình sự.

Dương Minh tức giận đẩy cửa ra, nói với Hoắc Minh Tri: "Cái tên Tống Xích này thật quá kiêu ngạo."

"Không tìm được chứng cứ nên tên đó vẫn cứ kiêu ngạo được." Hoắc Minh Tri tỏ ra bình tĩnh hơn Dương Minh nhất nhiều.

"Chắc chắn tên này là hung thủ, em không tin sẽ không tìm được chứng cứ." Không lâu trước đây, có người báo án nói chị mình đã mất tích hơn ba tháng. Sau một tuần sắp xếp điều tra, cuối cùng cảnh sát cũng khoanh vùng được đối tượng khả nghi chính là người chồng của người mất tích - Tống Xích. Nhưng sau khi điều tra Tống Xích, ngoại trừ nghi ngờ thì cảnh sát không tìm thấy được một chút chứng cứ nào.

"La hét thì có lợi ích gì. Vợ mất tích, chồng luôn là người đầu tiên đáng nghi nhất. Anh ta đã đoán trước được mình sẽ là người bị tình nghi nên đã chuẩn bị kỹ càng, hủy hết mọi chứng cứ rồi." Hoắc Minh Tri nói: "Nghi ngờ không được gì, ngay cả khi tôi biết anh ta giết người, không có bằng chứng thì cũng chẳng làm gì được anh ta."

Vợ mất tích ba tháng, người bị tình nghi là người chồng, người chồng lại có thái độ hung hãn như vậy, theo cảnh sát suy đoán rất có thể người vợ đã bị giết hại rồi.

"Lão Đại, cảnh sát trưởng Hắc Miêu cũng không tìm thấy xác sao?" Vừa qua năm, không biết Hoắc đội tìm được ở đâu đó một con mèo đen, tìm xác chết rất chuẩn, sau đó, con mèo đen này rất nổi tiếng ở đội cảnh sát nên được đặt biệt danh là cảnh sát trưởng Hắc Miêu.

"Tìm xác cũng cần có phạm vi chứ." Thời gian đã hơn ba tháng, tên Tống Xích này lại viện cớ tìm vợ đi qua rất nhiều nơi, ai mà biết anh ta giấu xác ở đâu rồi.

"Tôi đến nhà và công ty anh ta tìm thử xem có phát hiện gì khác không." Dương Minh chưa từ bỏ ý định nói.

Hoắc Minh Tri không ngăn cản Dương Minh lại, cũng biết cậu ta đi cũng không phát hiện được gì, cái tên Tống Xích này vô cùng cẩn thận, rất khó để lại thóp cho người khác nắm được.

"Xem ra chỉ có thể tìm cậu ta thôi." Hoắc Minh Tri ra khỏi cục cảnh sát, băng qua đường, đi đến khu khuôn viên đối diện.

"Hoắc đội, lại đến sao." Đông Vĩnh Nguyên cười chào hỏi với Hoắc Minh Tri.

"Ừm." Hoắc Minh Tri gật đầu, nhìn về phía khu vực đọc sách.

"A ha ha ha..." Một búp bê hoạt bát đáng yêu mặc váy cười sang sảng chạy đến.

"Oa Oa." Hoắc Minh Tri tươi cười, khom lưng thành thạo ôm lấy Oa Oa đang lao vào lòng, nói: "Hôm nay Oa Oa mặc đồ thật đáng yêu."

"A ha ha ha..." Oa Oa tiếp tục cười.

"Nào, hôn chú một cái nào." Hoắc Minh Tri đưa mặt sát lại gần, lúc đang chờ môi gấu bông mềm mại của Oa Oa chạm vào thì bỗng trong lòng trống rỗng.

Hoắc Minh Tri cũng ngạc nhiên, vô cùng tự nhiên xoay người nhìn về phía phòng làm việc trên lầu hai.

Mặt Quý Lãng tối sầm lại, đang ôm Oa Oa lạnh lùng nhìn anh ta.

"Sao nhỏ nhen vậy chứ, Oa Oa chỉ là gấu bông, hơn nữa trẻ con hai ba tuổi hôn một cái thì có làm sao." Hoắc Minh Tri thản nhiên nói.

"Tôi thấy chân anh rất khỏe mạnh, nếu đánh gãy cũng chẳng sao đâu nhỉ." Hoa Lục – một cây gậy dài ngưng kết từ sức mạnh ác mộng định quét về phía Hoắc Minh Tri.

"Tôi sai rồi." Hoắc Minh Tri lập tức giơ tay đầu hàng.

Sự tồn tại của người này đúng là diệt thế, Hoắc Minh Tri sợ hãi, chưa từng có chút áp lực tâm lý.

"Hừ." Quý Lãng thu sức mạnh ác mộng lại, ôm Oa Oa xoay người đi về phía phòng làm việc.

"Khoan đã, tôi có việc cần cậu giúp." Hoắc Minh Tri vội vàng đuổi theo.

Bước vào phòng làm việc, không chờ Quý Lãng hỏi, Hoắc Minh Tri quăng ngay một tấm hình qua nói: "Người này tên Tống Xích, là người chồng trong vụ án có người vợ mất tích đang ầm ĩ trên mạng thời gian gần đây. Tôi nghi ngờ anh ta giết vợ, hơn nữa còn hủy xác đi. Tố chất tâm lý người này rất mạnh, tâm tư kín đáo, tôi đã điều tra suốt một tuần lễ, gần như có thể chắc chắn anh ta giết người nhưng lại không tìm được chứng cứ. Cậu xem giúp tôi một chút."

Từ sau khi Hoắc Minh Tri biết năng lực của Quý Lãng, gọi thẳng nhân hình là bug, quả nhiên trước đây mình phán đoán sai lầm, đây không phải thiên tài phạm tội mà là thiên tài phá án mới đúng. Có năng lực nghịch thiên đi vào giấc mơ này thì có vụ án nào không thể phá.

Tuy Hoắc Minh Tri thích năng lực của Quý Lãng, chỉ mong có thể có vụ án để tìm Quý Lãng phá án, nhưng về mặt lý trí, nếu anh ta thật sự dùng Quý Lãng như vậy thì chắc chắn Quý Lãng sẽ trở mặt. Cho nên chỉ khi gặp vụ án cực khó anh ta mới tìm Quý Lãng.

"Phá án, là chuyện của cảnh sát các anh." Quý Lãng cũng nhìn qua ảnh chụp.

"Cảnh sát có tiền thưởng, cung cấp manh mối sẽ trả một trăm nghìn tiền thưởng.” Hoắc Minh Tri.

"Tôi thiếu tiền sao?" Quý Lãng hừ lạnh.

Tất nhiên cậu không thiếu tiền, cậu là một người giàu có cuối năm thưởng cho nhân viên cả triệu tệ cơ mà.

"Xem như giúp tôi một việc đi." Hoắc Minh Tri cười nói.

"A." Quý Lãng phớt lờ anh ta.

"Quý Lãng, cậu đừng quên tôi từng cứu cậu đấy." Hoắc Minh Tri đành ôm chặt lấy ‘ơn cứu mạng’ không chút áp lực.

"Tôi xin anh cứu tôi à?" Quý Lãng không hề áp lực.

"Thôi, cậu không giúp thì thôi, tôi đi nhờ bạn học Miểu Miểu vậy, cậu không có lòng cảm kích, ngược lại bạn học Miểu Miểu lại rất muốn cảm ơn tôi đấy." Nói xong, Hoắc Minh Tri tiến lên, định cầm lấy ảnh chụp bỏ đi.

"Bốp!"

Quý Lãng đưa tay giữ ảnh chụp lại.

Khóe miệng Hoắc Minh Tri nhếch lên: Biết ngay nhắc đến vợ cậu cậu sẽ đi vào khuôn khổ mà.

Hoắc Minh Tri không chờ Quý Lãng mở miệng đã nhân cơ hội thu tay về: "Tôi ra ngoài chờ cậu, mười phút sau quay lại."

Nói xong, anh ta ra khỏi phòng làm việc.

Hiện giờ Quý Lãng đã hoàn toàn giác tỉnh, sức mạnh ác mộng còn lớn mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, không giống như trước kia muốn dùng phải đợi mục tiêu ngủ mới có thể đi vào giấc mơ được. Bây giờ, anh muốn ai ngủ thì người đó phải ngủ, muốn ai mơ thấy gì thì người đó phải mơ thấy như thế, muốn người đó tỉnh lúc nào thì lúc đó mới được tỉnh.

Hoắc Minh Tri đi xuống lầu, cũng không cần Đông Vĩnh Nguyên ra tay, thành thạo tự rót cho mình ly cà phê, bưng đến nói chuyện phiếm với nhóm bốn người. Hiện tại anh ta đã hoàn toàn xem phòng làm việc trở thành quán cà phê của anh ta, muốn nghỉ ngơi qua ngồi một chút, ngay cả ly cà phê cũng được pha một cách riêng biệt.

Cà phê uống được một nửa, Quý Lãng từ phòng làm việc đi ra, từ trên cao nhìn lướt qua Hoắc Minh Tri, thản nhiên nói: "Ba tháng trước ở đường số 1 ngoại thành đang sửa đường, cái xác bị anh ta chôn trong lòng đất, anh mang Đại Hổ đi tìm đi."

Sắc mặt Hoắc Minh Tri trầm xuống, đặt ly cà phê xuống rồi đi ngay.

Chiều hôm đó, Hoắc Minh Tri dẫn theo nhân viên có liên quan đào bới con đường số 1 vừa được hoàn thành xong, tìm được một cái xác. Tống Xích thấy cái xác, nhận tội ngay tại chỗ.

Sau một thời gian bận rộn, vụ án hoàn toàn kết thúc, Hoắc Minh Tri xách theo một hộp gà rán đến phòng làm việc.

Phòng làm việc vừa thấy anh ta xách gà rán, biết anh ta đến làm gì. Mỗi lần phá án xong để bày tỏ sự cảm ơn, Hoắc Minh Tri đều mua đồ ăn qua, có lúc là bánh ngọt, có lúc là gà rán, tùy vào tâm trạng hôm đó của Hoắc đội.

Hoắc Minh Tri lần lượt phát gà rán, sau đó lại thấy Quỷ công tử trong khu đọc sách.

"Tôi còn đang nghĩ sao hôm nay lúc vào đây Oa Oa lại không lao đến, thì ra là đang ở cùng cậu." Hoắc Minh Tri cầm gà rán đưa: "Cậu có ăn không?"

“Ăn chứ." Quỷ công tử cười cầm lấy một miếng.

"Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây? Hải Thành lại xảy ra chuyện gì sao? Cần giúp đỡ?" Hoắc Minh Tri hỏi.

"Sắp đến lễ Thanh minh rồi." Quỷ công tử nói.

"À..." Hoắc Minh Tri hiểu ra, không tiếp tục hỏi lại.

Hoắc Minh Tri đặt hộp gà rán lên trên bàn trà, đang định ngồi xuống chơi với Oa Oa một lát, bỗng thấy Quỷ công tử nhìn chằm chằm anh ta, không nhịn được sờ lên mặt, hỏi: "Trên mặt tôi có gì sao?"

"Ừm." Quỷ công tử gật đầu.

"Chẳng lẽ vừa rồi uống cà phê bị dính bọt sữa lên mặt." Hoắc Minh Tri lấy tay lau nhưng không lau được gì.

"Không phải bọt sữa, mà là hoa đào." Quỷ công tử nói.

Lúc này Hoắc Minh Tri mới phản ứng kịp, Đông Vĩnh Nguyên đi qua chưa được một giây bỗng hét to lên một tiếng: "Hoắc đội sắp có đối tượng rồi sao?"

"Ừm." Quỷ công tử gật đầu.

Một câu của Đông Vĩnh Nguyên làm ba người khác trong phòng làm việc cũng gầm lên chạy qua, thi nhau hỏi: "Mấy đóa hoa đào?"

"Có thể thành không?"

"Hoa đào đẹp không?"

"Khi nào thì kết hôn?"

Ngay cả bản thân Hoắc Minh Tri cũng có chút kích động, độc thân nhiều năm, cuối cùng cũng có hoa đào rồi sao?

"Tìm tôi đoán số mệnh, mười nghìn đồng một lượt." Quỷ công tử xòe tay.

Mọi người sôi nổi di chuyển tầm mắt, ai về chỗ nấy. Thích hóng hớt là bản tính trời sinh của con người, nhưng nghe tốn tiền thì lại thôi.

Quỷ công tử cười hỏi Hoắc Minh Tri: "Hoắc đội, muốn xem không?"

"Thôi, tình cảm vẫn nên tùy duyên phận đi." Mười nghìn đồng quá đắt đỏ! Hơn nữa, chờ hoa đào đến, chẳng phải sẽ biết rõ rồi sao.

Quỷ công tử không ép buộc, cúi đầu tiếp tục ăn gà rán.

Sau khi nghỉ trưa dài, Hoắc Minh Tri ở phòng làm việc một lúc rồi đi. Anh ta băng qua đường cái, quay lại cục cảnh sát, vừa ngồi xuống một lát, Dương Minh gõ cửa đi vào.

"Hoắc đội, có chuyện rồi." Dương Minh nói.

"Làm sao vậy?" Hoắc Minh Tri hỏi.

"Bên ngoài có một cô gái đến, gầy trơ xương, sắc mặt tái nhợt, tóc tai bù xù, nói năng lộn xộn, tôi đoán có lẽ bị bắt cóc hoặc cưỡng bức dài hạn, vừa mới trốn ra được." Dương Minh nói.

Hoắc Minh Tri đứng dậy đi ra bên ngoài: "Hỏi được gì không?"

"Cô gái kia không chịu nói gì cả. Vừa vào cửa đã nói muốn tìm anh rồi." Dương Minh nói.

Hoắc Minh Tri gật đầu, bước chân nhanh hơn vài phần, nhanh chóng đi xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy một cô gái tóc tai bù xù quần áo xộc xệch ngồi trong văn phòng lớn. Cô gái kia như cảm nhận được, ngẩng đầu lên, dưới mái tóc vàng khô rối, một đôi mắt to đến đáng sợ nhìn thẳng về phía Hoắc Minh Tri.

Dáng vẻ này, thật sự rất giống bị cưỡng bức dài hạn.

"Cô gái, vị này chính là..." Dương Minh đang định đi qua giải thích với cô gái, cô gái kia lại đột nhiên nhảy dựng lên, vượt qua cậu ta, lao về phía Hoắc Minh Tri ở ngay sau cậu ta như một cơn gió.

Hoắc Minh Tri không tránh kịp, cả người bị người kia lao vào, sau đó môi mềm nhũn, bị người kia cắn mạnh rồi mút lấy, hệt như chết đói.

Nơi này là văn phòng của đại đội cảnh sát hình sự, hầu như tất cả các thành viên trong đội không ra ngoài đều ở đây, những nhân viên cảnh sát dù gặp tội phạm hung ác đến mức nào đều đối mặt, giờ phút này cũng đều u mê.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hôn môi sao?

Tình huống hiện tại là sao? Hoắc đội… Là bị người ta vô lễ sao?

Đây có được xem là gây rối trật tự, có nên tiến lên ngăn cản không?

"Ưm, ưm…” Hoắc đội cố gắng vùng vẫy, nhưng cô gái trên người anh ta rất hung hãn và mạnh mẽ, nhất thời anh ta không tránh thoát được.

Hoắc Minh Tri chật vật lùi về phía sau, lại bị chân bàn ngăn cản, bịch một tiếng ngã trên mặt đất, tư thế này có vẻ thuận tiện hơn cho cô gái, cô gái nằm bò lên người Hoắc Minh Tri, hôn càng hung mãnh hơn.

"Ưm, ưm…" Hoắc Minh Tri vùng vẫy dữ dội hơn nữa.

Lúc này, người của đội cảnh sát hình sự mới phản ứng kịp, vội vàng đi lên kéo hai người ra. Không quan tâm quan hệ giữa cô gái này và Hoắc đội là gì, cũng không thể biểu diễn màn khiêu dâm trước mặt đông người như vậy được.

Một lát sau, hai người bị kéo ra, cô gái vui vẻ hài lòng vì đạt được ước muốn, lau miệng, bình tĩnh ngồi lại ghế dựa, không hề có ý định chạy trốn.

Hoắc Minh Tri loạng choạng đứng lên, chạm vào môi bị mút sưng đỏ lên, hoảng sợ nhìn cô gái, vậy mà lại bị một tiểu liên cưỡng bức một cách trắng trợn.

"Cô làm gì vậy?" Hoắc Minh Tri nổi giận, anh ta lại bị người ta có hành động khiếm nhã ngay tại cục cảnh sát.

Cô gái cầm túi xách trên ghế, móc ra hai mươi nghìn đồng, đặt trên bàn: "Hôn một cái, hai mươi nghìn đồng, có được không?"

Đám nhân viên cảnh sát đứng xem hít vào một ngụm khí lạnh: Đây là bao dưỡng sao?

"Yêu cầu của tôi cũng không cao, một ngày hôn một lần là được." Cô gái tiếp tục nói.

Một tháng là sáu trăm nghìn đồng, đám nhân viên cảnh sát đứng xem đã tính toán giúp đội trưởng nhà mình bao nhiêu

Trước nay Hoắc Minh Tri chưa từng bị sỉ nhục như vậy, lại còn ở ngay cục cảnh sát, anh ta nổi giận: "Dương Minh, nhốt lại cho tôi."

"Tội gì? Bất lịch sự với nhân viên cảnh sát sao?" Dương Minh hỏi.

"…"

Hoắc Minh Tri thực sự bị tức không nhẹ, nhưng anh ta không so đo với phụ nữ, sai người giam giữ ba tiếng, phê bình giáo dục một phen rồi cho người thả đi. Nhưng anh ta có lòng thả cho người ta một ngựa, cô gái kia lại không buông tha cho anh ta. Từ sau ngày hôm đó, dù anh ta đến đâu, cô gái kia đều ma xui quỷ khiến xuất hiện, sau đó tìm cơ hội lao đến hôn anh ta.

Hết lần này đến lần khác, dựa vào việc kiêm thêm này mà anh ta kiếm được hơn một trăm nghìn đồng.

Cuối cùng, vào ngày thứ sáu, Hoắc Minh Tri bắt người lại, nói một cách nghiêm túc: "Nếu cô thật sự thích tôi thì hãy bắt đầu làm bạn với tôi. Cô không được làm như vậy nữa."

"Làm bạn có thể hôn anh được sao?" Cô gái hỏi.

Hoắc Minh Tri lúng túng nói: "Nếu tình cảm phát triển tốt." Lần đầu tiên anh ta được một cô gái theo đuổi, có chút tàn nhẫn khi nói những lời làm tổn thương người khác.

"Tôi không muốn làm bạn với anh! Tôi chỉ muốn hôn anh." Cô gái nói.

"Cô... Cô thích tôi đến vậy sao?" Đối với cô gái một lòng yêu thương mình như vậy, Hoắc Minh Tri thật sự không thể nói ra những lời làm tổn thương người khác.

“Thích anh thì có thể hôn anh sao?"

"Cô... Vậy tôi cũng phải thích cô mới được chứ." Hoắc Minh Tri hỏi: "Nếu một người đàn ông xa lạ tùy tiện hôn cô, cô cũng để mặc người ta hôn sao?"

"Nếu là anh thì cho hôn." Cô gái nói.

Có vẻ như cô gái này thích mình rất nhiều. Có lẽ, đây chính là hoa đào thuộc về mình mà Nguyên Bạch nói?

"Chúng ta thêm Wechat trước, từ từ tìm hiểu." Hoắc Minh Tri quyết định chấp nhận sự sắp xếp của số phận.

Nửa tháng sau, Vu Miểu Miểu và Quý Lãng tình cờ bắt gặp Hoắc Minh Tri đi dạo phố cùng một cô gái.

"Cô gái kia... Hình như là Thỏ Tử." Quý Lãng cho rằng mình nhìn nhầm.

"Là Thỏ Tử Tinh, trạng thái này có vẻ như đã mượn xác hoàn hồn rồi, yêu hồn và thể xác không hòa hợp nên muốn dựa vào công đức của Hoắc Minh Tri để điều hòa." Vu Miểu Miểu nói.

"Có cần nhắc nhở anh ta không?" Quý Lãng hỏi.

"Nguyên Bạch đã từng nói, hoa đào của Hoắc đội sắp đến rồi." Vu Miểu Miểu nói: "Lỡ như đó chính là đóa hoa đào kia thì sao?"

Đằng xa, Hoắc Minh Tri mua một ly trà sữa đưa cho cô gái bên cạnh, cô gái cười cầm lấy ly trà sữa kia nhưng chưa uống, mà ngửa đầu chu môi. Hoắc Minh Tri xấu hổ vành tai ửng đỏ, nhưng vẫn cúi đầu hôn lên.

“Liên quan rồi." Hai người đồng thời nói.