Vu Sư

Chương 147: Tam nhân sinh quan của Hoắc đội bể nát dưới đất




Xe từ đường cao tốc xuống, Vu Miểu Miểu bỗng ồ lên một tiếng.

"Làm sao vậy?" Quý Lãng hỏi.

"Bên ngoài có trận pháp, có lẽ là người của hiệp hội làm." Vu Miểu Miểu nói.

Quý Lãng nhìn thoáng qua bên ngoài xe, toàn cảnh đều là màu trắng không nhìn ra chỗ nào là dấu vết của trận pháp. Nhưng vì để đảm bảo trận chiến đêm nay không ảnh hưởng đến người xung quanh nên sự tồn tại của trận pháp là điều tất yếu.

Quý Lãng không dừng xe lại mà lập tức lái vào trong trận pháp, trong khoảnh khắc họ tiến vào trận pháp, một đoàn sương mù dày đặc bỗng từ trong rừng núi tràn ra, chẳng mấy chốc che phủ hết tất cả sơn thể.

Oa Oa cảm thấy rất tò mò về màn sương mù bất ngờ xuất hiện này, nằm bò lên cửa kính xe chỉ ra bên ngoài kêu ‘a a’.

"Oa Oa cũng có thể bị trận pháp mê hoặc?” Quỷ công tử hỏi.

"Có lẽ nó cảm thấy chơi vui thôi." Hiệp hội bố trí trận pháp này là vì muốn che chắn cảm giác của người bình thường, chỉ là một tầng sương mù, ngay cả một Quỷ hồn bình thường cũng không trói được chứ đừng nói đến Oa Oa.

Quỷ công tử à lên một tiếng, xe tiếp tục chạy về phía trước, khoảng mười phút sau, quỷ khí dày đặc tập kích đến, không nhịn được ngồi thẳng người lên nhìn về phía trước.

Phía trước là một màu đen vô tận như có một vực sâu ác ma, nằm bò trên Ly Sơn, như những xúc tu cường tráng căng ra bốn phía.

"A." Oa Oa bất ngờ kêu lên một tiếng, quay đầu rúc vào lòng Quỷ công tử, cả người run rẩy.

"Oa Oa đang sợ hãi." Quỷ công tử có chút kinh ngạc, nó vẫn tưởng rằng Oa Oa rất gần gũi với quỷ khí.

"Sức mạnh của Quỷ vương quá mạnh, Oa Oa biết mình không chịu nổi nên sợ hãi theo bản năng." Vu Miểu Miểu nói xong, xoay người nói với Oa Oa: "Oa Oa, qua đây."

Oa Oa nghe thấy giọng nói, run rẩy ngẩng đầu, e ngại nhìn phía trước, nhưng vẫn dũng cảm bò qua khe hở từ giữa ghế lái.

"Oa Oa sợ thứ bên ngoài đúng không?" Vu Miểu Miểu ôm Oa Oa, chỉ về phía tối đen đang càng lúc càng gần hỏi.

Oa Oa đáng thương tội nghiệp gật đầu.

"Oa Oa đừng sợ, ba sẽ bảo vệ con." Vu Miểu Miểu nói.

Oa Oa sửng sốt, quay đầu nhìn Quý Lãng.

Quý Lãng cũng quay đầu lại mỉm cười với Oa Oa, đồng thời dùng một bàn tay xoa xoa đầu Oa Oa.

"Vậy Oa Oa cũng phải bảo vệ ba nhé." Vu Miểu Miểu tiếp tục nói.

Lúc này xe vẫn lái về phía trước, khí thế Quỷ vương càng lúc càng mạnh, thân thể nhỏ bé của Oa Oa run rẩy, rúc vào lòng Vu Miểu Miểu, gọi thế nào cũng không chịu ra.

Quỷ công tử nhíu mày nói: "Lúc cướp ấn Quỷ vương cần Oa Oa mở trận nhưng Oa Oa sợ như vậy thì làm sao mở trận được?"

"Oa Oa có thể mở được." Vu Miểu Miểu kiên định nói.

"Không mở được cũng không sao." Quý Lãng bỗng nhiên lên tiếng: "Nếu hiệp hội đã hạ quyết tâm muốn tiêu diệt Quỷ vương như vậy thì không cần giữ lại Oa Oa cho ông ta. Một lát nữa nếu anh thua thì em hãy đưa Oa Oa đi đầu thai đi."

Quỷ công tử nhìn thoáng qua bóng lưng Quý Lãng, lại nhìn Vu Miểu Miểu đang ôm Oa Oa một cái, lúc này mới mơ hồ hiểu được, thực ra họ cũng không nắm chắc phần thắng với việc cướp đoạt ấn Quỷ vương đêm nay.

Người của hiệp hội từng đề cập với anh ta, trước kia lúc Quỷ vương xuất hiện ở hiệp hội đã từng bàn bạc điều kiện với Vu Miểu Miểu, nói chỉ cần Vu Miểu Miểu chấp nhận dùng Oa Oa cứu con gái ông ta thì chẳng những ông ta buông tha thù hận mà còn bằng lòng giúp Quý Lãng đè nén sức mạnh ác mộng. Đối với Quý Lãng vẫn luôn sợ giác tỉnh thì điều kiện này của Quỷ vương thực sự rất hấp dẫn. Còn với Vu Miểu Miểu, có thể sống đến đầu bạc răng long với Quý Lãng cũng là một sự hấp dẫn khổng lồ. Nhưng hai người họ đều vì Oa Oa mà không thỏa hiệp, cho thấy họ đã thật sự xem Oa Oa như con của mình rồi.

Quỷ công tử không quá bất ngờ khi thấy Vu Miểu Miểu có thể làm đến mức độ này. Dù sao Oa Oa cũng là một tay cô nuôi dưỡng nên, nhưng Quý Lãng thì khác, với anh mà nói Oa Oa chỉ như một pháp khí của Vu Miểu Miểu mà thôi. Quý Lãng làm vậy là vì Vu Miểu Miểu sao?

Trong lúc suy tư, xe bỗng thắng gấp một cái, thân hình Quỷ công tử dồn về phía trước, suýt nữa đập vào lưng ghế dựa, chờ đến lúc anh ta ngẩng đầu đã thấy bên ngoài xe là một cảnh tượng khác.

Vô số quỷ binh mặc giáp đứng ngay phía trước, có khoảng chừng bảy tám phương trận, trước phương trận có mười vị quỷ binh cưỡi ngựa đen, mặc áp giáp bạc, cầm đao chặn ngang giữa đường cái.

Mười tên quỷ binh này có khí tức kinh người, tuy vẫn chưa đạt đến cấp quỷ tướng nhưng cũng gần như đạt đến ngưỡng cửa rồi.

Đáy mắt Quỷ công tử hiện lên một tia sợ hãi, chả trách Minh vương hạ lệnh nhất định phải loại trừ Quỷ vương, nếu thật sự mười vạn quỷ binh cùng với mười tham tướng sắp sửa đến bậc quỷ tướng này lớn dần thì thật không tưởng tượng ra nổi hậu quả.

Quý Lãng tắt máy dừng xe, đẩy cửa đi xuống, Vu Miểu Miểu thấy thế cũng ôm Oa Oa đi xuống xe theo.

Lúc này Oa Oa đã sợ đến mức không thể nhúc nhích, cả người gần như đều chui vào áo lông của Vu Miểu Miểu.

"Ác mộng." Một giọng nói hùng hồn kéo dài từ cao xa truyền đến như sấm sét vang bên tai mọi người.

"Tướng quân." Mười vạn quỷ binh cùng kêu lên, đồng loạt quỳ xuống, khí thế rộng rãi, cục diện tráng lệ.

Oa Oa lại bị dọa sợ, tay nắm vạt áo của Vu Miểu Miểu lại chặt hơn vài phần.

Sắc mặt Vu Miểu Miểu trắng bệch, cuối cùng cô cũng biết tại sao mười cao thủ của hiệp hội cũng không phá nổi mười vạn quỷ binh này. Chưa nói đến sức mạnh của quỷ binh và mười đại tham tướng, chỉ với khí thế trước mắt thôi người thường đã không gánh nổi rồi.

Quý Lãng đã nhận ra sự không ổn của Vu Miểu Miểu, đi về phía trước một bước, chắn trước người Vu Miểu Miểu.

"Đáp án của các người?" Vô số quỷ khí ngưng tụ phía trên quỷ binh, hóa thành một gương mặt quỷ.

"Đánh." Quý Lãng chỉ đáp lại một chữ.

"Vậy thì đánh." Quỷ vương không khuyên bảo Quý Lãng nữa, đánh thì đánh. Quỷ vương vừa dứt lời, mười vạn quỷ binh bỗng hét to một tiếng rồi đồng thời đứng lên, trường mâu trong tay đều chỉ về phía Quý Lãng.

Quỷ công tử cau mày lại, linh hồn lóe lên, chắn trước người Vu Miểu Miểu.

"Lui ra phía sau." Dứt lời, Quý Lãng lại tiến về phía trước vài bước, ánh mắt đảo qua một đám quỷ binh, sức mạnh ác mộng đột nhiên mở ra, giống như thủy triều cuốn sạch mười vạn quỷ binh kia đi. Thủy triều lướt qua, những quỷ binh bị bao phủ đều bị sức mạnh ác mộng cắn nuốt, biến thành sức mạnh thuộc về Quý Lãng.

"Lui!" Mười đại tham tướng biến sắc, đồng thời phát lệnh rút lui.

Nhưng Quý Lãng nào dễ dàng cho chúng cơ hội rút lui, sức mạnh ác mộng hóa thành thủy triều mạnh gấp đôi, càng hung mãnh xông đến. Chỉ ngắn ngủi năm phút đồng hồ, quỷ binh chi chít vừa rồi còn cản đường đã bị sức mạnh bóng đè liên tục mở ra lỗ hổng.

Tiếng kêu thảm thiết của quỷ binh liên tục vang lên, bén nhọn ngắn ngủi như vừa kêu lên đã không còn tiếng động gì nữa.

Nhóm mười đại tham tướng không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt, người này lại mạnh đến vậy? Hoặc là đây mới chính là điểm đáng sợ của sức mạnh ác mộng, thông qua việc cắn nuốt quỷ binh để tạo thành sức mạnh cho bản thân mình.

"Các ngươi đều lui cả đi."

Giọng Quỷ vương vang lên, trong một phương tối đen bỗng có một vật thể sấm sét lóe sáng xuất hiện ngay phía trên quỷ binh, lực hút khủng khiếp xuất hiện trong nháy mắt hút hết những quỷ binh còn lại ở Ly Sơn.

"Là ấn Quỷ vương." Quỷ công tử thất thanh kêu lên.

Vu Miểu Miểu bước lên trên một bước, ánh mắt chăm chú nhìn ấn Quỷ vương.

Quý Lãng cũng đang nhìn ấn Quỷ vương, khí tức cường đại kia khiến anh có thêm chút tự tin về suy đoán của mình.

Theo ấn Quỷ vương xuất hiện, bóng dáng Quỷ vương cũng hiện lên, dưới chân ông ta, mười đại tham tướng đã xuống ngựa, quỳ rạp xuống đất: "Thuộc hạ nguyện kề vai chiến đấu cùng sống cùng chết với tướng quân."

"Các ngươi lui ra đi, sự tồn tại của các người chỉ làm sức mạnh của cậu ta lớn hơn thôi." Quỷ vương nói.

Mười đại tham tướng nhìn nhau một cái rồi lại nhìn về phía Quý Lãng đứng cách đó không xa, trong mắt đầy sự không cam lòng những vẫn nghe lệnh rút về trong ấn Quỷ vương.

"Miểu Miểu, đứng ở phía sau chờ." Quý Lãng xoay người nói với Vu Miểu Miểu.

"Ừm." Vu Miểu Miểu ‘ừ’ một tiếng, ôm Oa Oa đang lạnh run, lùi sang một bên sườn núi, đồng thời dùng pháp khí đã chuẩn bị sẵn từ trước bố trí một trận pháp phòng hộ đơn giản.

"Người của hiệp hội đã bố trí trận pháp ở bên ngoài." Quỷ vương đi đến trước mặt Quý Lãng.

"Lúc qua đây đã thấy rồi." Quý Lãng nói.

"Đêm nay dù ai trong chúng ta thắng thì cuối cùng đều có thể phải chết trong tay họ." Quỷ vương.

"Ông sợ sao?" Quý Lãng.

"Tôi chỉ muốn cứu con gái tôi." Quỷ vương.

"Tôi cũng vậy." Quý Lãng.

Người hiệp hội muốn giết là hai người họ, với trận chiến này dù ai thắng ai thua, chỉ cần có thể bảo vệ được con gái thì được xem là thắng.

"Ha ha ha, được!" Quỷ vương cười to một tiếng, quỷ khí cường đại bỗng tăng vọt.

Quý Lãng không chấp nhận yếu thế, ác mộng nuốt chửng quỷ binh của anh cũng xông lên, khoảnh khắc hai luồng sức mạnh va vào nhau phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, cả Ly Sơn chấn động. Đồng thời, mấy chục cột sáng sặc sỡ đột nhiên sáng lên, dựng thành một trận pháp nửa vòng tròn phòng hộ, chặt chẽ ngăn chặn quỷ khí lan tràn ra.



"Ở đâu ra trận sương mù dày đặc này?" Hoắc Minh Tri chỉ xuất phát chậm hơn Quý Lãng hai mươi phút, lái xe thẳng một mạch đến đây, anh ta gần như đến Ly Sơn ngay khi Quý Lãng vừa đặt chân đến. Chẳng qua anh ta vẫn chậm một bước, lúc anh ta đến bên ngoài Ly Sơn, trận pháp hiệp hội bố trí đã có hiệu lực, sương mù ngăn chặn toàn bộ bên trong Ly Sơn.

"Hoắc đội, sương mù này quá dày nên không thể thấy đường. Hay là chúng ta về đi." Đông Vĩnh Nguyên.

"Cậu không thấy kỳ lạ sao?"

"Cái gì kỳ lạ?"

"Sao lại có sương mù giữa trời tuyết rơi?" Hoắc Minh Tri hỏi.

"Việc này... Không phải dự báo thời tiết nói ngày mai trời quang mây tạnh sao? Hôm nay có sương mù là chuyện rất bình thường." Đông Vĩnh Nguyên cố lấp liếm.

"Vậy sao?" Hoắc Minh Tri chỉ lên trời, nói: "Nhưng tuyết vẫn chưa ngừng rơi mà."

Chẳng những tuyết chưa ngừng rơi mà càng đến gần Ly Sơn, tuyết lại càng rơi dày hơn.

"Ôi dào, thời tiết cả nước mấy ngày nay đều rất loạn, sương mù thôi thì có làm sao?"

Đông Vĩnh Nguyên vừa nói ra, Hoắc Minh Tri lại cảm thấy rất có lý, thời gian này thời tiết trong nước thực sự rất kỳ lạ, sương mù giữa trời tuyết rơi cũng không phải là không thể.

"Hoắc đội, chúng ta quay về đi." Đông Vĩnh Nguyên tiếp tục, nói: "Lái xe giữa trời tuyết vốn đã nguy hiểm, lại thêm sương mù nữa càng không thể lái xe được."

Hoắc Minh Tri không để ý đến anh ta, đi xuống xe, nhanh chóng ngồi xổm trên mặt đất chỗ lối ra, dùng ống tay áo quét một tầng tuyết đọng để lộ ra một dấu lốp xe rất rõ ràng.

Đông Vĩnh Nguyên vẫn bị nhốt trên xe, không biết Hoắc Minh Tri đang làm gì, anh ta chỉ thấy Hoắc Minh Tri ngồi xổm trên mặt đất một lúc lâu, sau đó quay trở lại nói: "Lối ra phía trước có vết lốp xe, tính toán lượng tuyết rơi hiện tại, có lẽ chiếc xe này đã chạy qua năm phút trước. Trên đường chúng ta đến đây không hề thấy chiếc xe nào khác chứng tỏ chiếc xe này chắc chắn là của Quý Lãng."

Tuyết dày thế này, ngài làm sao tìm thấy được dấu lốp xe.

"Hoắc đội, sếp của chúng tôi thật sự không sao đâu. Ngày mai anh liên hệ lại với anh ấy là được rồi." Đông Vĩnh Nguyên vùng vẫy giãy chết.

"Có lẽ cậu chưa hiểu rõ tôi. Con người tôi một khi muốn làm rõ chuyện gì thì nhất định phải làm rõ ràng đến cùng." Hoắc Minh Tri lên xe, thắt dây an toàn, khởi động xe.

"Nhưng phía trước đã không nhìn thấy rõ đường đi nữa." Đông Vĩnh Nguyên.

"Không sao cả, tôi có hướng dẫn." Hoắc Minh Tri mở hướng dẫn lái xe, nhập vào địa chỉ biệt thự Ly Sơn.

Đông Vĩnh Nguyên vừa nhìn địa chỉ kia lại càng sốt ruột: "Ly Sơn này nhiều biệt thự như vậy, sao anh có thể xác định chính là cái này."

"Vì Quý Lãng từng đến căn biệt thự này, theo tôi đoán lần này cậu ta vẫn đến đây." Hoắc Minh Tri: "Hơn nữa nhìn biểu cảm của cậu có lẽ tôi đoán không sai."

Nét mặt Đông Vĩnh Nguyên cứng đờ.

"Đừng buồn phiền, cho dù cậu không có biểu cảm gì thì tôi vẫn sẽ đi. Trực giác của tôi chắc chắn chính xác." Hoắc Minh Tri.

"Hoắc đội, đợt sương mù này rất bất thường, chúng ta đừng đi vào thì hơn, lỡ như xe hỏng người chết thì làm sao?" Đông Vĩnh Nguyên: "Bản thân anh có thể không để ý đến sống chết nhưng anh cũng phải quan tâm đến sự an toàn của tôi chứ. Tôi còn trẻ không muốn chết đâu."

"Cậu yên tâm, quanh Ly Sơn không có vực sâu nào cả, tủy lệ xảy ra tai nạn xe không cao." Hoắc Minh Tri nói: "Hơn nữa thị lực của tôi tốt hơn người thường, tuy trận sương mù này khá dày nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy vài thứ."

Đông Vĩnh Nguyên bỗng cảm thấy tuyệt vọng, ngay cả một người của Huyền Môn như anh ta mà vẫn không nhìn thấy được bất cứ thứ gì từ trận sương mù này, vậy mà một người bình thường như Hoắc Minh Tri có thể?

Hoắc Minh Tri vốn không định thương lượng với Đông Vĩnh Nguyên, nói xong đạp ga rẽ vào Ly Sơn.

Xe lái được khoảng mười phút, Đông Vĩnh Nguyên đã thấy quỷ khí âm trầm tràn vào trong xe, đảo mắt đã tràn ngập khắp thùng xe nhưng chỉ riêng vị trí ghế lái được một hào quang màu vàng hồng bao phủ, quỷ khí gần như không thể đến gần người.

Đông Vĩnh Nguyên mở to hai mắt nhìn, lần đầu tiên thấy trạng thái thực của chính khí.

"Ầm ầm!"

Một tiếng vang thật lớn và mạnh truyền đến, giống như toàn bộ Ly Sơn đang bắt đầu rung chuyển, Hoắc Minh Tri theo bản năng đạp phanh lại, mở còng tay của Đông Vĩnh Nguyên ra trước rồi nói: "Xuống xe đi, động đất rồi."

Hoắc Minh Tri nhảy xuống xe, đang định tìm một chỗ trốn thì thấy một cột sáng nhiều màu bỗng vọt lên ở nơi cách xe không xa.

"Đó là cái? Đèn đường sao?" Hoắc Minh Tri giật mình.

Đúng lúc này, một luồng hắc khí như một con ác long từ bên trong bay thẳng ra, ngay lúc Hoắc Minh Tri cho rằng mình cũng bị hắc khí bao phủ thì cột sáng nhiều màu lóe lên ánh sáng rực rỡ, hắc khí như bị thứ gì đó vô hình ngăn lại, bị dồn nén thành một mặt phẳng dựng ngay phía trước.

"Hắc khí kia là gì vậy?"

"Hoắc đội, anh có thể thấy được sao?" Đông Vĩnh Nguyên nhìn lên người Hoắc Minh Tri, đồng tử lập tức co rút lại, chỉ thấy khính khí màu vàng hồng trên người Hoắc Minh Tri đang cộng hưởng cùng với cột sáng nhiều màu sắc kia.

"Gì mà tôi có thể thấy được sao? Những thứ này không phải là ảo giác của tôi đấy chứ?" Hoắc Minh Tri phản ứng cực nhanh, anh ta mạnh mẽ xoay người, định đi vào bên trong trận pháp.

"Hoắc đội, đừng đi!" Đông Vĩnh Nguyên hoảng hốt, đuổi theo muốn kéo Hoắc Minh Tri lại.

Nhưng ngay lúc Hoắc Minh Tri ở phía trước cột sáng nhiều màu, vừa bước vài bước đã vào trong trận pháp. Còn bàn tay Đông Vĩnh Nguyên duỗi ra, lại bị trận pháp bắn ngược ra.

Đông Vĩnh Nguyên chết đứng ngay tại chỗ, không thể tin nổi nhìn Hoắc Minh Tri trong trận pháp.

Hoắc Minh Tri cũng thấy cảnh tượng vừa rồi, sắc mặt liên tục thay đổi, khoảnh khắc này, anh ta nghĩ đến rất nhiều thứ.

Hắc Miêu, thi thể, Quý Lãng, Quỷ vương, hủy diệt thế giới, trận tuyết rơi không bình thường.

"Hoắc đội, anh đừng đi! Anh sẽ chết đấy." Đông Vĩnh Nguyên đập đập kết giới trận pháp điên cuồng hét lên.

"Đông Tử, dù có phải mơ hay không thì tôi đều phải làm rõ ràng.” Hoắc Minh Tri tươi cười còn khó coi hơn cả khóc rồi chạy thẳng vào trong không chút do dự.

Tam nhân sinh quan của Hoắc đội tan nát rồi nếu không hợp lại thì thật sự sẽ rất khó chịu.