Vu Sư

Chương 135




Không biết mọi người có cảm giác này không, khi năm mới đến gần luôn có nhiều sự việc quái dị xảy ra, ví dụ như minh tinh nào đó mang thai hộ, minh tinh nào đó sinh con trai, minh tinh nào đó phát hành ca khúc. Dường như mọi người có bệnh kéo dài, mắt thấy một năm sắp qua, đột nhiên chạy ra tăng hiệu suất. Điểm này không chỉ có con người, ngay cả khí hậu cũng thế. Vào tối hôm qua, thành phố Y đột nhiên có trận tuyết lớn, không chút dự báo, rơi khắp thành phố.

Thật sự như trong một đêm gió xuân kéo đến, muôn cây nở hoa.

Thành phố Y là thành phố ở phía nam, mùa đông tuy lạnh, nhưng nhiệt độ thấp nhất khoảng năm độ C, đã mấy chục năm không có tuyết, càng đừng nói đến việc chỉ trong một đêm đã đổ trận tuyết lớn khắp thành phố. Cho nên tuyết vừa rơi, đã chấn động cả mạng internet, ngay cả tin tức trung ương cũng đến phỏng vấn.

Mỗi người nói một kiểu, đủ loại suy đoán, cuối cùng được chuyên gia quy cho mấy năm gần đây phá hoại môi trường dẫn đến khí hậu bất thường, thuận tiện lại tuyên truyền tính quan trọng của việc bảo vệ môi trường. Phần lớn mọi người đều công nhận lời giải thích này, nhưng cũng có một phần nhỏ những người già lớn tuổi, thần sắc nghiêm trọng dặn dò người thân bên cạnh: Khoảng thời gian này đừng nên ra ngoài, trời đổ tuyết lớn, không phải có yêu quái, cũng là có quỷ.

“Bà chủ, cô nói xem trận tuyết lớn đột ngột rơi xuống, là khí hậu thất thường, hay thật sự có yêu ma quỷ quái xuất hiện.” Dịch Quan nhìn đủ lời bàn tán cuối video, nhịn không được hỏi Vu Miểu Miểu.

Nếu là trước đây, cậu ấy nhất định sẽ không nghi ngờ gì đứng về phía chuyên gia, nhận định là trái đất đang vang lên hồi chuông cảnh báo cho con người, nói cho con người biết nên bảo vệ môi trường rồi. Nhưng từ khi biết búp bê, sau khi tam quan của cậu ấy được xây dựng lại, liền có chút không dám xác định. Đây là xã hội khoa học và giới Huyền học cùng tồn tại, mà cậu ấy không có năng lực phân biệt.

“Tôi cách xa như vậy sao có thể biết được.” Nếu cô ở thành phố Y, có thể còn có chút cảm ứng, nhưng cách mấy ngàn cây số, làm sao cô cảm ứng được.

“Vậy cũng có nghĩa là thật sự có khả năng do yêu quái gây ra?” Vẻ mặt Đan Tuấn Nghị không dám tin.

“A Tuấn, có phải cậu quên rồi không, khu vui chơi hôm giao thừa ông chủ bà chủ xảy ra chuyện, chẳng phải cũng có tuyết rơi à.” Bắc Phồn cầm ly cà phê đi qua, gia nhập nhóm trò chuyện.

“Nhưng đó chỉ là khu vui chơi nho nhỏ, còn đây là cả thành phố, hơn nữa hôm đó tuyết rơi không bao lâu, nhưng cậu xem tuyết trong video kìa, không biết còn tưởng là Đông Bắc.” Đan Tuấn Nghị tuy đã xây dựng lại tam quan của mình, không thể không tin trên đời này có quỷ, nhưng sức mạnh của quỷ thật sự có thể mạnh đến mức đó sao, đủ để chấn động thiên nhiên.

“Nếu trận tuyết này do yêu quái gây ra...” Vu Miểu Miểu đột nhiên khựng lại

“Sẽ thế nào?” Bốn người đồng loạt nhìn qua.

“Vậy yêu ma này, tôi nhất định không đánh lại.” Vu Miểu Miểu nói.

“Hừ...” Trừ Đông Vĩnh Nguyên ra ba người còn lại đều hừ một tiếng, lộ ra vẻ mặt cạn lời. Nhóm bốn người trong phòng làm việc tuy đều biết Vu Miểu Miểu là vu sư, cũng biết cô có thể diệt quỷ trừ tà, nhưng họ không hiểu gì về giới Huyền học, cũng không rõ thực lực của Vu Miểu Miểu rốt cuộc thế nào. Nhưng Đông Vĩnh Nguyên biết, Vu Miểu Miểu đánh lại quỷ tướng, nếu con quỷ mà ngay cả Vu Miểu Miểu cũng không đánh lại, thì phải là cấp bậc gì?

Quỷ vương sao?

“Phụ thân đại nhân.” Mặc sườn xám, bện hai bím tóc, búp bê ôm đùi Vu Miểu Miểu, đột nhiên gọi một tiếng.

Mọi người quay đầu, lúc này mới phát hiện Quý Lãng không biết khi nào đã ra khỏi phòng làm việc. Nhóm bốn người vừa nhìn thấy Quý Lãng, cũng không dám tụ tập thảo luận nữa, lập tức tản đi, ai nấy trở về vị trí làm việc của mình.

“Vừa rồi nói gì vậy?” Quý Lãng đi qua, búp bê lạch bạch chạy tới, đổi thành ôm đùi phụ thân đại nhân. Quý Lãng hơi khom lưng, xoa đầu búp bê.

“Đang nói đến chuyện thành phố Y có tuyết lớn, họ hỏi em tuyết này có phải do tà ma gây ra không, em nói nếu là yêu ma, em nhất định không đánh lại.” Vu Miểu Miểu giải thích đơn giản.

Ánh mắt Quý Lãng lóe lên, bình tĩnh hỏi: “Ngay cả em cũng không đánh lại, chẳng phải còn lợi hại hơn cả cô bé kia sao?”

“Tướng công, chắc không phải anh thật sự cho rằng do tà ma gây ra đấy chứ.” Vu Miểu Miểu dở khóc dở cười: “Tuy Ly Sơn hôm đó cũng có tuyết rơi, nhưng lượng tuyết giữa Ly Sơn và thành phố Y hoàn toàn không thể so sánh. Hơn nữa hôm đó sở dĩ Ly Sơn có tuyết rơi, trừ hai quỷ tướng là cô bé kia và quỷ công tử ra, còn có vô số quỷ binh do ấn quỷ ngưng tụ. Nhiều quỷ tụ lại với nhau như vậy, mới gây ra cảnh tượng kia. Tuyết ở thành phố Y, không thể do tà ma gây ra được.”

Với những chuyện liên quan đến giới Huyền học, Vu Miểu Miểu khẳng định biết nhiều hơn anh, nhưng trong lòng Quý Lãng luôn cảm thấy không yên tâm, vì nơi có tuyết rơi là thành phố Y. Một tuần trước, Hoắc Minh Tri vừa nói với anh, cô gái quỷ tướng kia rất có thể đến từ thành phố Y. Trước khi quỷ công tử đến địa phủ báo cáo cũng từng nói cho anh biết, cô gái kia hình như vẫn còn một người ba đang ngủ say.

Thành phố Y, tuyết lớn, cô bé, ba của cô bé, sự việc trùng hợp như vậy sao?

“Vậy nếu do tà ma gây ra, em cho rằng sẽ là sự tồn tại ở cấp độ nào?” Quý Lãng giả vờ tùy ý hỏi.

“Sự tồn tại cấp độ nào à?” Sau khi Vu Miểu Miểu suy nghĩ một lát nói: “Không tưởng tượng được, dù sao cũng lợi hại hơn cô bé kia rất nhiều, ví dụ như...”

“Ví dụ như cái gì?”

“Ví dụ như...” Vu Miểu Miểu nhìn Quý Lãng.

Quý Lãng sửng sốt, lập tức hiểu ra, ví dụ như anh khi thức tỉnh sao?

“Quý Lãng!” Một tiếng la chấn động trời đất từ ngoài cửa truyền đến, Hoắc Minh Tri người còn chưa tới, giọng nói đã tới trước, trong tay anh ta hình như còn cầm thứ gì đó, dáng vẻ vào cửa như đi đòi nợ.

Khoảnh khắc khi Hoắc Minh Tri xuất hiện Vu Miểu Miểu liền khom người ôm búp bê lên, búp bê cũng ngoan ngoãn, lập tức yên tĩnh bất động.

Hoắc Minh Tri khí thế hung hăng xông đến trước mặt Quý Lãng, nặng nề ném đồ cầm trong tay lên sô pha: “Nhìn xem.”

Một nhà ba người Quý Lãng đồng loạt nhìn về phía sô pha, cuối cùng thấy đồ mà Hoắc Minh Tri ném xuống, đó là một cái lồng, trong lồng là một cục màu đen, nhìn có chút quen mắt.

“Đại Hổ?” Vu Miểu Miểu thăm dò hỏi thử.

Cục màu đen trong lồng động đậy, lập tức lộ ra đôi mắt màu vàng kim, meo một tiếng.

Búp bê đã một tuần không gặp Đại Hổ, lúc này nhìn thấy, lập tức mày mắt cong cong, cười với Đại Hổ. Đương nhiên, khi cười phải quay lưng lại với Hoắc Minh Tri.

“Thừa nhận đi, là mèo nhà cậu.” Hoắc Minh Tri lửa giận ngập trời nói: “Trừ Đại Hổ nhà cậu, không còn con mèo mun nào mập như vậy nữa.”

“Meo?!” Đại Hổ trong lồng phẫn nộ kêu một tiếng.

“Mi còn nhe răng, xem ta không tìm chủ nhân của mi tính sổ.” Hoắc Minh Tri tức giận nói.

“Tính sổ gì?” Lúc này Quý Lãng mới lên tiếng hỏi.

“Tính sổ gì à? Cậu nhìn mặt tôi đi?” Hoắc Minh Tri chỉ vết thương trên mặt mình, gần như gào lên: “Tôi sắp bị hủy dung rồi, nhìn thấy không. Không chỉ trên mặt, đây, còn đây nữa, đều là do mèo nhà cậu làm.”

Vu Miểu Miểu đã sớm chú ý đến mặt của Hoắc Minh Tri, từ khi vào cửa cô đã phát hiện, một tuần không gặp, dấu mèo cào trên mặt đội trưởng Hoắc lại nhiều hơn mấy đường.

“Bắt đầu từ ba ngày trước, mèo nhà cậu đã trốn dưới gầm xe tôi, chỉ cần tôi xuất hiện, nó sẽ cào tôi. Vaccine chó dại tôi còn chưa tiêm xong, lại bị cào nữa.” Hoắc Minh Tri phẫn nộ nói.

Quý Lãng liếc mắt nhìn Đại Hổ, Đại Hổ chột dạ vùi đầu vào chân.

“Đông Vĩnh Nguyên.” Quý Lãng gọi Đông Vĩnh Nguyên.

“Ông chủ.” Đông Vĩnh Nguyên xem kịch từ sớm, lúc này nghe thấy tiếng gọi, lập tức xuất hiện.

“Trả tiền vaccine chó dại cho đội trưởng Hoắc.” Quý Lãng nói.

“Vâng, ông chủ.”

“Quý Lãng, cậu có ý gì? Tôi qua đây chỉ để đòi mấy trăm đồng tiền vaccine chó dại với cậu thôi sao?” Hoắc Minh Tri cảm thấy mình bị sỉ nhục.

“Vậy anh đến làm gì?” Quý Lãng hỏi.

“Tôi...cậu, tôi đến là bảo cậu canh chừng con mèo nhà cậu đàng hoàng, có thể đừng tùy tiện thả ra ngoài không, lỡ cào người khác thì sao? Người khác không như tôi, bị cào sẽ ra tay độc ác đấy.” Hoắc Minh Tri nói.

“Meo!” Mèo ta đây mới không đi cào người khác.

“Cậu xem, nó lại nhe răng, có phải bị bệnh dại không, hay là cũng đưa đi tiêm đi.” Hoắc Minh Tri thật lòng đề nghị nói.

“Meo?!” Còn muốn tiêm cho mèo ta đây? Đại Hổ tức đến mức đứng dậy trong lồng, dáng vẻ hận không thể xông ra cắn Hoắc Minh Tri một cái.

“Cậu xem, phải tiêm thôi, con mèo thông minh như vậy bệnh chết thì thật đáng tiếc.” Hoắc Minh Tri tuy bị cào, nhưng trong lòng vẫn tiếc người tài, đây là cảnh sát trưởng mèo đen đấy.

“Meo meo meo meo ~ ~” Đại Hổ đã bắt đầu lay lồng sắt.

“Đội trưởng Hoắc à, anh đừng nói nữa.” Vu Miểu Miểu coi như đã nhìn ra, có lẽ Đại Hổ đã kết thù với đội trưởng Hoắc.

“Có phải anh đã từng đắc tội nó không?” Quý Lãng cũng nhìn ra, mèo mun vừa lười vừa thù dai, nếu không phải Hoắc Minh Tri từng đắc tội nó, sao lại từ biệt thự xa xôi chạy đến đây cố ý cào Hoắc Minh Tri.

Hoắc Minh Tri không hề biết Đại Hổ từ xa chạy đến đây, còn tưởng do Quý Lãng nuôi trong phòng làm việc, nếu không, anh ta sẽ càng thêm kinh ngạc.

“Tôi đắc tội nó, một con mèo...” Đợi đã, Đại Hổ không phải mèo bình thường.

Hoắc Minh Tri không khỏi nhớ lại, một lúc sau mới nói: “Chẳng phải chỉ là hôm đó tôi đưa nó đi một chuyến đến hiện trường xảy ra vụ án, sau đó bảo nó tìm giúp thi thể, có điều hôm đó nó đã cào tôi rồi, về sau tôi cũng đưa nó trở lại.”

“Hẳn không phải chuyện này, còn có chuyện khác không.” Vu Miểu Miểu hỏi.

“Meo meo meo ~ ~” Mi quả nhiên đã quên, ta phải cào chết mi.

Hoắc Minh Tri suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không nhớ ra được gì: “Không có, tôi thật sự không có chuyện khác đắc tội nó, a ~ ~”

Lúc nói chuyện động đến vết thương, Hoắc Minh Tri đau đến biến sắc.

Đông Vĩnh Nguyên thấy dáng vẻ thê thảm của anh ta, không khỏi có chút đồng tình, nơi này có lẽ chỉ mình anh ta không biết, Đại Hổ không phải mèo bình thường. Nếu không làm rõ nguyên nhân sự việc, có lẽ đội trưởng Hoắc sẽ bị cào tiếp.

“Cái đó, tôi hỏi Liễu Mị Nhi, xem thử sao Đại Hổ lại nóng giận như vậy.” Đông Vĩnh Nguyên nói.

Tuy Đại Hổ là linh miêu, nhưng không biết nói chuyện, cho nên chỉ có thể suy đoán. Mà người ở với Đại Hổ một thời gian dài, chính là cô gái Liễu Mị Nhi kia. Đông Vĩnh Nguyên gọi điện qua, rất nhanh được bắt máy, giọng nói Liễu Mị Nhi từ đầu kia truyền đến.

“Anh Đông, anh tìm tôi à?”

Đông Vĩnh Nguyên kể lại đơn giản sự việc, cuối cùng mới hỏi: “Cô có biết Đại Hổ khi nào sẽ nóng giận muốn cào người ta không?”

“Bình thường tính tình chủ nhân mèo đều rất tốt mà, chỉ có khi không ăn được cá khô mới nóng nảy, nhưng cá khô trong nhà còn rất nhiều.” Liễu Mị Nhi cũng không hiểu tại sao chủ nhân mèo đột nhiên lại giận dữ.

“Cá khô?” Hoắc Minh Tri cảm thấy từ này có chút quen thuộc, sau đó đột nhiên sửng sốt, nhìn chằm chằm Đại Hổ trong lồng.

Đại Hổ cũng nhìn anh ta chằm chằm.

“Đội trưởng Hoắc, có phải anh nhớ ra gì không?” Vu Miểu Miểu hỏi.

“Tôi...hình như tôi từng nói một câu.”

“Câu gì.”

“Tôi nói, nếu Đại Hổ giúp đỡ tìm thi thể, tôi sẽ cho nó năm mươi kí cá khô.”

“......” Mọi người.

Được, phá án rồi, đây là đến đòi nợ. Mọi người lại nhìn vết thương trên mặt Hoắc Minh Tri, chỉ nghĩ đến hai chữ.

Đáng đời!

“Khụ, đội trưởng Hoắc.” Đông Vĩnh Nguyên đi qua, đồng tình vỗ vai Hoắc Minh Tri: “Mau mua cá khô đi.”

“Không đâu, nó chỉ là...” Một con mèo, sao có thể nghe hiểu tiếng người, còn đến đòi nợ.

Hoắc Minh Tri chỉ cảm thấy tam quan của mình lại sụp đổ, trên đời này thật sự có động vật có linh tính như vậy sao? Biết tìm xác, biết báo thù, biết đòi nợ, còn nghe hiểu tiếng người? Không, khẳng định sẽ không. Trí tuệ của chó có thể đạt đến mức con người lúc bốn năm tuổi, con mèo này thông minh như vậy, có lẽ cũng khoảng sáu bảy tuổi, nghe hiểu cũng bình thường.

Đội trưởng Hoắc dựa vào lý giải của mình với khoa học, lần nữa xây dựng lại tam quan.

“Mặc kệ là thật hay không, dù sao anh đã hứa với Đại Hổ rồi, lẽ nào còn có thể lừa một con mèo, chuyện này quá vô sỉ.” Đông Vĩnh Nguyên nói.

Người anh em, tôi đang giúp anh đấy.

“Được, tôi mua.” Hoắc Minh Tri cắn răng: “Tôi về sẽ lên mạng đặt, có điều cậu phải coi chừng con mèo nhà cậu đàng hoàng, không cho nó đến cào tôi nữa.”

“Meo.” Trả lời Hoắc Minh Tri, là Đại Hổ.

“......” Mẹ nó chứ, sao cảm giác nó thật sự nghe hiểu vậy.