Vu Sư

Chương 120




Mặc dù đã nhờ nhóm bốn người phòng làm việc giúp đỡ để tiết kiệm không ít thời gian, nhưng khi Quý Lãng và Vu Miểu Miểu xuất phát sắc trời đã hơi mờ tối, chờ họ ra khỏi thành phố đi vào đường cao tốc Ly Sơn màn đêm hoàn toàn buông xuống.

Có lẽ người ta thường làm việc vào ban ngày, chỉ cần trời tối sẽ cho người ta cảm giác không còn dư nhiều thời gian nữa, Vu Miểu Miểu sốt ruột ngồi ở ghế lái phụ cắn ngón tay, không ngừng hỏi Quý Lãng còn bao lâu nữa mới có thể đến nơi.

“Chạy thêm một tiếng nữa sẽ đến.” Quý Lãng an ủi.

“Tướng công, búp bê nhất định ở Ly Sơn có phải không?” Vu Miểu Miểu bất an hỏi.

“Phải, khẳng định sẽ ở đó.” Quý Lãng chắc chắn gật đầu.

Thực ra búp bê có ở Ly Sơn hay không, Quý Lãng cũng không khẳng định 100%, nhưng anh tin phán đoán của mình, cũng chỉ có thể tin tưởng phán đoán của mình, nếu không, họ thật sự không biết phải đi đâu để tìm búp bê nữa.

Vu Miểu Miểu biết thực ra Quý Lãng cũng chỉ an ủi cô, nhưng nghe giọng điệu chắc chắn này của Quý Lãng, nỗi bất an trong lòng không tự giác dịu lại.

Búp bê, chị đến tìm em đây, đợi tìm được em, chị sẽ không để em một mình ở biệt thự nữa.

Lúc này, kính chiếu hậu đột nhiên phản quang, làm chói mắt Vu Miểu Miểu, cô nhìn kỹ lại, nghi ngờ nói: “Tướng công, phía sau có chiếc xe hình như đi theo chúng ta cả đoạn đường.”

Khi còn ở khu vực thành phố Vu Miểu Miểu hình như từng nhìn thấy chiếc xe phía sau, có điều thành phố đông xe, cô cũng không chú ý, nhưng đi mãi đến đây vẫn theo sau họ, không khỏi quá trùng hợp.

“Hẳn là người của hiệp hội.” Quý Lãng nói.

Hiệp hội? Vu Miểu Miểu sửng sốt, sau đó rất nhanh phản ứng lại, quỷ tướng xuất thế, lại có người bị lệ quỷ nhập vào mà chết, hiệp hội biết được những chuyện này không thể không ra tay. Đông Vĩnh Nguyên từng nói, hiệp hội vẫn luôn tìm tung tích của quỷ tướng, nhất định là Đông Vĩnh Nguyên đã tiết lộ tin tức bên này cho hiệp hội, cho nên hiệp hội mới phái người đi theo cô.

Đi theo cũng tốt, lỡ như đánh nhau, nhiều người sẽ có thêm trợ giúp.

Ban đêm ít xe, thêm vào trong lòng nôn nóng, không tự giác tăng nhanh tốc độ, khoảng nửa tiếng sau xe ra khỏi đường cao tốc, chạy vào đường núi.

“Còn mười lăm phút nữa.” Quý Lãng nhìn chỉ đường, dự đoán thời gian đến.

“Ừm.” Vu Miểu Miểu không khỏi ngồi thẳng người dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm trước mặt, phía trước là rừng núi tuyết trắng.

Nơi có quỷ, âm khí rất nặng, mà nơi âm khí nặng nhiệt độ sẽ thấp, khi nhiệt độ thấp đến một mức nhất định sẽ có tuyết rơi. Thế núi ở Ly Sơn không cao, cho nên cả ngọn núi đều nằm trong cùng một vùng khí hậu, nhưng lúc này phóng mắt nhìn qua, chỉ có một ngọn núi ở phía xa là trắng xóa.

Chuyện khác thường ắt có yêu ma, cho dù lúc này xe còn cách rừng núi kia một khoảng, nhưng Vu Miểu Miểu gần như có thể khẳng định, ở đó chắc chắn có quỷ, mà búp bê thật sự có khả năng đang ở đó.

Trong biệt thự khe núi.

Quỷ công tử đang khom người cúi đầu đứng trong phòng khách, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, mà ở chỗ trước người anh ta không xa, một cô bé khoảng bảy tám tuổi, đang ngồi trên sô pha trong phòng khách xem ti vi, trong lòng cô bé đang ôm một con búp bê vải, lồng ngực của búp bê, còn đang cắm một mũi tên dài màu đỏ máu.

Chính là búp bê bị phong ấn.

Cả ngày, quỷ công tử đều đang tìm kiếm cơ hội để có thể đưa búp bê đi, hoặc nghĩ cách rút mũi tên dài đã phong ấn búp bê trên ngực của nó, nhưng mãi cho đến nay, anh ta cũng không có chút cơ hội nào.

Quỷ công tử không biết quỷ tướng trong dáng vẻ con nít này có phải cố ý hay không, có lẽ đối phương hoàn toàn chưa từng tin tưởng sự đầu hàng của anh ta. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời bên ngoài đã tối đen, trong lòng quỷ công tử rất sốt ruột, nếu đến lúc trời sáng vu sư vẫn chưa đến, chỉ có thể liều thôi.

Chính vào lúc này, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong biệt thự.

Rất nhanh, một con lệ quỷ nhập vào người sống, lập tức lấy điện thoại chạy đến, gã nghe máy, mở loa ngoài, đưa điện thoại đến trước mặt cô bé. Lập tức, giọng đàn ông trầm thấp truyền đến từ bên trong.

“Cô chủ, tôi là Tề Lục.”

Lúc quỷ công tử nghe thấy giọng nói này khẽ sửng sốt, luôn cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, hình như đã từng nghe thấy ở đâu rồi.

“Chuyện gì?” Cô bé không chút để ý đáp, tầm mắt vẫn nhìn tiết mục trên ti vi.

“Thị vệ trưởng, cô chủ hỏi có chuyện gì?” Lệ quỷ nhập vào người kia lặp lại lần nữa với đầu kia điện thoại.

Lúc này cô bé là linh thể, giọng nói không thể truyền đạt qua điện thoại, đương nhiên, nếu cô ta lợi dụng tu vi của mình thay đổi điện từ trường cũng có thể làm được, nhưng lúc này bên cạnh có người có thể truyền lời, cô ta cũng không cần phí sức.

“Vị trí biệt thự bị lộ rồi, vu sư và mộng yểm đang trên đường đến.” Đầu kia điện thoại nói.

Nghe vậy, quỷ công tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, nhưng rất nhanh ý thức bản thân không thỏa đáng, vội vàng cúi đầu xuống, chỉ là khóe môi không khỏi cong lên.

Tốt quá rồi, vu sư tìm đến, búp bê được cứu rồi.

“Các người có kẻ phản bội ta?” Sắc mặt cô bé dữ tợn nói.

“Không ai phản bội cô, là mộng yểm thông qua ghi chép tiêu xài của chúng ta điều tra được, bốn địa điểm dừng chân của chúng ta ở thành phố Hải, cũng bị họ tra ra được.” Trong căn phòng dưới lòng đất ở biệt thự, sắc mặt Đông Vĩnh Nguyên lạnh lùng nhìn một tờ giấy cạnh laptop. Trên tờ giấy tổng cộng viết năm địa chỉ, bốn địa chỉ trong đó đã bị đánh dấu x, cái cuối cùng bị người ta nặng nề khoanh lại mấy vòng.

Mà địa chỉ cuối cùng này, chính là biệt thự Ly Sơn.

“Xem xét thời gian, họ đã xuất phát được một lúc, rất có thể sắp đến nơi.” Đông Vĩnh Nguyên nói tiếp.

“Lâu như vậy, ông không ra tay lấy máu?” Cô bé kỳ quái hỏi.

Tề Lục thực ra là thị vệ của ba cô ta, tu vi rất cao, là người gần cấp bậc quỷ tướng nhất trong vạn phu trưởng. Vu sư đã mất pháp khí, thực lực tổn thất lớn, nếu Tề Lục ra tay lấy máu, vu sư hoàn toàn không có thời gian tìm được địa chỉ của họ.

“Có mộng yểm cản trở, không đến gần được.”

“Mộng yểm thức tỉnh rồi?”

“Vẫn chưa, nhưng đã bắt đầu thức tỉnh, suốt cả buổi sáng, cậu ta tổng cộng nuốt chửng hai vạn phu trưởng, ba thiên phu trưởng, sáu bách phu trưởng của chúng ta. Quỷ binh của chúng ta, hoàn toàn không thể đến gần một trăm mét quanh biệt thự.” Tề Lục nói.

“Biết rồi, ông về trước đi.” Cô bé nói.

“Đông Vĩnh Nguyên, quả nhiên cậu ở đây...mi là ai, ra khỏi người sư đệ ta!” Đột nhiên, đầu kia điện thoại nhiều thêm giọng nói của một người đàn ông. Giọng nói này lúc bắt đầu không kiên nhẫn, tiếp đó là phẫn nộ, sau cùng là tiếng đánh nhau kịch liệt.

“Không biết sống chết, người của giới Huyền Học mà cũng dám nhập vào!”

“Cúp đi.” Cô bé hoàn toàn không lo lắng tình huống ở đầu kia điện thoại, với thực lực của Tề Lục, cho dù là người của hiệp hội cũng chẳng được mấy ai là đối thủ của ông ta.

Kẻ nhập vào người sống nghe lời cúp máy.

Thì ra là bị nhập, lúc này quỷ công tử cũng hiểu ra, vừa nãy sở dĩ anh ta cảm thấy giọng nói của Tề Lục có chút quen thuộc, là do giọng đó là của Đông Vĩnh Nguyên. Chẳng qua ngữ khí khi nói chuyện không giống, nhất thời anh ta không nghe ra.

Đông Vĩnh Nguyên tên vô dụng này, tốt xấu gì cũng là đệ tử giới Huyền Học, sao lại dễ dàng bị quỷ nhập vào người vậy? Còn để lộ hành động của vu sư và anh Quý, bây giờ chỉ hi vọng họ mau chóng xuất hiện, đừng để quỷ tưởng đưa búp bê đi.

“Lấy chậu than đến.” Lúc này, cô bé đột nhiên lên tiếng.

“Vâng.” Người đàn ông lấy lại điện thoại, xoay người đi về phía nhà bếp, khoảng năm phút sau mang một chậu than cháy rực bước vào.

Lúc đầu khi cô bé nói muốn chậu than tuy quỷ công tử thấy lạ, nhưng không nghĩ nhiều, cho đến lúc này, đến khi anh ta nhìn thấy người đàn ông bưng chậu than đi ngang qua người anh ta, từng bước từng bước đến chỗ cô bé, một suy đoán không tốt, nảy sinh trong đầu anh ta, lẽ nào...

“Cô chủ!” Quỷ công tử nhanh chóng bước lên.

Cô bé xoay đầu nhìn lại, trong đồng tử xẹt qua ánh sáng vàng kim, một áp lực vô hình cực lớn lan tràn, ép cho quỷ công tử không dám tiến về trước.

“Cô chủ, cô...cô cần chậu than làm gì?” Quỷ công tử biết lời mình nói ra sẽ dẫn đến nghi ngờ, hoặc có thể nói đối phương từ đầu đến cuối đều chưa từng tin anh ta, nhưng anh ta nhất định phải hỏi.

“Chẳng phải anh đã đoán ra rồi sao?” Cô bé nhấc cơ thể búp bê, đặt lơ lửng trên chậu than bên cạnh: “Đương nhiên là đốt nó rồi.”

“Đừng mà!” Quỷ công tử sợ đến mức hét lớn ngăn cản.

“Quả nhiên anh, muốn cứu nó?” Cô bé hứng thú nhìn quỷ công tử.

Đúng vậy, cô ta trước giờ chưa từng tin quỷ công tử, cô ta chỉ cảm thấy một lệ quỷ nho nhỏ, ở trước mặt cô ta chẳng gây được sóng gió gì. Hơn nữa nhìn dáng vẻ anh ta muốn cứu búp bê vu cổ, vừa nhẫn nhịn lại vừa sốt ruột, quả thật khiến người ta vui sướng.

“Không phải, tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc.” Quỷ công tử nói: “Đợi trời sáng, linh trong cơ thể của búp bê sẽ thành hình, một món đồ tốt như vậy, đốt đi đáng tiếc biết bao.”

“Đốt đi quả thật đáng tiếc, tôi vốn muốn thưởng thuộc hạ mình, nhưng bọn họ ai cũng là phế vật, không lấy được máu ở đầu quả tim, còn bị mộng yểm hấp thu. Nếu không tặng được, tôi không đốt đi, chẳng lẽ còn đợi vu sư đến lấy?” Cô bé hỏi ngược lại.

“Với thực lực của cô, vu sư đâu phải đối thủ của cô. Bây giờ cô đốt búp bê, ngược lại cho thấy cô sợ vu sư?” Quỷ công tử nói.

“Haha, kế khích tướng à.” Cô bé cười lạnh nói.

“Đương nhiên không phải.” Quỷ công tử đã không để ý liệu cô bé có nghi ngờ anh ta hay không, anh ta chỉ muốn kéo dài thời gian, có lẽ một giây sau, một phút sau, vu sư đến thì sao.

“Anh nói xem, nếu tôi đốt búp bê, lát nữa vu sư đến, biết búp bê của cô ta đã bị tôi đốt, biểu cảm nhất định sẽ rất hay ho, hahaha...” Cô bé điên cuồng cười lớn: “Tôi có chút không chờ nổi muốn xem rồi đây.”

Quỷ công tử biến sắc, khi anh ta đang muốn nói gì đó đề tiếp tục kéo dai thời gian, cô bé đang điên cuồng cười lớn đột nhiên buông tay, cơ thể búp bê rơi thẳng xuống chậu than.

“Đừng mà!” Quỷ công tử hét khàn cả giọng, cơ thể hóa thành khói đen, mãnh liệt cuốn tới. Khoảnh khắc búp bê sắp rơi xuống chậu than, dùng khói đen quấn lại, rồi bật lên trên.

Khói đen đi qua, trong chậu than bốc lên khói xanh, là ngọn lửa bị luồng khói đen kia dập tắt, có thể thấy động tác ban nãy, hao tổn quỷ khí lớn đến mức nào.

Cô bé thấy quỷ công tử cứu búp bê, không hề sốt ruột, cô ta bình tĩnh lạnh lùng nhìn. Mà khói đen do quỷ công tử hóa thành, sau khi cuốn búp bê đi muốn thử ra khỏi cửa lớn biệt thự, nhưng khói đen chỉ mới bay được hai ba mét đã khôi phục lại nguyên hình, cả búp bê và hồn thể, cùng nhau rơi xuống đất.

“Búp bê.” Quỷ công tử dùng tay nắm lấy búp bê, nhưng tu vi anh ta vốn dĩ đã hao tổn không nhỏ, vừa rồi vì cuốn búp bê ra khỏi chậu than đã hao phí sức mạnh cuối cùng trong cơ thể, lúc này vươn tay qua, đã không còn ngưng tụ sức mạnh để dùng tư thái hồn thể chạm vào cơ thể búp bê được nữa.

Mũi tên phong hồn.

Ánh mắt quỷ công tử đột ngột rơi trên mũi tên phong hồn ở ngực búp bê, chỉ cần có thể rút cái đó ra, búp bê sẽ có thể tỉnh lại, với sức chiến đấu của búp bê, vẫn còn cơ hội chạy thoát.

Quỷ công tử vùng vẫy bò dậy, vươn tay rút mũi tên màu đỏ trên ngực búp bê. Khoảnh khắc khi tay anh ta chạm đến mũi tên, một ngọn lửa màu xanh đột nhiên bùng cháy, thiêu đốt lòng bàn tay quỷ công tử đang nắm lấy mũi tên.

Quỷ công tử hoảng hốt buông tay, khi nhìn lại lòng bàn tay mình, đã đen thui một vùng.

“Đây là mũi tên phhong hồn, là địa phủ cố ý nghiên cứu ra để đối phó quỷ hồn, bất kể ai chạm trúng, đều trực tiếp bị thiêu đốt hồn phách.” Cô bé chậm rãi bước đến gần quỷ công tử, vừa đi vừa giải thích: “Nếu không dùng dụng cụ đặc biệt lấy ra, dù anh có đốt sạch ba hồn bảy phách của mình, cũng không rút ra được.”

Quỷ công tử nhìn cô ta, trong ánh mắt tràn ngập vẻ chán ghét.

“Không tin à, vậy anh rút đi, tôi không ngăn anh đâu.” Cô bé vẫn là dáng vẻ xem kịch vui, trực tiếp ngồi xổm xuống ở nơi cách quỷ công tử không xa, không đến gần, không ngăn cản.

Quỷ công tử không cam tâm nhìn mũi tên màu đỏ máu, cắn răng, hai tay nắm lại lần nữa.

“Bùm” một tiếng, ngọn lửa màu xanh lại bùng cháy, chớp mắt bao phủ lòng bàn tay của quỷ công tử, chỉ chốc lát đốt cháy cả cánh tay, ngọn lửa màu xanh càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng mạnh, dường như muốn nuốt chửng mọi thứ trước mặt.

“AAA ~ ~ ~” Tiếng hét thảm của quỷ công tử được ngọn lửa tôn lên càng thêm thảm thiết, nhưng mũi tên màu đỏ trong ngọn lửa vẫn bất động.

Cuối cùng, quỷ công tử không kiên trì nữa, cụt hứng buông tay. Ngọn lửa màu xanh theo đó dập tắt, lộ ra đôi tay cháy đen không ngừng run rẩy.

“Hahaha, rút đi, sao anh không rút? Nếu anh không rút, tôi sẽ đốt cháy em gái anh.” Cô bé cười lớn.

Tròng mắt quỷ công tử dần dần nhiễm huyết sắc, âm trầm nhìn cô bé trước mặt.

“Ồ, hung tính nổi lên?” Cô bé khinh miệt nhìn quỷ công tử: “Nhưng phải làm sao đây, cho dù anh liều đến hồn phi phách tán, cũng không làm tổn thương tôi được nửa phần, tôi, là quỷ tướng đấy.”

Cô bé cười lạnh một tiếng, nhặt búp bê từ dưới đất lên, quay người đi về phía chậu than. Ngoài chậu than, có người lại đốt than bên trong lần nữa.

Quỷ công tử vùng vẫy muốn bò dậy, nhưng hồn thể của anh ta thật sự quá yếu, anh ta không cử động được, hai mắt anh ta đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm búp bê mà cô bé cầm trong tay. Hai tay búp bê buông xuống, cơ thể mềm mại không cử động, hai bím tóc màu đen lắc lư trong không trung.

Cảnh tượng trước mặt và hình ảnh khủng khiếp trong kí ức của quỷ công tử dần dần chồng lên nhau, anh ta dường như lại lần nữa nhìn thấy cảnh tượng đồ sát, bản thân bị một kiếm xuyên tim đâm lên tường, trơ mắt nhìn dáng vẻ em gái ngã dưới người anh ta.

“Ca ca.”

“Anh ơi.”

Hai tiếng kêu, một tiếng là em gái bảy trăm năm trước, một tiếng là búp bê.

“AAA!!!”

Quỷ khí quanh người quỷ công tử trong lúc gào thét kịch liệt dâng cao, sinh ra lực hút cực lớn, không ngừng hấp thu oán khí xung quanh biệt thự, một vài quỷ binh tu vi chưa đủ trăm năm chỉ cảm thấy hồn thể của mình sụp đổ trong lực hút cực lớn này. Bọn chúng đang vùng vẫy, kinh hoảng bỏ chạy, cuối cùng đều tan biến trong lực hút, hóa thành khói đen, bị hút vào trong.

Khói đen bành trướng nhanh chóng, quỷ công tử chậm rãi đứng lên, tròng mắt đỏ ngầu nhìn về phía cô bé, lập lòe ánh sáng vàng kim.

“Thế mà lại thăng cấp rồi?” Cô bé có chút khó tin nói.

“Trả em gái, lại cho tôi.” Quỷ công tử trực tiếp xông về phía cô bé.