Vu Sư

Chương 103




Chớp mắt lại đến thứ sáu. 

Vu Miểu Miểu theo thường lệ bắt xe từ đại học thành phố Hải về phòng làm việc, đợi Quý Lãng tan làm cùng nhau đến biệt thự.

“Bà chủ, cô đến rồi.” Đông Vĩnh Nguyên hôm nay hình như rất vui, nhìn thấy Vu Miểu Miểu đi vào, vội vàng ra đón.

Vu Miểu Miểu thấy dáng vẻ đối phương cười híp mắt toe toét, không nhịn được hỏi: “Hôm nay có chuyện gì vui sao?”

“Nhìn ra được à? Hahaha...” Đông Vĩnh Nguyên cười nói: “Tiền thưởng của hiệp hội gửi đến tài khoản rồi.”

“Thật sao?” Mắt Vu Miểu Miểu cũng sáng lên.

“Đương nhiên là thật, phần của cô tôi đã gửi đến tài khoản của ông chủ, đây là ghi chép chuyển khoản, tôi gửi cho cô.” Đông Vĩnh Nguyên vốn có thể lập tức gửi cho Vu Miểu Miểu, nhưng nghĩ hôm nay vừa khéo là thứ sáu, nên chờ Vu Miểu Miểu đến nói trực tiếp.

Vu Miểu Miểu nhìn khoản tiền trước mặt, vẻ mặt vui sướng khựng lại: “Không đúng, sao chỉ có năm trăm bảy mươi sáu ngàn, chẳng phải là sáu trăm bốn mươi ngàn sao?”

Quẻ quỷ đáng tám trăm ngàn, cô và Đông Vĩnh Nguyên chia tám hai, cho nên hẳn của cô phải là sáu trăm bốn mươi ngàn, Đông Vĩnh Nguyên là một trăm sáu mươi ngàn.

“Còn 10% thuế nữa mà.” Đông Vĩnh Nguyên giải thích.

“Thuế? Cái này của các người cũng thu thuế sao?” Vu Miểu Miểu kinh ngạc nói.

“Còn không phải sao, hiệp hội chúng tôi cũng coi như nửa doanh nghiệp nhà nước, nhất định phải nộp thuế.”

“Nhưng mà có phải thuế này thu hơi cao rồi không, vậy mà trực tiếp rút hết 10%?” Vu Miểu Miểu có chút buồn bực nói.

“Thực ra mức thuế này đã là quốc gia chăm sóc cho chúng ta rồi, nếu thu theo mức thuế cá nhân thông thường, không chỉ 10% thôi đâu, dù sao chúng ta cũng là nhóm người có thu nhập cao.” Đông Vĩnh Nguyên giải thích.

Vu Miểu Miểu chớp mắt, sau đó lấy điện thoại, mở máy tính thuế ra, lặng lẽ nhập thu nhập của mình vào, sau khi xem mức thuế kinh khủng bên trong, cô vội vàng thoát ra, dường như sợ rằng nhìn nhiều thêm một chút, quốc gia sẽ trừ thêm thuế.

“Hình như đúng là vậy.” Vu Miểu Miểu lau mồ hôi, không còn phàn nàn nữa.

“Bà chủ.”

Nghe tiếng gọi, Vu Miểu Miểu quay đầu nhìn, thấy ba người còn lại của phòng làm việc cũng đang bước qua. Nhất là Dịch Quan, trong tay còn cầm chiếc hộp có chút quen mắt, đi đầu tiên.

“Quan Quan, anh lại mua quần áo mới cho búp bê sao?” Logo trên hộp đó giống hệt với logo quần áo Dịch Quan tặng cho búp bê khi trước, hiển nhiên là quần áo cùng nhãn hiệu.

“Chẳng phải đã vào thu rồi sao? Cho nên chuẩn bị hai bộ quần áo mùa thu. Đợi qua thêm một tháng, đồ mùa đông ra thị trường, tôi sẽ lấy cho búp bê sau.” Dịch Quan nói.

“Đồ mùa đông anh cũng chuẩn bị à? Thực ra búp bê không sợ lạnh.” Bây giờ búp bê chỉ là tàn hồn, tình cảm không phong phú sao có thể biết nóng lạnh.

“Không sợ lạnh cũng không sao, mấy bộ quần áo này để búp bê mặc vui vẻ. Nếu không sau này cô đưa nó ra ngoài, nó phát hiện mình ăn mặc khác người ta, sẽ thấy kỳ lạ.” Từ khi biết búp bê cử động nói chuyện, Dịch Quan đã trực tiếp coi búp bê là người, chẳng qua ở khoảng năm tuổi trở xuống mà thôi.

Nghe thấy câu này, Vu Miểu Miểu đột nhiên như bị chạm trúng. Đúng vậy, trước đây cô chỉ cảm thấy búp bê không sợ nóng lạnh, cho nên chọn quần áo đều là loại thoải mái xinh đẹp. Nhưng hồn phách của búp bê đang ở giai đoạn trưởng thành, để nó cảm nhận thế giới này nhiều hơn một chút, biết ý nghĩa của việc bốn mùa thay đổi, hình như cũng là một loại trưởng thành.

“Cám ơn anh, Quan Quan.” Vu Miểu Miểu chân thành cám ơn, không chỉ vì quần áo.

“Không có gì, cái đó...bà chủ, lát nữa có phải cô đến biệt thự không?” Dịch Quan thấy mình đã làm nền cũng gần đủ rồi, bắt đầu lắp bắp hỏi.

“Ừm.” Vu Miểu Miểu gật đầu.

“Vậy có phải cô sẽ đổi cơ thể cho anh Nguyên không?” Dịch Quan mong đợi hỏi.

Dịch Quan vừa hỏi câu này, Bắc Phồn và Đan Tuấn Nghị theo sau ánh mắt cũng sáng lên.

“Cơ thể? Đổi cơ thể gì?” Vu Miểu nghi ngờ khó hiểu.

“Để tôi giải thích, là như vậy.” Đông Vĩnh Nguyên lên tiếng: “Hôm thứ hai chẳng phải anh Nguyên đã đến phòng làm việc sao? Bắc Phồn đã đưa kỳ hồn làm bằng tay do cậu ấy tự đặt cho anh Nguyên để làm cơ thể. Anh Nguyên nói phải chờ thứ sáu cô qua đó, nhờ cô đổi giúp, mấy người bọn họ có lẽ muốn qua xem náo nhiệt.”

Ba người cảm thấy Đông Vĩnh Nguyên không hổ làm trợ lý, bản lĩnh quan sát lời nói nét mặt không ai bằng, không cần bọn họ lên tiếng, đã giúp họ nói ra, lập tức cùng nhau giơ ngón tay cái về phía Đông Vĩnh Nguyên.

“Các anh cũng muốn đến biệt thự?” Vu Miểu Miểu hỏi họ.

Ba người đang muốn gật đầu, đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng: “Họ muốn đi đâu?”

Cái đầu gật được một nửa của họ đột nhiên khựng lại, sau đó cưỡng ép lắc sang trái phải, suýt nữa lắc thành trống bỏi.

“Các cậu còn đứng đây làm gì?” Quý Lãng đến gần, lại hỏi một câu.

Bốn người vội vàng tản ra, rõ ràng là giờ tan tầm, nhưng ai nấy lại chui đầu trước máy tính.

“Đi thôi.” Quý Lãng đi đến trước mặt Vu Miểu Miểu, vô cùng tự nhiên nhận lấy cái hộp Vu Miểu Miêu đang ôm trong lòng.

Vu Miểu Miểu nhìn thấy tướng công mặc đồ cô mua, giống như bước ra từ tạp chí, vui vẻ cười nói: “Tướng công, anh đẹp trai quá.”

Quý Lãng lần đầu tiên được người ta khen đẹp trai, có chút không quen, chỉ có thể kéo tay Vu Miểu Miểu, nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc. Sau khi họ đi, nhóm bốn người trong phòng làm việc mới cùng nhau đứng dậy, vươn đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Không thể không nói, đẳng cấp của bà chủ thật sự rất cao, theo đuổi như vậy, người đàn ông nào cũng phải chìm đắm.” Bắc Phồn cảm thán.

“Cậu chìm đắm thử xem?” Đông Vĩnh Nguyên liếc cậu ta.

Bắc Phồn lập tức giật mình, lông tơ dựng lên: “Không dám.”

“Đáng tiếc, không được nhìn thấy dáng vẻ anh Nguyên sau khi đổi cơ thể.” Dịch Quan vừa nói xong câu này, hai người còn lại cũng chán chường theo.

Ông chủ hiển nhiên không cho họ đến biệt thự, vậy bọn họ tốn hết cả tuần tỉ mỉ lựa chọn các loại đồ thủ công, chẳng phải cũng không nhìn được sao? Thật khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu mà.

“Haiz!” Ba người cùng lúc thở dài.

Đông Vĩnh Nguyên cực kỳ ghét bỏ lui về sau mấy bước.

Hơn ba mươi phút sau, xe chạy vào biệt thự.

Vu Miểu Miểu bước xuống xe, theo thói quen nhìn trước cửa, muốn xem thử có đồ ăn hay hàng chuyển phát nhanh gì không, để mang vào giúp cho cả đám không phải con người kia, quả nhiên nhìn thấy một gói hàng, cô bước qua cầm lên.

“Cũng nặng thật.” Vu Miểu Miểu ước lượng sức nặng trong tay, không khỏi nhìn đơn hàng: “Bộ cờ vây? Nhất định là do Nguyên Bạch mua.”

Lúc này Quý Lãng đi đến, đổi hộp quần áo trong tay mình và bộ cờ vây trong tay Vu Miểu Miểu với nhau: “Em mở cửa đi.”

“Vâng vâng.” Vu Miểu Miểu nhanh chóng bước qua mở cửa phòng khách, cửa vừa mở ra liền nhìn thấy búp bê tươi cười đứng bên trong.

“Đại gia, đến đây chơi à.” Búp bê vừa nhìn thấy Vu Miểu Miểu liền gọi.

“Đúng vậy, đến chơi.” Lời thoại này của búp bê nói quá nhiều lần, Vu Miểu Miểu đã miễn dịch, hơn nữa về cơ bản đều đoán được ý nghĩa bên trong. Câu đại gia đến chơi à, dịch ra, cũng tương đương với ý “chị đến rồi, búp bê rất vui”.

“Ahahaha...” Búp bê cười lớn nhào qua đó, Vu Miểu Miểu khom lưng, thuận thế ôm búp bê lên. Cùng lúc đó Quý Lãng đi vào, búp bê lại mỉm cười, lặp lại lời thoại kia.

“Đại gia, đến chơi à.”

“Ừm.” Lúc này Quý Lãng cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, hết cách, cho dù có ghét bỏ hơn nữa, cũng là đứa nhỏ nhà mình.

Hai người ôm búp bê xuống căn phòng dưới đất, hai quỷ một mèo trong phòng nhìn qua, có điều mèo mun chỉ liếc một cái rồi lại thiếp đi, hai con quỷ còn lại lịch sự hơn nhiều. Sau khi hành lễ, quỷ công tử thấy trong tay Quý Lãng ôm gói hàng, lại cám ơn: “Cám ơn anh, giúp Nguyên Bạch lấy hàng.”

Anh ta đặt bộ cờ vây này là làm bằng gỗ thực, trọng lượng không nhẹ, với cơ thể hiện nay của anh ta hoàn toàn không nhấc nổi, anh ta tính toán chuẩn thứ sáu Quý Lãng và Vu Miểu Miểu sẽ đến, mới cố ý đặt.

Quý Lãng liếc anh ta, cũng không so đo, bởi vì đồ của quỷ công tử ở biệt thự càng nhiều, càng cho thấy anh ta không có lòng làm phản. Dù sao một con lệ quỷ chuẩn bị rời đi bất kỳ lúc nào, sẽ không mua cho mình mấy thứ tiêu khiển như cờ vây này.

“Anh...” Bắt đầu từ khi vào cửa, ánh mắt Vu Miểu Miểu nhìn quỷ công tử có chút không đúng, cô cảm giác quỷ công tử hơi khác: “Anh thành quỷ tướng rồi?”

Cô vừa nói xong câu này, mèo mun lười biếng nằm bò bên cạnh đột nhiên nhảy lên, đôi mắt màu vàng kim, cảnh giác trừng quỷ công tử.

“Quỷ...quỷ tướng?!” Liễu Mị Nhi cũng giật mình.

Người duy nhất ở hiện trường còn coi như bình tĩnh là Quý Lãng, lúc anh vào cửa cũng phát giác hơi thở trên người quỷ công tử mạnh hơn không ít, nhưng sự mạnh mẽ này không hề uy hiếp đến anh. Hơn nữa, khi trước Vu Miểu Miểu đã từng nói, khi quỷ công tử hóa thân thành lệ quỷ, rất có thể thực lực đã tiếp cận quỷ tướng. Cho nên lúc này quỷ công tử biến thành quỷ tướng, với anh mà nói, cũng không có gì ghê gớm.

“Đúng vậy, vẫn phải cám ơn vu sư trợ giúp.” Quỷ công tử không định che giấu Vu Miểu Miểu, huống hồ cho dù bây giờ giấu, sau này khi sử dụng bí thuật Vu tộc, vu sư vẫn có thể phát giác.

“Trong xương cốt của anh, thế mà có sức mạnh lớn như vậy?” Vu Miểu Miểu đã nghĩ ra nguyên nhân.

Hôm thứ hai, Đông Vĩnh Nguyên gọi điện cho cô, nói quỷ công tử vì muốn hạn chế phản phệ với Điêu Vĩnh Niên, hồn thể hao tổn. Cô bèn thuận tay thay đổi pháp trận, bố trí đại trận huyết tế ở đây, có thể để quỷ công tử nhận được chút tăng trưởng và phụng dưỡng từ trong huyết mạch của Điêu Vĩnh Niên và xương cốt của anh ta. Nhưng loại phụng dưỡng này, cô làm sao cũng không ngờ, có thể mạnh đến mức khiến quỷ công tử trực tiếp thăng lên quỷ tướng.

“Lúc đầu khi tôi bị tổ tiên nhà họ Điêu huyết tế luyện hóa, không cam lòng và oán niệm cực nặng, đều hóa trong xương cốt. Mà năm trăm năm nay, nhà họ Điêu lợi dụng sức mạnh của tôi, mỗi một chuyện đã làm, mỗi một khoản tiền tài tích lũy được, đều cô đọng lại trong xương máu của họ. Sự tham lam của con người, cũng là chất dinh dưỡng tốt nhất của oán linh.” Quỷ công tử cười nhạt nói: “Cho nên mới...bất cẩn bồi bổ quá, thực ra tôi cũng không muốn trở thành quỷ tướng.”

Liễu Mị Nhi cũng là quỷ hồn lộ ra ánh mắt tràn ngập vẻ không tin tưởng: Đầu năm nay còn có lệ quỷ không muốn trở thành quỷ tướng à, lừa ai đấy. Phải biết, một khi trở thành quỷ tướng, không chỉ có thể sở hữu thực lực mạnh mẽ, đồng thời còn có thể ngưng tụ quỷ phù, hiệu lệnh vạn quỷ.

Thần sắc Vu Miểu Miểu ngưng trọng, sau khi trầm ngâm một lúc nói: “Điều kiện chúng ta định ra, cần phải thay đổi một chút. Đương nhiên, đây là điều khoản bổ sung, nếu anh không muốn, cũng có thể không đồng ý.”

Câu này vừa nghe liền thấy không đúng, đã muốn ký điều khoản bổ sung, nhưng lại cho phép đối phương có thể không đồng ý, chẳng phải là trước sau mâu thuẫn à.

Quý Lãng kì lạ nhìn Vu Miểu Miểu, mà quỷ công tử lại giống như đã sớm đoán được, nhẹ giọng lên tiếng: “Mời nói.”

“Trước đây tuy tu vi của anh lợi hại, nhưng cũng chỉ là lệ quỷ bình thường, bây giờ anh thành quỷ tướng, vậy thì không thể ở lại nhân gian được.” Trăm nhà trong giới Huyền Học, không phải ai cũng xem việc diệt trừ lệ quỷ là nhiệm vụ của mình, ít nhất Vu tộc không như vậy. Nhưng trăm nhà trong giới Huyền Học lại có chung nhận thức, chính là quỷ vật từ cấp quỷ tướng trở lên, nhất định phải tiêu diệt.

Quỷ tướng có thể ngưng tụ quỷ phù, triệu tập quỷ binh, nơi mà anh ta ở, lệ quỷ bình thường tu vi sẽ tăng lên trong thời gian cực ngắn, thậm chí chỉ cần quỷ tướng đồng ý, linh hồn bình thường không phải lệ quỷ, quỷ tướng cũng có thể biến hóa chúng. Đây là nguy hại cực lớn cho nhân gian, cho nên trăm nhà trong giới Huyền Học mới có chung nhận thức này.

Trạng thái này của quỷ công tử có chút tương tự với cơ thể mộng yểm của Quý Lãng, nếu nói có chỗ nào không giống, đại khái là lúc này Quý Lãng vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, sức mạnh mộng yểm của anh không ảnh hưởng đến người xung quanh. Còn quỷ công tử, đã ở trạng thái thức tỉnh.

“Cô muốn tôi vào quỷ môn quan?” Quỷ công tử hỏi.

“Tối mai, tôi sẽ qua đây giúp anh tìm em gái, sau đó sẽ trả tàn hồn trên người của anh lại cho cô ấy. Nếu sau khi phân liệt tàn hồn, anh không rơi xuống cấp bậc thấp hơn quỷ tướng, tôi hi vọng anh vào quỷ môn quan.” Vu Miểu Miểu nói: “Địa phủ có quy định đặc biệt, bất kể là lệ quỷ cấp quỷ tướng trở lên, khi còn sống từng làm chuyện gì, chỉ cần chịu vào quỷ môn quan tiếp nhận sát hạch, sau khi thông qua sát hạch, đều có thể làm quỷ sai ở địa phủ. Tôi muốn anh vào quỷ môn quan, tham gia sát hạch này.”

Đây thực ra là chính sách chiêu an của địa phủ, một khi lệ quỷ đạt đến cấp quỷ tướng trở lên, cho dù là địa phủ muốn đối phó với họ cũng chẳng dễ dàng gì, cho nên mới lập ra quy tắc như vậy. Nói một cách đơn giản, chính là thỏa hiệp trước kẻ mạnh.

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Quỷ công tử hỏi.

“Nếu anh không đồng ý, tôi vẫn sẽ giúp anh trả tàn hồn lại cho em gái anh, nhưng sau đó, tôi sẽ giết anh.” Vu Miểu Miểu không chút khách sáo nói.

Giới Huyền Học được thiên đạo chọn trúng, có được năng lực đặc biệt, cho nên họ bắt buộc phải làm chút chuyện vì thiên đạo ở một mức độ nhất định. Nhân gian có thêm một quỷ tướng, sẽ có thêm vô số lệ quỷ, cho nên họ nhất định phải hạn chế.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Đông Vĩnh Nguyên nói với quỷ công tử, nếu anh ta biến thành quỷ tướng, hiệp hội sẽ đuổi giết tám trăm dặm.

Càng huống hồ, quỷ tướng này, gần như là do một tay Vu Miểu Miểu tạo ra.

“Được, trả xong thù lao của cô, nếu tôi vẫn còn là quỷ tướng, tôi sẽ vào quỷ môn quan.” Quỷ công tử dường như đã nghĩ xong đáp án từ trước, không rối rắm quá nhiều liền đồng ý.

“Được.” Vẻ mặt Vu Miểu Miểu hơi dịu lại, nói: “Hôm nay tôi đưa búp bê về điều chỉnh lại năng lượng, tối mai lại đến.”

Năm ngày này búp bê không ở cạnh cô, hồn thể yếu ớt, nhất định phải ở bên cạnh cô nghỉ ngơi cả ngày mới được.

“Đợi đã.” Quỷ công tử gọi cô lại.

Vu Miểu Miểu nghi ngờ nhìn qua, liền nhìn thấy quỷ công tử chỉ vào món đồ thủ công tinh tế sau lưng mình, nói: “Có thể phiền vu sư, giúp tôi đổi cơ thể không.”

Đổi cơ thể không phải chuyện gì phí sức, chỉ một lúc Vu Miểu Miểu đã giúp quỷ công tử đổi xong, sau đó cô và Quý Lãng cùng ôm búp bê rời khỏi biệt thự.

Trên đường, Quý Lãng vẫn luôn yên tĩnh, hoặc là nói, từ khi nghe vấn đề xử trí quỷ tướng của Vu Miểu Miểu và quỷ công tử, anh đã trở nên yên lặng.

Tuy Vu Miểu Miểu không trực tiếp nói ra nguy hại cụ thể của quỷ tướng, nhưng từ trong sự biểu đạt của Vu Miểu Miểu, Quý Lãng có thể đoán được đại khái, nhất định thân phận quỷ tướng của quỷ công tử sẽ mang đến nguy hại rất lớn, cho nên cô mới cưỡng chế yêu cầu quỷ công tử. Thậm chí nói thẳng, nếu đối phương không đồng ý, sẽ giết đối phương.

“Tướng công, tướng công?!”

“Hửm?” Quý Lãng đột nhiên hoàn hồn.

“Anh chạy sai đường rồi.” Vu Miểu Miểu kì lạ nhìn Quý Lãng.

“Đây là đâu?” Quý Lãng cũng sửng sốt, nhìn xung quanh một lúc, phát hiện cảnh vật xung quanh có chút xa lạ. Vừa rồi anh thất thần, lái nhầm đường, nhưng may mà tầm mắt của anh vẫn luôn chăm chú nhìn con đường trước mặt, cho nên không xảy ra tai nạn giao thông.

“Em cũng không biết.” Khi trước Vu Miểu Miểu đang cúi đầu trò chuyện với bạn cùng phòng, đợi khi phát hiện, đã thấy không đúng chỗ: “Tướng công, vừa nãy anh đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì, hơi thất thần một chút thôi.” Quý Lãng nói.

“Lừa người ta, sức mạnh mộng yểm trên người anh ban nãy rất loạn, giống như một sợi dây rối gỡ không ra, cho thấy lòng anh cũng rất loạn, nên mới thất thần.” Vu Miểu Miểu lấy lại tinh thần, chính vì cảm nhận được sức mạnh mộng yểm hỗn loạn này.

Quý Lãng mím môi, ánh mắt nhìn về phía vòng đu quay cách đó không xa, chỉ về phía trước, nói: “Chúng ta ngồi vòng đu quay đi.”

Vu Miểu Miểu cũng nhìn thấy vòng đu quay trước mặt, sau đó ừm một tiếng.

Xe lại chạy thêm hai mươi phút, đến một khu chợ đêm, cạnh chợ đêm có một dòng sông, đối diện bờ sông nhỏ là khu vui chơi, trong khu vui chơi có vòng đu quay cực lớn. Những người ở thành phố Hải, nếu muốn ngồi vòng đu quay, vậy thì phải đi thêm một đoạn, qua cầu, vào khu vui chơi. Nhưng nếu chỉ muốn tham quan vòng đu quay, vậy thì ở chợ đêm mới là địa điểm hoàn hảo nhất.

Vu Miểu Miểu cũng là lần đầu đến dạo chợ đêm, vừa đi vào đã hưng phấn, đồ ăn vặt bày bán khắp nơi, trực tiếp giải quyết chuyện bữa tối của họ, cuối cùng Vu Miểu Miểu đội băng đô sừng ác ma phát sáng, ngồi trên băng ghế dài cạnh bờ sông cùng Quý Lãng.

“Ăn no quá, sắp đi không nổi nữa.” Vu Miểu Miểu dựa vào người Quý Lãng, thỏa mãn nói.

“Vừa rồi đã bảo em đừng ăn nhiều như vậy mà.” Quý Lãng bất đắc dĩ nói.

“Nhưng mua cũng đã mua rồi, không ăn lãng phí lắm.” Vu Miểu Miểu bĩu môi.

Quý Lãng mỉm cười, cởi áo khoác của mình ra, đắp lên bụng Vu Miểu Miểu. Vừa ăn nhiều đồ, lại ăn lung tung như vậy, bị gió lạnh thổi sẽ tiêu chảy.

“Tướng công, bây giờ anh có thể nói chưa?” Vu Miểu Miểu quay đầu nhìn Quý Lãng.

Bàn tay đang vuốt góc áo của Quý Lãng cứng lại, nâng mi nhìn vào mắt Vu Miểu Miểu, biết mình không thể tránh được chủ đề này. Hơn nữa, trong lòng anh, thực ra cũng rất muốn biết đáp án.

“Vừa rồi em yêu cầu Nguyên Bạch như vậy, là vì thân phận quỷ tướng gây nguy hại phải không?” Quý Lãng hỏi.

“Đúng vậy, quỷ tướng và lệ quỷ bình thường không giống nhau...” Vu Miểu Miểu lập tức nói tỉ mỉ cho Quý Lãng biết năng lực và nguy hại của quỷ tướng.

Quả nhiên cũng gần giống như anh nghĩ.

“Vậy em không cảm thấy, anh ta rất giống anh sao?” Quý Lãng nói.

Vu Miểu Miểu sửng sốt, đột nhiên hiểu ra, vấn đề nằm ở đâu: “Không giống, chỉ cần sức mạnh mộng yểm của tướng công không bị mất khống chế, sẽ không nguy hại.”

“Vậy lỡ như mất khống chế thì sao?” Quý Lãng cố chấp hỏi: “Em sẽ đối với anh thế nào?”

“Em...”

Đôi mắt Quý Lãng sáng rực chăm chú nhìn Vu Miểu Miểu, đợi đáp án của cô.

Trước đây anh chỉ cho rằng Vu Miểu Miểu sẽ ở bên cạnh mình vô điều kiện, cho đến ban nãy, anh mới ý thức được, Vu Miểu Miểu không hề vô điều kiện. Cô đứng bên cạnh anh là có tiền đề, tiền đề đó là, anh không thể mất khống chế. Nhưng lỡ như anh mất khống chế thì sao, ánh mắt cô nhìn anh, thái độ đối xử với anh, có phải cũng như những người ở hiệp hội không. Cô sẽ dùng búp bê, đối phó anh sao?

Cho nên đến cuối cùng, bản thân anh vẫn chỉ có một mình?

Trái tim của Quý Lãng, dường như bị gói lại trong tầng băng, lạnh lẽo như đã chết.

“Có lẽ em chẳng thể làm gì anh cả.” Vu Miểu Miểu đột nhiên nói: “Bởi vì em sẽ luôn ở bên cạnh anh, nếu anh mất khống chế, người đầu tiên anh giết, nhất định là em.”

Trái tim đột nhiên run lên.

“Anh sẽ...giết em?” Giọng nói Quý Lãng run rẩy.

Vu Miểu Miểu đột nhiên đứng lên, từ đằng trước ôm cổ Quý Lãng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tướng công, đừng sợ, em sẽ luôn bảo vệ anh.”

Rõ ràng là anh sẽ giết em, em lại bảo anh đừng sợ?

Quý Lãng run rẩy nhắm mắt, trái tim lạnh lẽo, lại nảy lên lần nữa.

Sau đó, là âm thanh tầng băng nứt vỡ.