Chỉ có thiếu gia nhà giàu mới có khả năng đến trường tư thục, mà các thiếu gia phần lớn lười biếng học, cho nên bị tiên sinh phạt chép sách là chuyện thường xuyên.
Một người mà ngay cả việc học cũng không muốn thì làm sao thích chép sách? Trong nhà bọn họ, người biết viết chữ là quản sự hoặc có địa vị sẽ không đồng ý giúp bọn hắn sao chép, cho nên tiểu Vũ Duyệt mới tới đây. Trước đây Vũ Duyệt đã giúp người khác chép phạt, số tiền kiếm được lần đầu đã mua một cây trâm chạm khắc bằng gỗ tặng sư phụ, thay cây trâm bằng gỗ mục mà ông đã xài hơn hai mươi năm.
Tiểu Vũ Duyệt ngồi xổm cách cổng của trường tư thục không xa.
Nàng đợi đến buổi chiều. Coi như hôm nay nàng may mắn, gặp một tiểu thư bị chép phạt. Tiểu thư hùng hổ đi ra khỏi trường tư thục, “Bổn tiểu thư tức chết đi được! Bổn tiểu thư vốn là nữ hài tử! Cơ bản không cần học cái này! Còn phạt chép, chép cái rắm!”
Tiểu Vũ Duyệt nhìn nàng đi ra, có chút thẹn thùng đi đến trước mặt nàng, “À, đại tiểu thư, ta chép giúp ngài được không?”
“Ngươi?” Đại tiểu thư đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cười nhạo: “Nhìn ngươi mặc như vậy không giống như người đủ khả năng đi học, ngươi biết viết chữ à?”
Tiểu Vũ Duyệt không giải thích nhiều, chỉ viết một chữ trên mặt đất. Đại tiểu thư cúi đầu cẩn thận đánh giá, khen ngợi: “Tốt quá! Tiên sinh nói rất đúng, không thể trông mặt mà bắt hình dong! Chữ ‘trúc’ viết không tệ!”
“Tiểu thư! Đại tiểu thư ngài nhanh lên! Phu nhân đang thúc giục!” Tiếng hối vang lên từ xe ngựa cách đó không xa.
Đại tiểu thư lén nhét một thỏi bạc cho nàng, nói một cách hung dữ: “Ta nghĩ ngươi không có bút, mực, thư, nghiên, tự mình đi mua! Chép cho ta Kinh Thanh Tĩnh một trăm lần, ngày mốt đem đến đây! Chép không xong hoặc chạy trốn, ta sẽ tìm người giết chết ngươi!”
Tiểu Vũ Duyệt gật đầu như gà con mổ thóc. Đại tiểu thư hài lòng chạy đi. Tiểu Vũ Duyệt ước lượng rồi đi mua đồ. Nàng mua bút, mực, thư, nghiên nhưng không mua Kinh Thanh Tĩnh, nàng biết bài này, tiết kiệm được nhiều tiền.
Tiểu Vũ Duyệt biết, trong thôn của họ không có nhà nào đốt nến, cho nên nàng không định đi về. Nàng đến một vòm cầu từ sớm để trải cỏ khô, chuẩn bị sau này sẽ ngủ ở đây. Nhân dịp trời còn sáng le lói, nàng vội vàng chép lên giấy.
Đến tối, nàng đi đến cạnh hồ, nhờ ánh sáng phản chiếu từ mặt hồ lóng lánh và ánh trăng trên bầu trời để viết. Nàng viết suốt đêm, ngày hôm sau cũng không nghỉ ngơi, cứ viết liên tục, đói bụng thì ăn lương khô mà người trong thôn cho, khát nước thì uống nước sông.
Cuối cùng, nàng đã chép xong trước thời hạn thỏa thuận. Nàng chạy nhanh đến cổng trường tư thục, thấy đại tiểu thư đang chờ, vội vàng chạy tới. “Đại tiểu thư, chép xong rồi.”
“Làm khá lắm.” Đại tiểu thư nhìn vài tờ, gật đầu hài lòng. Nàng lấy một miếng bạc vụn nhỏ từ trong áo ra cho tiểu Vũ Duyệt, “Đây là thưởng cho ngươi, ngươi đang ở đâu? Lần sau cần sẽ tìm ngươi.”
“Ta, ta sống dưới vòm cầu…” Tiểu Vũ Duyệt lí nhí như muỗi kêu.
“Ngươi nghèo quá!” Đại tiểu thư liếc nàng, có vẻ chán ghét Vũ Duyệt, “Ngươi nhìn ngươi kìa! Nếu không phải do bổn tiểu thư tốt bụng, không chê người nghèo, ngươi cho rằng ngươi có thể tới gần bổn tiểu thư? Ngươi như vậy, các công tử khác muốn tìm người chép sách sẽ không thích ngươi.”
“Quên đi, ai bảo ngươi viết chữ đẹp.” Đại tiểu thư cười khoe khoang, “Bổn tiểu thư thích người có tài, sau này bổn tiểu thư sẽ không đốt quần áo cũ, sẽ tặng cho ngươi mặc!”
“Nếu ta ăn xong còn dư đồ ăn sẽ cho ngươi ăn, đương nhiên buổi trưa ngươi phải đến đúng giờ!” Đại tiểu thư nhấc chân chuẩn bị đến gần trường tư thục, đột nhiên dừng bước, quay đầu lại hỏi: “À, ngươi tên gì?”
“Vũ Duyệt.” Tiểu Vũ Duyệt cất tiền cẩn thận và trả lời đại tiểu thư.
“Sảng khoái, nghe khiến người ta vui vẻ, xem ra người đặt tên cho ngươi hy vọng mỗi ngày ngươi đều vui vẻ!” Đại tiểu thư cười xua tay, “Ta đi trước, nhớ tới ăn cơm!”
Tiểu Vũ Duyệt nhìn nàng rời đi, nàng cũng đi.
Trước năm mười lăm tuổi, tiểu Vũ Duyệt mỗi ngày đều viết chữ. Đại tiểu thư đối với nàng rất tốt, mấy bộ quần áo cho nàng còn mới tám đến chín phần, hơn nữa kiểu dáng đều rất đẹp. Cơm trưa nói là đồ ăn dư, nhưng cuối cùng vẫn bảo đầu bếp đem theo nhiều chút, đại tiểu thư lấy phần mình không thích ăn đưa cho tiểu Vũ Duyệt. Tiểu Vũ Duyệt mỗi lần đều ăn rất nhiều, có thể nhét được bao nhiêu thì nhét, đại tiểu thư nhìn muốn cạn lời.
“Ngươi đó, ta cho ngươi nhiều tiền như vậy, làm gì đến mức ăn không đủ no hả?” Đại tiểu thư nhìn dáng vẻ nàng ăn ngấu nghiến, khóe miệng hơi giật.
“Tiếc tiền.” Tiểu Vũ Duyệt nhai vội, “Ta muốn để dành đi Nam Hải.”
“Nam Hải? Ngươi đi Nam Hải làm gì? Xa quá chừng!” Đại tiểu thư rất tò mò, “Phải nói là, vì sao tới đó? Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược!”
“Đi tìm người.” Tiểu Vũ Duyệt và cơm, giữa đôi chân mày hiện lên khát vọng, “Tìm người yêu.”
“Người yêu? Chà! Ngươi bây lớn đã có người yêu?” Đại tiểu thư kinh ngạc.
Tiểu Vũ Duyệt không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
“Ha ha, nếu bổn tiểu thư không gặp người thương thì sẽ không thành thân!” Đại tiểu thư vỗ ngực, “Ngươi yên tâm, bổn tiểu thư nhất định cố hết sức giúp ngươi!”
Sau đó, đột nhiên có rất nhiều người tìm tiểu Vũ Duyệt chép sách, viết chữ, thậm chí là viết lưu niệm. Tiểu Vũ Duyệt biết là do đại tiểu thư giúp nàng, nhưng nàng vốn không phải là người hướng ngoại, ngượng ngùng nói lời cảm tạ, thầm nghĩ sau này có cơ hội sẽ nhất định báo đáp nàng.
Sau năm mười lăm tuổi, tiểu Vũ Duyệt bắt đầu đến khách điếm và quán trà làm công việc rửa chén. Tiểu Vũ Duyệt đã lăn lộn 5 năm ở trong trấn, rất nhiều người biết nàng làm việc sạch sẽ gọn gàng và chăm chỉ, cũng biết cuộc đời bi thảm của nàng, càng biết rằng nàng muốn đi Nam Hải.
Cho nên chỉ cần có việc, bọn họ cố gắng chọn tiểu Vũ Duyệt trước. Cuối cùng, năm 18 tuổi, tiểu Vũ Duyệt để dành đủ tiền. Nàng lộ ra nụ cười lần đầu tiên trên đời.
Quân Yên Trúc, ta muốn đến tìm chàng.
Nàng chỉ thông báo với đại tiểu thư chuyến đi của nàng, không kịp tạm biệt những người khác.
Đại tiểu thư duyên dáng yêu kiều nhìn Vũ Duyệt trong trang phục màu đỏ, hơi sụt sịt, “Ngươi thật sự phải đi à? Không cần tỷ muội như ta sao?” Nàng quen Vũ Duyệt tám năm, đã coi nàng như tỷ muội từ lâu, lúc này nàng phải đi mà không có ngày về, nàng vô cùng luyến tiếc. Nhưng nàng sẽ không ngăn cản. Nàng biết, lần đầu tiên gặp Vũ Duyệt từ năm mười tuổi, nàng luôn phấn đấu vì điều này.
Vũ Duyệt gật đầu, nàng ôm đại tiểu thư, nói lời cảm tạ từ đáy lòng: “Đại tiểu thư, ta vô cùng biết ơn ngài, nếu không nhờ ngài, thêm 5 năm nữa thì ta cũng không để dành đủ tiền.”
“Đừng nói những lời làm người ta buồn!” Đôi mắt đại tiểu thư đỏ hoe, “Đi nhanh lên, nếu không chút nữa ta đổi ý, ta kêu gia đinh trói ngươi lại!”