Hecate sẽ không cam tâm buông tha cho Lê Khải Liệt như vậy, đây đã sớm nằm trong dự kiến của Vu Duy Thiển, thời gian tin nhắn được gửi là ngay sau khi buổi họp báo công bố phát hành album, cũng chính là sau khi Lê Khải Liệt cự tuyệt yêu cầu hợp tác với Linda.
Lê Khải Liệt từng lợi dụng sức quyến rũ của mình để giao thiệp với các nữ minh tinh trong giới, sử dụng tin tức mà các nàng thu thập được từ mọi tầng lớp có liên quan, có lẽ hắn không quá cường điệu như người bên ngoài nhìn thấy nhưng tuyệt đối sẽ không ngây thơ đến mức không có liên quan đến bất cứ một nữ minh tinh nào, Vu Duy Thiển chưa từng ôm ảo tưởng đối với chuyện này.
Muốn một nam nhân có thân thể khỏe mạnh không dính vào phụ nữ trong khi thân mình lại nằm trong một thế giới như vậy thì chuyện này tuyệt đối không có khả năng, nếu thật sự có người như vậy thì trong lòng người đó có chướng ngại hoặc đa số là đồng tính luyến ái, cho nên Vu Duy Thiển chưa bao giờ hỏi Lê Khải Liệt về phương diện này, mà người nam nhân bị mọi người vây quanh kia có lẽ cũng rất tự giác, từ khi bắt đầu quen biết hắn cho đến nay thì trên người của Lê Khải Liệt hiếm khi có mùi nước hoa của phụ nữ, cho dù có thì cũng chỉ từ trên thân của nhân viên cùng làm việc, bởi vì tiếp xúc chỉ trong chốc lát nên cũng nhanh chóng bay mùi.
Trong tay cầm điếu thuốc lá, Vu Duy Thiển dựa vào ghế sô pha, cổ tay đặt trên thành ghế đã rất lâu không chuyển động, một đoạn tro tàn thật dài rốt cục rơi xuống rồi vỡ thành từng hạt bụi li ti, ánh sáng lạnh trên màn hình máy tính phản chiếu vào đôi mắt dài mảnh đang nheo lại, hắn chậm rãi nhìn từng chữ một.
Không khí lạnh lẽo trong phòng dần dần trở nên u ám, dòng chữ trong tin nhắn rất rõ ràng, đây là cơ hội cuối cùng cho Lê Khải Liệt, thế lực sau lưng Lillian Kaiser Tina có liên quan đến một băng nhóm mafia Italia, bọn họ yêu cầu Lê Khải Liệt thu thập tin tức từ trên người nàng, chỉ cần hắn có thể hoàn thành thì bọn họ đồng ý hủy bỏ hợp tác quan hệ, về sau sẽ không tiếp tục gây phiền phức cho hắn.
Đây là giao dịch, cũng là trao đổi, kỳ hạn cuối cùng là ba ngày sau.
Gạt nhân tố tình cảm sang một bên, nếu để lý trí quyết định thì Lê Khải Liệt ắt hẳn sẽ đáp ứng yêu cầu với đối phương, Hecate sở dĩ không hoàn toàn trở mặt với hắn nhất định là vì lo lắng đến các nguyên nhân khác, cũng không muốn chân chính cắt đứt với hắn, hiện tại đôi bên đều nhường nhịn một bước mới là biện pháp giải quyết có lợi cho mọi người, nhưng nếu làm như vậy thì Lê Khải Liệt nhất định phải tiếp cận với Lillian Kaiser Tina
Lê Khải Liệt vì để đạt được mục đích thì có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, thủ đoạn ở đây là cái gì thì trong lòng của Vu Duy Thiển vô cùng rõ ràng.
Tiếng động cơ gầm gừ trong khu dân cư yên tĩnh làm cho người ta không thể bỏ qua, âm thanh mở cửa gara báo hiệu Lê Khải Liệt đã quay về, chủ nhà vừa tiến vào thì liền cất lên một câu nghi vấn, “Vì sao không bật đèn? Đang làm cái gì?”
Khi Lê Khải Liệt vừa bước vào phòng khách thì liền nhìn thấy Vu Duy Thiển ngồi một mình trong bóng tối, gian phòng ngập tràn khói thuốc, gạc tàn đã bị lấp đầy.
“Làm sao vậy? Ngồi một mình suy nghĩ cái gì?” Trước tiên mở ra cửa sổ, sau đó bật đèn trong phòng khách, Lê Khải Liệt đi đến bên cạnh Vu Duy Thiển rồi ngồi xuống, ném chìa khóa xe lên bàn, gỡ xuống cặp mắt kính đen trên mặt, “Ta đã nói với Owen, chờ mọi chuyện được thu xếp ổn thỏa thì chúng ta sẽ đi Luân Đôn.”
“Ngươi đi làm gì? Án mạng đó không liên quan đến ngươi, ngươi bận rộn nhiều việc làm sao còn thời gian đi Anh Quốc? Quảng bá trên radio thì sao? Còn những hoạt động sau khi phát hành album mới? Giao lưu và ký tặng fan?” Đứng dậy từ ghế sô pha rồi đi vào nhà bếp, âm điệu của Vu Duy Thiển vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, vẫn giống như bình thường, tựa như một bát nước lạnh tạt vào mặt Lê Khải Liệt, khi Lê Khải Liệt quyết định chuyến đi Anh Quốc thì hắn đã cảm thấy đây không phải là cách thực tế.
“Album của chúng ta không cần quảng bá thì vẫn có thể tiêu thụ rất khá, ta rất tự tin vào điểm này.” Ngã vào ghế sô pha, bàn tay chạm đến nhiệt độ ấm áp mà Vu Duy Thiển còn lưu lại trên ghế, Lê Khải Liệt nhếch môi. Hắn không hề xem nhẹ sự bất thường của Vu Duy Thiển, hắn nghĩ rằng Vu Duy Thiển như thế là vì có liên quan đến chuyện đi Anh Quốc, nơi đó có rất nhiều điều liên quan đến dĩ vãng của Vu Duy Thiển, mấy ngày nay người nọ luôn lộ ra thái độ này.
Mặc dù bề ngoài thoạt nhìn không dễ gần, nhưng đến khi quen thuộc thì sẽ phát hiện Vu Duy Thiển kỳ thật là một người rất trọng tình trọng nghĩa, yêu thích nghệ thuật, có hứng thú đối với thơ ca và âm nhạc, đặc biệt là nhạc cổ điển, thích rượu nhưng không uống nhiều lắm, trong khi hút thuốc thì lại vô độ, tựa hồ là vì châm chọc đối với sự tồn tại của bản thân mình, khiến cho người khác không thể khuyên hắn bớt hút thuốc vì lý do có hại cho sức khỏe.
Lê Khải Liệt thì lại biết tự kiềm chế hơn một chút, đối với ca sĩ mà nói, thanh quản nhất định phải được chăm sóc tốt, cho nên khi hắn nhìn thấy gạt tàn bị nhét đầy tàn thuốc thì vẫn nhịn không được mà cảm thấy lo lắng cho Vu Duy Thiển, “Nhìn xem, mấy thứ này có hại cho sức khỏe của ngươi, rốt cục ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần, Duy yêu….”
Bước vào nhà bếp, ôm Vu Duy Thiển từ phía sau, khuôn mặt mang theo ý cười nhưng cũng hàm chứa vô số nguy hiểm, đây là điềm báo Lê Khải Liệt sắp sửa nổi giận, Vu Duy Thiển vẫn duy trì thái độ cười nhạo đối với sự lo lắng vô vị của Lê Khải Liệt, “Yên tâm, ta vẫn chưa chết được.” Khóe mắt khẽ nheo lại, liếc mắt nhìn xuống cánh tay ôm ngay trước bụng, Vu Duy Thiển ngửi được hương vị sau khi tắm rửa của Lê Khải Liệt.
Đó là ở trong công ty của Owen, sữa tắm sản xuất từ Đức trong phòng tắm riêng của Lê Khải Liệt, sau khi tập luyện thì hắn sẽ tắm rửa rồi mới quay về, nếu là bình thường thì Vu Duy Thiển sẽ không nghĩ nhiều, nhưng mà lúc này….
“Buông tay ra để ta lấy đồ.” Gạt xuống bàn tay đang đặt trên bụng, hắn lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh rồi uống mấy ngụm, đôi mắt đen láy từ đầu đến cuối không hề lộ ra một chút nhiệt độ nào.
Lê Khải Liệt cảm thấy khó chịu đối với thái độ hơi lãnh đạm của Vu Duy Thiển, hắn cầm lấy chai nước từ trong tay của đối phương, “Ngươi không có chuyện gì muốn nói với ta hay sao?”
“Nói cái gì?” Vu Duy Thiển nâng mắt lên, Lê Khải Liệt ắt hẳn không biết việc hắn đã nhìn thấy tin nhắn trong máy tính, nhưng hắn cũng không xác định hiện tại câu hỏi của Lê Khải Liệt rốt cục đang xoay quanh vấn đề gì.
Người nam nhân ở sau lưng chống tay xuống mặt bàn, vây Vu Duy Thiển vào không gian nhỏ hẹp giữa chiếc bàn và hắn, “Đó là album của chúng ta, ca khúc kia là ca khúc của riêng chúng ta, ngươi xem trên tivi thì sẽ nhìn thấy nó rất được hoan nghênh, chẳng lẽ ngươi không có chuyện gì muốn nói với ta hay sao?”
“Ngươi đang yêu cầu được khen ngợi?” Vu Duy Thiển cảm thấy vớ vẩn, hàng lông mày nhíu cao tựa hồ đang mỉa mai lời nói của Lê Khải Liệt, trong giọng nói của hắn cũng có thể nghe ra âm điệu đùa cợt, Lê Khải Liệt đưa tay cọ sát vài cái ngay trên gáy của hắn, “Sao vậy? Hôm nay ngươi hơi bất thường một chút, giống như ngày xưa, cùng ta đối chọi gay gắt…”
“Đương nhiên như vậy cũng không có gì là không tốt, chỉ cần là ngươi thì ta đều thích, bất quá ngươi không tính nói cho ta biết nguyên nhân hay sao?” Giọng nói dịu dàng, ngón tay ở sau gáy lại chậm rãi dùng sức, sau lưng của Vu Duy Thiển dần dần lan tỏa một loại cảm giác uy hiếp vô hình, giống như có cái gì đó hết sức căng thẳng.
“Đây là ảo giác của ngươi.” Kéo lấy tay của Lê Khải Liệt lên phía trước, bờ môi lướt qua mu bàn tay của đối phương, Vu Duy Thiển chỉ mỉm cười, “Bởi vì ngươi muốn như vậy thì ta thưởng cho ngươi một chút.” Nhiệt độ của nụ hôn nhanh chóng tiêu tán, Vu Duy Thiển nhếch môi lên, vẫn giữ nguyên góc độ mỉa mai.
“Thưởng như vậy thì hoàn toàn không đủ…” Cọ nhẹ cằm lên gáy của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt thì thầm vào bên tai hắn, tạo ra càng nhiều dư âm ám muội, “Trước tiên nói cho ta biết ngươi làm như thế nào để viết ra ca khúc đó? Có nhà bình luận âm nhạc bảo rằng cho đến nay chưa có ai có thể đạt được trình độ hòa âm và phối khí giữa các loại nhạc cụ trong ca khúc đến mức đó, ngươi luôn khiến cho ta kinh ngạc. Duy, hát ca khúc do ngươi soạn làm cho ta thật sự bị nghiện.”
Lời tán thưởng của Lê Khải Liệt hoàn toàn là chân thật, từ trên người Vu Duy Thiển luôn luôn có thể khai thác những thứ rất đặc biệt, có lẽ đây là kết quả thu được từ mấy trăm năm qua, bất luận kẻ nào sống ở thời đại này đều không làm được như hắn, giai điệu trong âm nhạc của Vu Duy Thiển không giống như những thể loại hiện đại, mà nó lại nặng trĩu và cao quý, những tính chất này đặt vào nhạc rock lại tạo nên hiệu quả kinh người, thật khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung cảm giác khi lắng nghe ca khúc đó, chỉ có người nào nghe qua thì mới có thể hiểu được nó hay đến mức nào.
“Đã nhiều năm rồi không đụng vào, chẳng qua chỉ đạt đến trình độ này mà thôi.” Lơ đãng cười khẽ, cho dù là đang đánh giá chính tác phẩm của mình thì Vu Duy Thiển cũng không lộ a quá nhiều cảm xúc hài lòng, Lê Khải Liệt không cần nhìn mặt hắn cũng có thể đoán được biểu tình hiện tại của hắn là như thế nào, “Đã nhiều năm rồi không đụng vào, như vậy có nghĩa trước kia đã từng soạn nhạc? Cho ai?”
Không cần Vu Duy Thiển tự mình đánh giá ca khúc đó như thế nào, đây mới là chuyện mà Lê Khải Liệt để ý.
“Ngươi đã nghe qua, rất nhiều người cũng nghe qua, là tác phẩm ma quỷ trong truyền thuyết, mượn bàn tay của con người để xuất hiện trên thế giới.” Bản xô-nát giọng sol thứ của Tartini, nghĩ đến danh xưng kia, Vu Duy Thiển liền cảm thấy buồn cười.
Khi hắn trả lời như vậy thì Lê Khải Liệt bởi vì kinh ngạc mà nhướng cao hàng lông mày, đây là một loại cảm giác vô cùng khiếp sợ, “Âm láy ma quỷ, chẳng lẽ là ngươi…” Hắn xoay vai của Vu Duy Thiển lại, trước mắt là mái tóc màu đen, đôi mắt như bóng đêm, còn có khuôn mặt hoàn mỹ như một pho tượng cẩm thạch.
Hóa ra đây chính là nguyên nhân trong truyền thuyết? Có giai thoại kể rằng khi Tartini tuyển sinh đã gặp phải quỷ sứ, cũng có giai thoại lại bảo hắn chiêm bao gặp được quỷ sứ, tất cả đều có chung một nội dung là quỷ sứ truyền thụ cho hắn một ca khúc có kỹ thuật tuyệt vời….Trong rất nhiều bản ghi chép đều nói quỷ sứ hay con quỷ đó có một đôi mắt màu đen láy.
“Chúa ơi—Giai thoại về Âm láy ma quỷ của Tartini lại chính là ngươi!” Lê Khải Liệt đột nhiên ôm chặt Vu Duy Thiển rồi cười ha hả, hắn không còn lời nào để nói, tiếng cười phóng đãng vang lên từ miệng của hắn, “Duy, ngươi luôn làm cho người ta bất ngờ!”
Tuy rằng đã sớm biết Vu Duy Thiển không phải người bình thường nhưng để cho một huyền thoại rõ ràng đứng trước mặt Lê Khải Liệt thì vẫn làm cho hắn có một loại cảm giác choáng ngợp và không chân thật, trong sự kinh ngạc còn có một loại cảm xúc khác, hắn đột nhiên hạ xuống khóe miệng, “Dĩ vãng của ngươi….Duy, một ngày nào đó ta muốn biết tất cả những chuyện về ngươi, vô luận là quá khứ hay hiện tại, bao gồm cả tương lai đều là của ta.”
Bạn đang �
Tiếng cười đột nhiên im bặt mà lại thay bằng sự yên lặng bất thường, màu sắc u ám chiếm cứ đáy mắt của Lê Khải Liệt, lời nói chậm rãi tuyên cáo quyền sở hữu của hắn. Vu Duy Thiển chế ngự cổ tay của Lê Khải Liệt ra phía sau, áp sát vào người của đối phương, mang theo một nụ cười đầy thâm ý, “Phải không? Ta muốn nhìn xem ngươi có thể làm như thế nào.”
Lê Khải Liệt đối diện với Vu Duy Thiển, sự yên lặng khác thường di chuyển giữa hai người bọn họ, Vu Duy Thiển lại hôn một chút lên mặt của Lê Khải Liệt, vẻ mặt thản nhiên, “Buổi chiều ăn cái gì?” Hắn mở cửa tủ lạnh.
“Để ta, hôm nay ta muốn cho ngươi nếm thử món bò bít tết do ta tự làm.” Lê Khải Liệt vừa cười vừa trả lời, lấy ra miếng thịt bò trong tủ lạnh mà hôm qua bọn họ đã mua, Vu Duy Thiển đứng khoanh tay ở sau lưng hắn, tầm mắt lướt qua mái tóc hơi gợn sóng, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh lùng không dễ phát hiện.
Đã bắt đầu rồi, Lê Khải Liệt, ngươi đã thuận theo lý trí mà quyết định tiếp cận Lillian, kế tiếp ngươi sẽ làm như thế nào?
Trên mũi còn ngửi được mùi hương sau khi tắm rửa, mùi hương này có phải dùng để che lấp cái gì hay không, trước khi tắm rửa thì Lê Khải Liệt đã làm cái gì, Vu Duy Thiển không muốn suy đoán, ở một mức độ nào đó thì hắn có thể hơi thích sạch sẽ một chút, nhưng đàn ông đều giống nhau, đều có khuynh hướng ích kỷ, cái gì thuộc về hắn thì hắn thật sự không thích bị kẻ khác chạm vào.
Điềm nhiên dùng xong bữa tối, cự tuyệt ý đồ muốn tiếp xúc thân mật của Lê Khải Liệt, đây là một buổi tối thật yên lặng.
Ngày hôm sau Lê Khải Liệt dựa theo lịch trình, trước tiên sẽ đến đài truyền hình để quay một tiết mục phỏng vấn, Vu Duy Thiển gọi điện thoại đến công ty quản lý của Lê Khải Liệt, hỏi thăm lịch trình làm việc cụ thể của Lê Khải Liệt từ Bob, nhà chế tác của công ty.
Bob rất tán thưởng tài năng của Vu Duy Thiển, kể từ khi Takeda Koichi chính thức nhận thua với giới truyền thông thì hắn đã xem Vu Duy Thiển là một viên kim cương có đẳng cấp tuyệt hảo, hắn liền nhanh chóng hỏi thăm nhân viên trong công ty về thời khóa biểu của Lê Khải Liệt cho Vu Duy Thiển.
Dựa theo thời gian, chín giờ tối thì Lê Khải Liệt hoàn thành việc quay tiết mục phỏng vấn. Tám giờ rưỡi, Vu Duy Thiển xuất hiện ở gần đài truyền hình, Lê Khải Liệt quả nhiên hoàn thành công việc trước thời gian, hắn bám theo Lê Khải Liệt trên đại lộ Park Avenue, cuối cùng dừng trước khách sạn Waldorf – Astoria.
Không cùng đi lên, Vu Duy Thiển ngồi trong xe rồi rút ra một điếu thuốc, quá nửa tiếng mà Lê Khải Liệt vẫn chưa đi ra.
Hắn vừa cười lạnh vừa mở cửa xe, tiến vào trước quầy lễ tân để hỏi thì quả nhiên có tên của Lillian, nữ tiếp tân hoàn toàn không thể kháng cự đối với người đàn ông phương Đông có vẻ ngoài quyến rũ đầy nam tính cùng với khí chất thần bí này, vì vậy Vu Duy Thiển dễ dàng biết được số phòng.
Lên thang máy, hắn dừng lại ở tầng 28, tiếng gõ cửa vang lên.
————-
P/S: cái này là đi bắt gian tại trận nè, hay còn gọi là đánh ghen:>. Eo sao mà bé Duy ghen đáng yêu thế, bỏ con sam qua 1 bên đi, ta chết đứ đừ cái câu *cái gì thuộc về hắn thì hắn thật sự không thích bị kẻ khác chạm vào*, thẳng thắn thế có chết ta không cơ chứ, câu này đa số chỉ có công nói thôi nha bé Duy.