Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 97: Nguy cơ tiềm tàng




Chỉ cần là Lê Khải Liệt muốn thì hắn có thể ở bất cứ nơi nào trên thế giới để có cảnh quay mà hắn muốn, nhưng hắn lại lựa chọn Anh Quốc, lý do đương nhiên là vì Vu Duy Thiển, hắn không hề xem nhẹ biểu tình của Vu Duy Thiển khi nghe được những lời đó của Reid.

Đáng lý theo tiến độ thì MV của album lần này đã sớm được quay xong, nhưng bởi vì hắn vướng phải nhiều chuyện phiền phức, thế nên ngoại trừ PV lúc trước đã quay cho album thì hắn chưa hề quay thêm bất cứ thứ gì khác.(PV=Promotional Video/Video quảng bá)

Việc phát hành album rất vội vàng, Owen vô cùng bận rộn sau khi họp báo kết thúc, hắn vẫn chưa liên lạc với Lê Khải Liệt, nhưng không ai nghĩ rằng hắn sẽ quá cao hứng khi nghe được ý tưởng của Lê Khải Liệt, cũng không ai ngờ Owen lại bày tỏ ý kiến phản đối.

“Anh Quốc? Ngươi xác định? Liệt, ca khúc mới của ngươi rất khó để tìm cảnh quay thích hợp, hơn nữa ngươi muốn đi chỗ nào ở Anh Quốc? Là vì MV hay là vì lý do khác, thành thật nói cho ta biết đi?” Nháy mắt về phía Lê Khải Liệt, Owen ngồi trên mặt bàn mà hí hoáy cái bật lửa trong tay.

“Cần biết lý do để làm gì? Nếu ngươi muốn album lần này tiêu thụ tốt thì đừng hỏi nhiều.” Lê Khải Liệt đã quyết định, hắn lục lọi cái gì đó trong ngăn kéo, bởi vì không tìm được cuộn băng mà hắn muốn nên sắc mặt trở nên âm trầm, Owen để ý hắn một hồi, rốt cục nhịn không được nghi ngờ ở trong lòng, vì vậy liền hỏi, “Ngươi đang tìm cái gì?”

“Cuộn băng mà ngươi đã quay khi chúng ta tập luyện, nó ở đâu? Lấy ra cho ta.” Lê Khải Liệt vươn tay, âm điệu cứng rắn, thoạt nhìn nếu Owen không giao ra thì sau này đừng hòng sống dễ chịu.

Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của hắn, Owen biết hắn không phải đang nói giỡn, vì vậy liền mở ra ngăn tủ dưới bàn làm việc rồi cầm lấy một cuộn băng, “Là vì Wirth?” Đã biết đáp án nhưng hắn vẫn nhịn không được mà hỏi như vậy.

“Ngoại trừ hắn thì còn có ai?” Lê Khải Liệt tiếp nhận, Owen vẫn chưa kịp ngăn cản thì cuộn băng trong tay hắn đã bị bẻ làm đôi, Owen kêu to, “Chúa ơi! Liệt—ngươi đang làm cái gì vậy? Đây là bản gốc duy nhất!” Vu Duy Thiển không đeo kính, đây là hình ảnh duy nhất cũng dài nhất cho đến nay, mặc dù chỉ nhìn thấy bên hông nhưng thời gian dài bằng một ca khúc như vậy thì thật sự là hiếm thấy.

“Những cái khác ta mặc kệ là ở trong máy tính của ngươi hay đĩa CD, tất cả đều phải xóa hết cho ta! Có nghe thấy hay không?” Cạch, cuộn băng bị Lê Khải Liệt bẻ nát rồi ném vào trong thùng rác, lúc này mới chịu vừa lòng một chút, nhưng tầm mắt mà hắn liếc nhìn Owen vẫn tỏa ra cảm giác áp bách.

Dựa theo những biểu hiện gần đây của Lê Khải Liệt, Owen không hề nghi ngờ tình cảm chân thành mà hắn dành cho Vu Duy Thiển, hiện tại nhìn thấy hắn kiên quyết như vậy, biết rõ hắn không muốn để cho Vu Duy Thiển xuất hiện trước mặt công chúng, vì vậy Owen chỉ có thể cười khổ mà gật đầu đáp ứng, “Được rồi, hiếm khi thấy ngươi để ý đến một người như vậy, ta còn có thể nói được cái gì cơ chứ.”

Owen thỏa hiệp, đối với người ngoài cuộc như bọn họ thì biểu tình gần đây của Lê Khải Liệt quả thật rất khó có thể tin tưởng, bất luận kẻ nào nhìn thấy Lê Khải Liệt thật lòng với một người nam nhân thì đều cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt của Owen chợt lóe lên, “Không biết lần này ngươi thật lòng được bao lâu, bất quá ta chắc chắn cho dù nhanh chóng chấm dứt thì cũng đã đủ làm cho đám người của Deer giật mình rồi.”

“Không có ngày đó.” Lê Khải Liệt không hề do dự mà ngắt lời Owen, trên tay của hắn còn mấy đĩa CD, hắn phải đập nát hết thảy những thứ có chứa hình ảnh của Vu Duy Thiển ở phòng tập. Người nam nhân không hề tạo cho người ta có cảm giác thật lòng hay chung tình, được vô số các nữ minh tinh bao vây lại dùng biểu tình thỏa mãn mà phá hủy những đĩa CD này, tựa hồ làm như vậy thì có thể cột chặt người quan trọng nhất đối với hắn vào trong lòng, làm cho người nam nhân kia chỉ thuộc về một mình hắn.

Nhìn thấy Lê Khải Liệt như thế, tầm mắt của Owen chậm rãi dao động, hắn tiếp tục lơ đãng đùa nghịch cái bật lửa trong tay, “Ngươi nói ngươi muốn đi Anh Quốc cũng là vì hắn, rốt cục có chuyện gì?”

“Không bằng nói ra lý do vì sao khi ta bảo muốn đi Anh Quốc thì ngươi liền có ý đồ chuyển hướng đề tài?” Từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc, ánh mắt không thể khinh thường của Lê Khải Liệt dừng trên người của Owen, “Mượn cái bật lửa–” Hắn nâng nâng cằm đối với cái bật lửa của Owen.

Chần chờ một chút, Owen mở ra bật lửa, ngọn lửa chiếu vào khuôn mặt hòa nhã của hắn. Dấn thân vào làng giải trí, Owen đã sớm luyện thành bản lĩnh có thể mỉm cười trước mặt bất cứ một ai, nhưng hiện tại hắn không hề mỉm cười, tựa hồ có một chút lơ đãng, Lê Khải Liệt nhìn hắn vài lần, xuyên qua làn khói mỏng manh, “Mặc kệ vì sao ngươi không muốn đi Anh Quốc, ta đã tìm Kim McKay, MV sẽ được quay tại Anh Quốc, nhớ bảo người đặt vé máy bay.”

“Liệt! Ngươi không thể làm như vậy!” Owen ở sau lưng hắn kêu to, có vẻ rất thất thố, tiếng kêu to của hắn làm cho Lê Khải Liệt dừng bước, quay đầu lại, hàng lông mày đang nhướng lên cũng lộ ra vẻ kiên quyết mạnh mẽ, “Vì sao lại không thể?”

“Ta đã quyết định, mặc kệ ngươi có lý do gì, quá khứ của ngươi không liên quan đến ta.” Không hề bận tâm đến cảm giác của người khác, đây là Lê Khải Liệt, ngậm điếu thuốc, hắn nở nụ cười tà khí, giống như nhớ đến cái gì đó, Lê Khải Liệt phả ra một vòng khói hình tròn, “Đúng rồi, người mà trốn tránh tình cảm của chính mình thì không biết gọi là gì.”

Mấy năm trước Owen từng ở Anh Quốc, công ty này là sau khi hắn về Mỹ thì mới thành lập, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã phát triển thành quy mô như ngày hôm nay, lại tinh mắt chọn trúng Lê Khải Liệt, nếu nói ở Anh Quốc có người nào hoặc chuyện gì đó đã làm Owen thay đổi thì cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, suy đoán của Lê Khải Liệt cũng đến từ điểm này.

Owen tựa hồ bị lời nói của Lê Khải Liệt kích thích, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, hắn nởi lỏng cà vạt trên cổ ra một chút, sau đó cúi đầu đấm xuống một quyền lên mặt bàn, nói một cách chua sót, “Vậy còn ngươi? Ngươi luôn mồm nói yêu Wirth rất nhiều, vậy tại sao còn dẫn Lillian đến khách sạn!” Những lời này vừa thốt ra thì Owen lập tức hối hận, ánh mắt của Lê Khải Liệt bắn thẳng về phía hắn, làm cho hắn cảm thấy giống như bị một viên đạn bắn trúng, ánh mắt thô bạo giống như muốn xé nát hắn, giọng nói trầm thấp u ám rốt cục không còn âm điệu hoa mỹ như trước, mỗi một từ được chậm rãi thốt ra, “Tốt nhất ngươi nên quên những gì đã nói, cũng quên những gì đã thấy….”

Lời cảnh cáo của Lê Khải Liệt làm cho không khí cuồn cuộn nổi lên một trận lốc xoáy, Owen lui về sau vài bước, Lê Khải Liệt không hướng về phía hắn mà chỉ đóng sầm cánh cửa, Owen chấn động, chờ đến khi hắn nhận ra hơi thở khủng bố đã phiêu tán thì mới suy sụp mà ngã xuống ghế sô pha.

Bàn tay cầm bật lửa trở nên phát đau, ánh kim loại phản xạ lên sắc mặt ảm đạm của hắn, hắn tự nhìn chính mình thông qua cái bật lửa rồi thở dài.

Không phải hắn trốn tránh, chẳng qua tình cảm giữa nam nhân với nhau thật sự rất khó khăn. Liệt, ngay cả ngươi cũng vậy…..Cho dù ngươi yêu Wirth thì chẳng phải cũng cần phụ nữ để che giấu hay sao? Cho dù nơi này được xưng là đất nước của tự do, nhưng tình cảm như vậy vẫn còn rất nhiều trở ngại, huống chi người kia trong ký ức của ta….

Mạnh mẽ dùng hai tay lau đi nét mặt ảm đạm, Owen đứng lên, bấm số điện thoại nội bộ, “Là ta, ừm….Lần này đã chọn được điểm quay ngoại cảnh, là ở Anh Quốc….Ngươi hỏi ở đâu à?” Hắn dừng một chút, “Có lẽ trước tiên đi Luân Đôn, thay ta kiểm tra lịch bay gần nhất.”

Hành trình đi Anh Quốc cần phải quyết định cẩn thận, từ khi Reid nói cho Vu Duy Thiển về tin tức ở Anh Quốc, Vu Duy Thiển thường xuyên nhìn về một hướng rồi xuất thần. Luân Đôn là nơi hắn dừng lại lâu nhất, nơi đó có rất nhiều ký ức đã qua, bao gồm thiếu niên đã ám sát hắn từ rất nhiều năm trước, còn có thiếu nữ e ấp mỉm cười nhìn hắn ở vũ hội…..

Ai có thể ngờ rằng hiện tại hắn không phải ở cùng nữ nhân mà lại ở bên cạnh một người nam nhân? Nhếch môi, đặt xuống ly rượu vang đỏ, Vu Duy Thiển bật ti vi một cách vô vị, sau vài lần chuyển kênh thì trên màn hình xuất hiện hình ảnh của một người nam nhân khiến hắn phải chú ý.

Đó là Lê Khải Liệt, không phải tin tức mà là một talk show, hai người dẫn chương trình đang thảo luận các đề tài nóng hổi gần đây nhất, đương nhiên tiêu điểm không thể thiếu album [Out of control] vừa được phát hành của Lê Khải Liệt, cùng với ca khúc [Before I’m dead] có chứa các ca từ cực đoan mang tính ám chỉ khiến cho fan hâm mộ hưởng ứng điên cuồng.

Bạn đang �

“Chúa ơi! Tôi sắp ngạt thở! Khi nghe thấy ca khúc như vậy thì tôi cảm thấy….Tôi cảm thấy tôi đang ở trong lòng của anh ấy! Thật sự rất tuyệt vời! A—” Tiếng thét chói tai vang lên, fan hâm mộ phấn chấn tự thuật cảm xúc của mình đối với ca khúc này, có những người khác liền chen vào mà hô to, “Anh là tuyệt nhất! Leo! Anh là vị thần của chúng em! Chúng em yêu anh!”

“Em yêu anh! Liệt!”

“Em yêu anh – Leo – Em yêu anh!!”

Trên màn ảnh đều là các nam nữ trẻ tuổi, bởi vì ca khúc lần này mà không tiếc lời tán thưởng, đây không còn là yêu nữa mà đã trở thành điên cuồng, thậm chí có người thổ lộ chỉ cần có thể chung sống với Lê Khải Liệt cho dù chỉ một đêm thì nàng cũng tình nguyện trả giá tất cả, nếu không phải bị người dẫn chương trình cắt ngang thì trường quay e rằng sẽ bị hỗn loạn vì đề tài và ca khúc này.

Siêu sao đẳng cấp thế giới Lê Khải liệt, Vu Duy Thiển chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng ảnh hưởng của Lê Khải Liệt đối với người khác giống như hiện tại, trước kia không chú ý, sau đó bởi vì liên tục tiếp xúc mà cũng không cảm thấy người nam nhân vừa điên cuồng lại vừa ngang ngược tà khí này có cái gì đặc biệt, ngoại trừ những lúc Lê Khải Liệt chơi trò xỏ lá.

Nhìn nam lẫn nữ trên màn hình tivi vì tiếng ca của hắn mà tụ hội, lớn tiếng hô to rằng bọn họ yêu hắn, Vu Duy Thiển khoanh tay cười lạnh, trực tiếp tắt tivi, từ trên ghế đứng dậy, cầm lấy ly rượu rồi uống cạn một hơi.

Chất lỏng từ trong miệng trượt xuống cổ họng có hương vị không bằng so với trong ký ức, cau mày đặt xuống ly rượu, hắn bỗng nhiên rất muốn biết Lê Khải Liệt rốt cục có bao nhiêu fan hâm mộ, nếu như lên mạng thì hắn có thể biết được một con số thực tế….

Khoa học kỹ thuật hiện đại không có gì kỳ lạ đối với Vu Duy Thiển, hắn không thích nhưng cũng không có nghĩa hắn không biết cách sử dụng, mở ra máy tính xách tay của Lê Khải Liệt, một hộp thoại nhập mật mã xuất hiện, nghĩ đến quan hệ của Lê Khải Liệt và Hecate, còn có những mối quan hệ khác mà không ai biết rõ, Vu Duy Thiển cũng không cảm thấy bất ngờ.

Mật mã sẽ là cái gì? Hắn suy nghĩ một chút, dựa theo cách suy nghĩ của Lê Khải Liệt mà suy đoán, đương nhiên sẽ không phải sinh nhật hay năm sinh linh tinh gì đó, cái tên cuồng vọng lại kiêu ngạo kia…

Tùy ý gõ xuống bàn phím, vài chữ được nhập vào, lập tức có một hộp thoại thông báo hắn đã nhập mật mã chính xác khiến Vu Duy Thiển cũng cảm thấy bất ngờ, thật sự dễ dàng như vậy sao, hiển nhiên lại là những từ này?

Duy, ngươi vĩnh viễn là của ta.

Khi ở trên giường, đây là lời nói mà Lê Khải Liệt thường xuyên thì thào bên tai của Vu Duy Thiển, vậy mà lại trở thành mật mã của máy tính. Lúc ấy đang mang theo tâm tình vô vị, Vu Duy Thiển tùy ý gõ vào, có lẽ bởi vì nghe nhiều lắm cho nên hắn không suy nghĩ quá lâu, không ngờ lại dễ dàng mở ra mật mã máy tính của Lê Khải Liệt

“Cái tên kia…” Người nam nhân phương Đông tóc đen lắc đầu, hương rượu trong miệng dường như xộc lên mũi, hắn bất giác mỉm cười rồi mở ra trang web, đập vào mắt trước tiên chính là hòm thư lại làm cho nụ cười của hắn đọng lại nơi khóe miệng, cuối cùng hóa thành độ cong lạnh lùng nghiêm nghị.

Đây là một tin nhắn đã được mã hóa, trên trang hòm thư rõ ràng thể hiện mấy dòng chữ do Hecate gửi, trong tin nhắn còn có tên của một người khác, Lillian Kaiser Tina.