Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 93: Thắng thua




Vu Duy Thiển bắt lấy áo của Lê Khải Liệt, hàng lông mày nhíu chặt trở nên u ám, trong khi Lê Khải Liệt lại mặc cho hắn tùy ý túm lấy, “Ngươi không biết là cái gì hay sao…..Muốn ta giải thích?”

Ngón tay xuyên qua mái tóc đen, giữ lấy sau gáy của Vu Duy Thiển, người nam nhân đang dựa vào tường kéo Vu Duy Thiển kề sát vào mình, có thể ngửi thấy hơi thở của đối phương, đường nét sâu sắc sau khi được trang điểm nhẹ nhàng lại càng có tính chất tác động rất mạnh, “Ta ở đây giải thích cho mọi người nghe, có được hay không?”

Ý cười hung ác cùng biểu tình nguy hiểm, tuy rằng giọng nói của Lê Khải Liệt rất thấp nhưng người xung quanh vẫn có thể nghe thấy, ở đây đều là người bên cạnh Lê Khải Liệt, bao gồm Owen và các thành viên trong ban nhạc, không có người ngoài, cho nên người nào đó lại càng suồng sã hơn so với bình thường rất nhiều.

Ý cười tà khí ngả ngớn làm cho người ta liên tưởng đến nội dung của ca từ, hơn nữa là động tác hiện tại của Lê Khải Liệt, cho dù nhìn như thế nào thì cũng làm cho người ta cảm thấy bất thường, “Ngươi viết ca từ như vậy là muốn làm gì?” Vu Duy Thiển cắn răng thấp giọng hỏi, lúc này mới rõ ràng phát hiện sự khác thường của Lê Khải Liệt.

“Làm chuyện mà ta muốn làm, ngươi tức giận? Không hài lòng hay sao?” Lơ đễnh cười nhẹ, Lê Khải Liệt làm cho hai người bọn họ càng kề sát vào nhau, hắn ghé vào tai của Vu Duy Thiển rồi khẽ ngâm nga cùng với tiếng hát đang được phát ra ở bên ngoài, hai giọng hát trầm thấp chồng chất lên nhau, tiếng ca vừa ngọt ngào lại vừa kỳ dị.

Ôm em, khát khao em, chiếm lấy em….tiếp tục tiến đến…..lại hướng vào bên trong…..lấp đầy…..A a a…..Đêm trắng vĩnh viễn không ngừng….Mồ hôi nhỏ giọt…..Ngón tay đan vào nhau…..Hai linh hồn hòa hợp đong đưa theo nhịp điệu…



Tiếng ngâm nga trong phòng nghỉ rất rõ ràng, bao gồm cả biểu tình của Lê Khải Liệt khi hát lên ca khúc này, loại ám chỉ như vậy thì chỉ có kẻ ngu mới không biết hắn đang hát cái gì.

Chết tiệt! Lúc ấy trên nhạc phổ không phải là những lời đó! Ánh mắt hàm chứa lửa giận và lạnh lùng của Vu Duy Thiển cơ hồ có thể đâm thủng người ta, Lê Khải Liệt lại giống như đang hoan nghênh loại ánh mắt sắc bén này, không thèm bận tâm mà chỉ đón nhận ánh mắt đó, “Ngươi là của ta, ta ghét nhìn thấy ngươi cùng người khác diễn tấu.”

Trực tiếp nói thẳng, không hề che giấu bất cứ ý niệm nào trong đầu, đây là ghen tuông? Chỉ vì một chút chuyện như vậy? Vu Duy Thiển nổi cơn tam bành, nhưng lại cảm thấy không có chỗ nào để phát tiết, “Chỉ là âm nhạc mà thôi, hơn nữa chẳng phải hình ảnh đều là do người quản lý của ngươi quay lại hay sao? Đó là cảnh quay trong phòng luyện tập!”

Hắn trừng mắt nhìn Lê Khải Liệt, nảy sinh cảm giác vô lực, người này rốt cục đang suy nghĩ cái gì?

Deer, Luke, Matthew, Morris và Owen đều lộ ra vẻ mặt quái dị, kỳ thật nhạc rock vốn rất phóng khoáng, bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành ca từ. Tình yêu, dục vọng, phẫn nộ, thương cảm, bi ai, truyệt vọng, bất cứ cảm xúc gì cũng có thể được viết xuống. Tiết lộ nỗi lòng trong ca khúc, chỉ cần có thể làm cho người ta đồng cảm thì không có gì là không thể.

Ca từ của bản nhạc này cũng không có gì là khác thường, nhưng hiện tại sau khi nghe được những lời này của Lê Khải Liệt, nhìn đến cách bày tỏ thái độ của hắn thì người ta mới hiểu rõ rốt cục hắn hát cho ai, hoặc nên nói là miêu tả về hắn và ai….

Ho nhẹ vài tiếng, bọn họ đều cảm thấy có một chút gượng gạo, linh hồn của ban nhạc lại giống như hoàn toàn không ngại sự có mặt của bọn họ, “Ta hối hận không được hay sao?” Hắn phủ định luận điệu trước kia của mình, “Đừng lo, ta chỉ muốn làm cho mấy người này biết rõ ngươi thuộc về ai.”

Biểu tình vừa âm u vừa hung tợn, đột nhiên Lê Khải Liệt quay đầu, giống như một con sói hoang đang nhìn chăm chú con mồi của mình, “Mấy người các ngươi, coi chừng ánh mắt của mình.”

Sau khi Lê Khải Liệt nhắc nhở thì bọn họ đều phát hiện chính mình đang chăm chú nhìn Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt luôn là người hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, nhưng kể từ khi bọn họ kiến thức được năng lực của Vu Duy Thiển từ diễn tấu đến soạn nhạc thì hết thảy mọi thành kiến và lo lắng trước kia đều tan biến, đều bị một loại cảm xúc khác đè ép.

Có người này thì ai còn để ý đến Takeda Koichi cao hứng hay mất hứng! Từ khi bắt đầu luyện tập thì bọn họ đều bất giác nhìn Vu Duy Thiển, tựa như muốn nghiên cứu người này vì sao lại đặc biệt như thế, bất tri bất giác lại trở thành thói quen, thói quen nhìn hắn và Lê Khải Liệt đứng bên cạnh nhau.

“Ngươi bị mất trí hay sao?” Vu Duy Thiển nắm lấy cằm của Lê Khải Liệt rồi cau mày, “Ngươi tưởng rằng ai cũng biến thái giống như ngươi?” Có bao nhiêu người giống như Lê Khải Liệt? Không, căn bản không có.

“Chúng ta….Chúng ta đều có bạn gái.” Luke lập tức giơ tay lên để thanh minh, “Chúng ta chỉ nhìn mà thôi, không có ý gì khác, chỉ là bội phục một chút, đúng không?” Hắn quay đầu lại để tranh thủ sự ủng hộ của mọi người, những người còn lại cũng vội vàng gật đầu, hiện tại bọn họ đều biết quan hệ giữa hai người kia là cái gì, bất quá nói thật lòng cho dù bọn họ là gay thì cũng không dám tùy tiện trêu chọc người nam nhân phương Đông này.

“Như thế thì tốt.” Hơi thở tàn bạo vẫn chưa lui ra, đôi mắt màu tro lục chậm rãi chuyển động, thay nhau nhìn bọn họ mấy lần, bị quan sát như vậy khiến toàn thân của bọn họ phát run, Vu Duy Thiển lại hừ lạnh một tiếng, “Gây rối đủ chưa.”

Đã đến mức này, ít nhất Owen không cần tiếp tục che giấu, bất quá Vu Duy Thiển cũng cảm thấy bất đắc dĩ đối với loại ý tưởng biến thái như vậy của Lê Khải Liệt, “Cái tên làm càn này.” Đem Lê Khải Liệt kéo đến trước mặt rồi tự động hôn lên.

Thói quen làm càn, không thể ràng buộc, người này có thể xằng bậy ở bất cứ nơi nào. Nụ hôn của Vu Duy Thiển kích thích Lê Khải Liệt đáp lại một cách cuồng nhiệt, bàn tay của Lê Khải Liệt đặt sau gáy của Vu Duy Thiển đột nhiên dùng sức, vốn chỉ định hôn khẽ lên môi của Lê Khải Liệt một cái nhưng lúc này Vu Duy Thiển không còn cách nào để thối lui, Lê Khải Liệt giống như dã thú thực hiện được âm mưu xảo quyệt, mang theo ý cười nhưng vẫn không chịu buông tha Vu Duy Thiển.

Bên này đang tiến hành nụ hôn đầy kích thích, đám người của Owen đứng bên kia lại trở nên khẩn trương, “Mau đi ra ngoài xem! Đừng để cho ký giả đến đây!” Hắn liên tục phất tay, hết nhìn trái lại nhìn phải, e sợ có người chụp được cảnh này.

Những người khác cũng là lần đầu tiên hiểu rõ quan hệ của hai người, ngẫm lại những vụ xì căng đan trước kia của Lê Khải Liệt và các nữ minh tinh thì bọn họ đều cảm thấy có một chút kỳ lạ.

Cuộc họp báo được tổ chức tại hội trường trong một khách sạn năm sao nổi tiếng, bọn họ hiện tại đang ở trong phòng nghỉ phía sau hội trường, tiếng ca bên ngoài rốt cục hạ thấp, dần dần không còn nghe thấy, bản nhạc kết thúc, tiếp theo lại vang lên những tiếng vỗ tay không ngớt, những tiếng huýt sáo và tiếng gào thét liên tục vang vọng, hoàn toàn biểu đạt sự yêu thích của mọi người đối với ca khúc này, các fan hâm mộ đứng chờ ở bên ngoài nghe được tiếng ca truyền đến từ bên trong thì đều sớm kích động mà lắc lư theo điệu nhạc, những tiếng hoan hô ở bên ngoài liên tục không ngớt.

Không cần phải nói thì cũng biết tình cảnh này đại biểu cho điều gì, đó chính là thành công, hoàn toàn chiến thắng.

Takeda Koichi đứng trong đám người, hắn vẫn còn nhìn lên màn hình, toàn bộ hình ảnh 3D đã truyền đến cảm giác vô cùng chân thật, đây không phải MV chính thức, nghiêm khắc mà nói chỉ là những cảnh tập luyện và hậu kỳ, nhưng lại làm cho bất luận kẻ nào cũng không thể kháng cự.

“Liệt! Liệt! Liệt! Liệt! Liệt!” Tiếng hô to của fan hâm mộ bên ngoài xuyên qua cánh cửa được cách âm, theo mỗi một khe hở mà truyền vào bên trong, tên của Leo khi được gọi liên tục sẽ tạo thành một phát âm độc đáo, đó là tên tiếng Trung của Lê Khải Liệt, giống như có một đống lửa lớn đang sôi sục thiêu đốt tất cả cảm xúc được truyền đến theo tiếng gào thét của mọi người.

Cho dù lúc này ngay cả một thành viên của ban nhạc vẫn chưa xuất hiện thì cũng đã làm cho giới truyền thông bị cuốn hút bởi bầu không khí sôi động này, không còn ai đi bận tâm Lancelot sẽ nói cái gì, bọn họ chỉ muốn chụp lại biểu tình hiện tại của Lancelot.

“Sau khi ngài nghe xong ca khúc này thì có cảm giác gì? Nghe nói đây là ca khúc được sáng tác trong một khoảng thời gian rất ngắn, ngài có ý kiến gì hay không?”

“Lancelot, ngài cảm thấy ca khúc mà ngài đạo nhạc như thế nào so với ca khúc này của Leo?”

“Single của ngài bao giờ thì tung ra? Nếu bại bởi Lê Khải Liệt….”

“…..Lancelot, ngài đừng nổi giận với chúng tôi….ngài nên đi tìm Leo….”

Những người dệt hoa trên gấm luôn luôn không ít, giậu đổ bìm leo là chuyện thường ngày mà giới truyền thông vẫn hay làm, quay lưng lại, vấn đề sắc bén của bọn họ khiến cho Lancelot không kịp ứng phó, tính đến xem kịch vui nhưng ai ngờ lại bị đem ra làm trò đùa, “Con đàn bà kia! Đồ đàn bà chết tiệt, biết thế không nên tin tưởng ả!” Hắn thì thào tự nói rồi bước nhanh ra ngoài cửa, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng không quá xa lạ.

Chính là ả đàn bà đó! Đều là tại ả! Lancelot nổi giận muốn nhào đến bắt lấy nàng thì người phụ nữ mặc bộ đầm bó sát lại đột nhiên xoay người lại “Đừng tưởng rằng mình quá quan trọng, sự thật chứng minh ngươi chẳng thể sánh bằng Lê Khải Liệt.” Nàng thản nhiên đi qua trước mặt hắn, Lancelot bỗng nhiên cảm thấy đau đớn, có một cảm giác tê liệt đang truyền khắp toàn thân.

“Ngươi–” Hắn mở to mắt, muốn nâng tay lên nhưng rốt cục chỉ có thể trơ mắt nhìn sàn nhà đang tiếp cận về phía mình, hắn té mạnh xuống đất.

“Chúa ơi! Lancelot tức đến mức hôn mê!” Có phóng viên quát to một tiếng, vội vàng chụp ảnh, những người khác cũng không thua kém, trong khi có một bộ phận phóng viên lại xúm đến trước mặt Takeda Koichi, “Các vị cảm thấy album mới của Miracle Leo như thế nào?”

“Ngài Takeda Koichi, ngài từng nói trừ phi ngài Wirth diễn tấu ca khúc do ngài soạn ra, nếu không ngài sẽ không phối nhạc cho bất kỳ tác phẩm nào có liên quan đến Lê Khải Liệt, bây giờ ngài còn kiên trì với quan điểm này hay không?”

“Ngài có đánh giá như thế nào đối với ca khúc lần này?”

“Có phải nó hơn hẳn những tác phẩm của ngài? Ngài có thể làm ra ca khúc như vậy hay không, ngài Takeda?”

Công chúng không chỉ muốn nhìn đến phong độ đỉnh cao của ngôi sao mà bọn họ cũng vô cùng yêu thích những mặt xấu của những người nổi tiếng. Takeda Koichi là người Nhật, phong cách làm việc vốn khác hẳn người Mỹ, bị hỏi vấn đề như vậy thì hắn chỉ có thể cười trừ, tất cả máy ảnh và micrô đều nhắm vào hắn, hắn chống gậy, nghĩ đến lời nói của người bạn già Kim McKay.

Được rồi, trước hết ngươi cứ thử xem, nói không chừng ngươi làm như vậy có thể ép người kia tiến vào trong giới âm nhạc, bất quá ngươi sẽ chọc giận bọn họ, nói không chừng còn có thể mất mặt, đến lúc đó cái bản mặt già nua này của ngươi sẽ bị kéo xuống!

Đối mặt với các phóng viên, Takeda Koichi chỉ thờ dài một tiếng.

“Ta thừa nhận ta không thể soạn ra ca khúc như vậy, ta thu hồi lời nói trước kia, ta rất lấy làm vinh hạnh nếu có thể soạn nhạc cho Lê Khải Liệt.” Trước mặt các phóng viên, nhà soạn nhạc người Nhật này mỉm cười nhận thua, lời nói của hắn khiến cho mọi người lập tức xôn xao.

Tuy rằng tức giận, tuy rằng không cam lòng, nhưng Takeda Koichi không quên dự tính ban đầu của mình, hiện tại ắt hẳn Kim McKay cũng đã thấy rõ, cho dù bị bại bởi một người trẻ tuổi thì hơi mất mặt một chút nhưng hắn sẽ có cơ hội hợp tác với người kia, vì tình yêu chân thành với âm nhạc, cho dù bị mất mặt thì có đáng là gì, lúc này Kim McKay đã chậm hơn hắn một bước.

Cười híp mắt, Takeda Koichi vẫy tay chào đám phóng viên, hắn cúi người trước màn hình lớn, sau đó cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.

Cuộc họp báo vẫn tiếp tục, sau một hồi náo nhiệt, tất cả mọi người đều đã xác định cho dù số lượng album này bán được như thế nào thì nó cũng đã rất thành công, sau khi Takeda Koichi rời đi thì Lê Khải Liệt và các thành viên ban nhạc vui vẻ xuất hiện rồi nói vài câu, nhưng không ai đề cập đến người soạn nhạc.

Người nam nhân kéo đàn vi-ô-lông rốt cục có phải là người soạn nhạc hay không, có phải là người nam nhân phương Đông thần bí được giới truyền thông săn đuổi hay không, tuy Lê Khải Liệt không hề trả lời vấn đề này nhưng các phóng viên đều có thể tìm được đán án theo nét mặt nhìn nghiêng trên màn ảnh kia, khuôn mặt phương Đông thần bí vừa tinh xảo mà lại có vẻ lạnh lùng, đây là một chủ đề rất hay để đăng tin.

Chờ đến khi buổi họp báo chấm dứt, đám người lần lượt ra về, trong đám đông, Lê Khải Liệt bỗng nhiên dừng lại tầm mắt, “Các ngươi đi trước.” Hắn bỏ lại đám người của Luke, còn hắn thì thẳng tắp đi về phía một người phụ nữ trong tầm mắt của mình.

————

P/S: Ấy da, bé Duy đang tức vì thức trắng mấy ngày đêm viết lyric mà con sam nó sửa cái một không chịu báo làm bé Duy bị sock. Thật ra lý do chính thức vì sao em ấy giận sẽ được giải thích ở chương 95 ^o^.