Ban đêm tại Manhattan New York, hết thảy bận rộn ban ngày đều bị ánh đèn nê-ông che giấu, chiếc xe dừng lại ở ngã tư đường, Lê Khải Liệt tỏ rõ thái độ không muốn làm cho người ta tiếp cận. Richard nhìn bọn họ xuống xe, hai người rốt cục sống sót sau tai nạn, đều cần nghỉ ngơi hồi phục một thời gian. Khi Vu Duy Thiển đóng cửa xe thì Richard lại giữ chặt tay hắn.
“Wirth!” Dáng người của Richard rất tốt, tóc vàng mắt xanh dưới bóng đêm khiến hắn trông có vẻ khá điển trai, niềm hy vọng trong ánh mắt khiến người ta phải mềm lòng, nhưng Vu Duy Thiển lại không hề thông cảm đối với điều này, hắn rút tay ra, “Có chuyện gì thì cứ nói?”
Chỉ có Lê Khải Liệt mới làm cho hắn thỉnh thoảng phải bó tay, còn đối với những người khác thì Vu Duy Thiển không hề lộ ra quá nhiều kiên nhẫn, hai tay đút vào túi áo choàng, nét mặt nhìn nghiêng dưới bóng đêm biểu hiện rõ ràng sự lãnh đạm và phiền chán. Hắn biết Richard muốn cái gì nhưng điều này đối với hắn mà nói chỉ là ép buộc.
Bước xuống từ cửa xe phía bên kia, Lê Khải Liệt đã đi được vài bước, nhìn thấy Richard gọi lại Vu Duy Thiển, hắn lập tức dừng chân.
Lê Khải Liệt lấy ra một điếu thuốc đã sớm bị nhăn nhó, vẻ mặt bí hiểm, ánh mắt của hắn dừng trên người Richard tuyệt đối không thể xem nhẹ, chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể vồ đến cắn đứt cổ họng của con mồi. Richard bị hắn nhìn chăm chú đến mức phải làm cho bản thân không nhìn về phía của hắn mà chỉ tập trung nhìn vào người trước mặt.
“Ta thật sự không có cơ hội hay sao?” Vừa nghiêm túc mà lại thẳng thắn, lời nói chân thành tha thiết làm cho người ta cảm động, Richard đứng ở đầu phố, cách Vu Duy Thiển vài bước chân, làn khói trắng trong tay Lê Khải Liệt lượn lờ theo gió, lúc nào cũng nhắc nhở Richard còn có một người khác tồn tại.
Wirth không có cảm giác đối với đồng tính, nhưng rốt cục lại chọn một người nam nhân, chuyện này bảo hắn làm sao có thể cam lòng buông tha?
“Richard, ta đã nói với ngươi là không có khả năng, Lê Khải Liệt có lẽ là ngoại lệ duy nhất, không bao giờ có thêm người khác, ngươi hiểu hay không?” Thẳng thắn nói cho Richard câu trả lời rõ ràng nhất, Vu Duy Thiển vẫn thản nhiên không lộ ra biểu tình, đôi mắt dài mảnh càng thêm thâm thúy lạnh lùng dưới màn đêm, áo choàng màu đen tung bay trong gió, hắn xoay người rời đi, còn Richard dường như bị đả kích mạnh mẽ, ngây người đứng tại chỗ.
Lê Khải Liệt chờ hắn ở phía trước, Vu Duy Thiển thong thả bước đến, “Còn chưa đi?” Nói xong thì lập tức đi ngang qua Lê Khải Liệt, người nam nhân bị hắn vượt qua vài bước liền vứt tàn thuốc, sau đó choàng tay ôm vai của hắn, hai người cùng nhau biến mất trong những tòa nhà chọc trời của Manhattan.
Bọn họ đều có vẻ thản nhiên, tựa hồ không cần nhiều lời để giải thích, cũng không cần phải đề phòng, bọn họ….rõ ràng chỉ mới quen biết mấy tháng mà thôi…..
Richard buồn bã như người mất hồn mà quay trở lại trong xe, mở động cơ, ngồi lặng yên trong chốc lát. Nếu hắn tỏ tình với Vu Duy Thiển sớm một chút, kiên quyết một chút, thì kết quả có khác biệt hay không?
Con người luôn suy nghĩ như vậy, sẽ hối hận vì một việc gì đó. Nhưng hắn lại không hề biết Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển có thể ở bên nhau như hiện tại thì phải đổi lấy bằng bao nhiêu lần khắc khẩu và mâu thuẫn.
Quay về biệt thự, Lê Khải Liệt trước tiên đi tắm rửa, Vu Duy Thiển cũng vậy, hắn để Lê Khải Liệt dùng phòng tắm dưới lầu, đối với thương tích của Lê Khải Liệt mà nói thì hạn chế đi lại vẫn là tốt nhất. Khi Vu Duy Thiển từ trên lầu bước xuống thì Lê Khải Liệt đã ở phòng khách chờ hắn, thuận tiển mở tivi, âm lượng không lớn, là tin tức thời sự, người khác nhìn thấy có lẽ sẽ cảm thấy kỳ quái, sẽ cho rằng việc này có một chút không hợp với thân phận ca sĩ của Lê Khải Liệt.
Bất quá Vu Duy Thiển đã quen, là khách, hắn cũng có một chút hiểu biết đối với sở thích của chủ nhà, vừa ngồi xuống, một lon bia lập tức được đưa tới trước mắt, “Uống một chút không?”
Bọt bia theo hơi lạnh trào ra ngoài, với thời tiết hiện tại thì kỳ thật không cần uống lạnh, nhất là buổi tối, chẳng qua nhiệt độ thân thể của Lê Khải Liệt luôn luôn cao, hắn thích những thứ được ướp lạnh. Vu Duy Thiển vừa lau tóc vừa thuận tay tiếp nhận lon bia rồi uống một nửa, sau đó dựa vào ghế sô pha, “Ngày mai gọi Martha đến, sẵn tiện bảo hắn mang mấy thứ kia đem đi.”
“Thoa thuốc cầm máu rồi còn được ngươi chữa trị đặc biệt cho ta, ta không sao.” Tiếp nhận lon bia từ trong tay của Vu Duy Thiển, khi Lê Khải Liệt nói đến bốn chữ chữa trị đặc biệt thì trong âm điệu có một chút biến hóa. Trên thắt lưng của hắn quấn khăn tắm, vết thương trên nửa thân người trần trụi sau khi được rửa sạch máu lại lộ ra hình dáng vô cùng dữ tợn, quả thật làm cho người ta nghi ngờ vì sao hắn bị thương như vậy mà còn có thể ngồi ở đây.
“Để cho nó tự khép lại thì rất chậm, lát nữa ta sẽ chữa trị đặc biệt thêm một lần nữa cho ngươi.” Học cách nói đặc trưng của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển vừa cười vừa đặt xuống khăn tắm, hắn rất ít khi cười, nhưng mỗi khi cười rộ lên thì Lê Khải Liệt lại cảm thấy nụ cười này không nên xuất hiện trên thân của người nam nhân này.
“Đặc biệt như thế nào? Có phải là cái loại đặc biệt mà ta muốn hay không?” Lê Khải Liệt thấp giọng hỏi một cách ám muội, ngón tay lạnh lẽo của hắn lướt qua vài sợi tóc ẩm ướt bên cổ của Vu Duy Thiển. Nếu Vu Duy Thiển thường xuyên cười như vậy thì có lẽ hắn sẽ phải lo lắng rất nhiều chuyện. (ghen y hệt bé Viêm)
“Muốn đặc biệt như thế nào thì sẽ đặc biệt như thế ấy, được chưa?” Giữ chặt bàn tay của Lê Khải Liệt rồi thuận thế vặn ngược, Vu Duy Thiển đè Lê Khải Liệt xuống sô pha, đồng tử màu đen sắc bén thu liễm ý cười, lộ ra sự cảnh cáo nghiêm khắc, “Đừng tùy tiện lộn xộn, để cho ta xem một chút.”
Cho dù ánh mắt có lạnh lùng sắc bén như thế nào thì động tác lại vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa rất cẩn thận không chạm vào vết thương trên người của Lê Khải Liệt, Lê Khải Liệt đương nhiên sẽ nhận ra, hắn thuận theo mà thả lỏng thân thể để cho Vu Duy Thiển kiểm tra. Kỳ thật chính hắn cũng biết vết thương trên vai đáng sợ như thế nào, nếu nhát dao kia sâu thêm một chút nữa thì cánh tay có lẽ đã bị tàn phế, Vu Duy Thiển hiển nhiên cũng nhìn ra, tuy rằng không nói lời nào nhưng độ ấm trong không khí đột nhiên giảm xuống vài độ.
“Vậy mà ngươi bảo là không sao, hử?” Thông qua âm điệu cũng biết rõ hắn đang rất tức giận, trên khuôn mặt không có quá nhiều biểu tình của Vu Duy Thiển lại tràn ngập nguy hiểm, vết thương rách toạc trước mắt làm cho hắn hoàn toàn không muốn tiếp tục liếc nhìn, đây là vết thương trên vai và trước ngực, còn sau lưng thì hắn vẫn chưa có can đảm kiểm tra.
“Ngươi đang đau lòng vì ta?” Tựa hồ hoàn toàn lĩnh hội không hết cảm xúc phiền toái trong lòng của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt dùng bả vai bị thương của mình mà dựa vào Vu Duy Thiển, vì không muốn chạm vào vết thương của hắn mà người nào đó chắc chắn sẽ không đẩy hắn ra, chỉ có thể bởi vì bị hắn bám dính vào người mà cảm thấy tức giận, “Nhảm nhí! Ngươi nằm im cho ta, đừng nhúc nhích!”
Thấy Vu Duy Thiển nổi giận, lồng ngực của Lê Khải Liệt chấn động, cất lên tiếng cười nặng nề, “Duy, ngươi thật đáng yêu….” Ngón tay lướt qua mái tóc đen ẩm ướt. Vu Duy Thiển đang ngồi thì bị hắn kéo xuống, đầu lưỡi liếm qua cổ họng, tinh tế gặm nhắm, giống như đang thưởng thức một món điểm tâm ngọt ngào nhất, làm cho vị giác nếm được hương chanh thoang thoảng trên làn da.
“Đừng khiêu khích ta, nếu ngày mai ngươi còn muốn rời giường thì hiện tại liền dừng lại cho ta.” Trái cổ chấn động rất nhỏ, Vu Duy Thiển đưa tay lướt qua vai của Lê Khải Liệt rồi nắm lấy mái tóc đỏ hỗn độn, âm điệu hơi thấp một chút, người nam nhân nào cũng biết loại cảm giác buộc chặt từ sâu trong cổ họng đại biểu cho điều gì.
Lê Khải Liệt bất ngờ, tuy rằng phản ứng lần đó của Vu Duy Thiển cũng rất kích động nhưng bình thường Vu Duy Thiển luôn làm cho người ta có ấn tượng lạnh lùng sắc bén, vừa lãnh khốc lại nghiêm nghị thận trọng. Còn Vu Duy Thiển hiện tại lại khiến Lê Khải Liệt cảm thấy vô cùng yêu thương, vì không muốn làm cho hắn đau mà Duy phải nhẫn nại dục vọng của chính mình….
“Duy, ngươi quả thật đáng yêu đến mức làm cho người ta phải chảy cả máu mũi.” Giọng nói vừa hoa lệ vừa xa xỉ cất lên những lời nỉ non hấp dẫn cùng với ý cười thâm trầm, rốt cục sau một lần cắn mút thật sâu thì Lê Khải Liệt mới chịu buông Vu Duy Thiển ra.
So với ngôn ngữ ám muội, sự dịu dàng ôn nhu trong mắt của hắn lại bao phủ lấy Vu Duy Thiển, không còn nóng nảy xảo quyệt, không còn suồng sã làm càn, giống như một loài động vật ăn thịt bị thuần phục, Lê Khải Liệt điều chỉnh tư thế, gối đầu lên đùi của Vu Duy Thiển, “Đừng lãng phí máu của ngươi, chỉ cần chữa đến khi vết thương không còn quá dọa người là được rồi.”
Thật vất vả mới giải quyết được Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển thở phào nhẹ nhõm, nếu cứ tiếp tục như thế thì hắn không xác định bản thân mình còn có thể nhẫn nại hay không. Lê Khải Liệt không phải chỉ bị thương nhẹ, mà hắn cũng đã sai lầm khi không ngờ thân thể của Lê Khải Liệt lại làm cho hắn bùng phát dục vọng như vậy.
Lê Khải Liệt nằm nghiêng, cầm lấy lon bia trên bàn rồi uống một hớp, sau đó tắt tivi, nhớ đến một việc muốn hỏi, “Mọi người trong kho hàng bị bắn chết, cái mà ta thấy là cái gì, ngươi nói cái kia gọi là thức thần gì đó, nó đi đâu rồi?”
“Thức thần chỉ là một dạng xưng hô, cũng có thể gọi là linh hồn, nó là ý niệm của con người sau khi chết nhưng không thể an nghỉ.” Vu Duy Thiển giải thích, hắn còn có rất nhiều chuyện để giải thích, “Nó cũng không giết người, thứ chân chính giết chết bọn họ chính là nỗi sợ hãi của bọn họ, đối với thứ mà mình không biết thì con người sẽ sợ hãi, huống chi ta triệu hồi không phải là những thứ lương thiện, mà là oán linh.”
Nói đến đó, đôi mắt màu đen nhìn về phương xa, một chút thản nhiên cô tịch và lạnh lùng lại quay trở về trên mặt của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt dường như có cảm giác, hắn đưa tay vòng quanh thắt lưng của Vu Duy Thiển, “Nói tiếp đi, còn có cái gì mà ta không biết?”
Hắn đánh lạc hướng câu chuyện, không đi quá sâu vào vấn đề, Vu Duy Thiển nhướng mi, “Hiếm khi thấy ngươi không muốn hỏi rõ ràng như vậy.”
“Người nào cũng có chuyện mà mình không muốn nói ra, không nhất định là phải giấu diếm, chẳng qua không muốn nhắc đến mà thôi, chẳng lẽ ta còn không rõ điều này hay sao?” Lê Khải Liệt nhún vai một cách tự giễu, gia tộc Claudy đối với hắn mà nói chính là như vậy, “Đừng thật sự xem ta là con nít, Duy, có thể đại đa số mọi người đối với ngươi đều quá ít tuổi, nhưng ta không hy vọng ngươi cũng xem ta như vậy.”
Đôi mắt màu tro lục từ phía dưới nhìn lên, vẫn mang theo hào quang nóng rực đặc trưng của nó, thẳng thắn mà lại có tính chất xâm lược, Vu Duy Thiển và hắn nhìn nhau trong chốc lát, “Được rồi, ta hiểu.” Bạn đang �
“Nói tiếp đi.” Lê Khải Liệt giục hắn. Ngón tay của Vu Duy Thiển thản nhiên quấn lấy tóc của Lê Khải Liệt, “Ngươi muốn biết vì sao lúc trước ta không sử dụng thức thần hay không? Để ta nói cho ngươi biết, bởi vì lực lượng này rất mỏng manh.”
“Làm sao lại mỏng manh, ngươi không muốn để cho người khác nhìn thấy điểm bất thường cho nên mới khiến cho những người đó trong cơn sợ hãi và hoảng loạn mà tự bắn giết lẫn nhau. Nếu ngươi muốn, bọn họ cũng có thể trực tiếp bị thức thần của ngươi giết chết, chẳng lẽ không đúng hay sao?” Lê Khải Liệt nhếch môi, lộ ra một nụ cười âm u gian ác.
“Đã nhiều năm qua ta không sử dụng lực lượng này, chúng nó trở nên yếu dần, tựa như đang ngủ say trong thân thể của ta, nhưng mỗi khi ta bị thương thì chúng nó sẽ thức tỉnh, đó là sứ mệnh của bọn chúng, làm cho ta sống lại, thương thế càng nặng thì chúng nó lại càng tăng cường lực lượng mạnh hơn.”
“Cho nên lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi trúng đạn, mấy ngày sau ngươi mới lành lặn. Rồi lần tiếp theo khi Vivian dùng yêu thuật chữa trị cho ngươi thì ngươi liền nhanh chóng khỏi hẳn.” Lê Khải Liệt bừng tỉnh đại ngộ.
“Không sai, nhưng mà nó cũng làm hại ta.” Vu Duy Thiển đột nhiên nói như vậy, Lê Khải Liệt chưa kịp hiểu ý tứ của hắn thì đã thấy hắn cười khổ một chút, “Nếu không phải Monica làm cho ta bị thương quá nặng thì khi đó nó sẽ không làm cho nàng cảm thấy bị uy hiếp lớn như vậy, làm cho nàng càng thêm điên cuồng, kết quả chỉ làm cho ta càng chịu nhiều đau đớn.”