Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 44: Con bạc đặt cược




Không nổi giận, cũng không nóng lòng tỏ thái độ, mới một phút trước còn lên cơn giống như một trận mưa rào, Lê Khải Liệt phát tiết tất cả cảm xúc, nghe Vu Duy Thiển giải thích rõ ràng những lời này, vốn phải thở hổn hển vì tức giận thì hiện tại lại có vẻ thực bình tĩnh, biểu tình có một chút đăm chiêu dung hợp với vẻ ngoài dữ dằn cuồng dã, tựa hồ đang cường điệu bản thân mình rất cương quyết cứng rắn, không thể dễ dàng thỏa hiệp với hắn.

Ánh mắt bất tuân đang nhướng lên, gần xương lông mày bị đá vụn cắt qua, vết thương rất nhỏ càng làm cho khuôn mặt quá mức đẹp trai toát lên dấu vết nguyên thủy mà lại ngang tàng bạo ngược, “Ngươi muốn bị bức đến bước đường cùng thì mới bằng lòng nói ra những lời này có phải hay không? Rõ ràng thoạt nhìn là một người lãnh đạm, kỳ thật căn bản không phải.”

“Đừng tưởng rằng cái gì ngươi cũng biết rõ.” Hối hận vì đã nói quá nhiều, khi Vu Duy Thiển đẩy Lê Khải Liệt ra thì khẽ nâng khóe môi đang mím chặt, lưu lại một đường cong tự giễu, “Xe của Wolf chở Lydia không sao.” Hắn chuyển mắt, nhìn thấy Wolf đang chờ ở trong đám người đi đường, trên tay đang bế Lydia.

“Ngươi lại lái sang chuyện khác.” Lê Khải Liệt mạnh mẽ bắt lấy cổ tay của Vu Duy Thiển, dưới hàng lông mày có dính máu tươi, trên người có vài chỗ trầy trụa, hắn cầm lấy tay của Vu Duy Thiển vừa giống như đang an ủi vừa giống như đang kiềm chế, ánh mắt tràn ngập dã tính mơ hồ lóe lên hào quang, “Ngươi muốn bị ép buộc đến mức độ như vậy thì mới bằng lòng nói ra những lời này, ngươi suy nghĩ và lo lắng dư thừa…..Kỳ thật người tự cao tự đại mới chính là ngươi, sống quá lâu làm cho ngươi trở nên nhát gan, không có ai cần ngươi phải lo lắng nhiều như vậy.”

Đưa tay lau đi vết máu trên mặt, khói bụi trong không khí làm cho hô hấp trở nên nóng rực, giọng nói của Lê Khải Liệt trở nên khô khan trầm thấp, dùng ánh mắt suồng sã đặc trưng của hắn để nhìn Vu Duy Thiển, “So về tuổi tác với ngươi thì những người khác đều rất ngây ngô, ở trong mắt ngươi có phải tất cả đều giống như những đứa trẻ hay không? Bao gồm cả ta.”

“Còn muốn hỏi chuyện này cho tới khi nào? Nhìn xung quanh đi, đây không phải đang đóng phim, không có ai muốn ở đây điên với ngươi.” Vu Duy Thiển vừa cau mày vừa rút tay ra, nếu Lê Khải Liệt là một đứa trẻ ở trong mắt hắn, thì chính là đứa trẻ làm cho người ta đau đầu, ngang bướng lại quá quắt, khiến người ta không biết nên yêu hay nên hận.

Tiếng người ồn ào, hỏa hoạn đang được dập tắt. Trong tình cảnh hỗn loạn, sự tranh chấp của hai người cũng không làm cho người khác cảm thấy hứng thú, mặc dù lân cận nơi này có không ít người, có lẽ là nhờ vào khói bụi không ngừng lan tràn nên không ai nhận ra ở đây có một vị siêu sao.

“Tốt lắm, cứ như vậy đi, xem ta là đứa trẻ cũng không sao. Duy, coi như ta là đứa trẻ.” Lời nói hàm chứa ý cười đầy quỷ bí, nghe không ra có một chút thịnh nộ hay nổi nóng, Lê Khải Liệt dùng tiếng cười khoái trá khi thợ săn đặt bẫy con mồi mà nói với Vu Duy Thiển như vậy, sau đó nhún vai.

Vu Duy Thiển đột nhiên nâng mắt lên, hắn không quên Lê Khải Liệt là người như thế nào, bây giờ hắn bắt đầu hoài nghi những lời độc ác mà mới một phút trước Lê Khải Liệt còn điên cuồng phát tiết có bao nhiêu là thiệt tình, lại có bao nhiêu là xuất phát từ cố ý, chỉ vì muốn chọc giận hắn.

Mà bất luận chân tướng như thế nào thì kết quả vẫn là hắn lại nói ra những gì đã lo lắng một hồi lâu và tính chôn giấu dưới đáy lòng, Lê Khải Liệt đã như nguyện khi chọc giận đến mức làm cho hắn phải nói ra tất cả.

“Cái tên giảo hoạt này” Trên mặt bị vỗ một cái thật mạnh, khi Lê Khải Liệt nghe thấy những lời như vậy thì Vu Duy Thiển đã thu tay về rồi đi ngang qua người hắn, trong bầu không khí tràn ngập khói bụi, hắn có thể nhìn thấy trên mặt của Vu Duy Thiển hỗn hợp một chút tức giận và bất đắc dĩ.

Chỉ số thông minh và khả năng ứng biến của hai người bọn họ cũng không thấp, ngay mới vừa rồi khi gặp phải nguy hiểm thì bọn họ đã dùng ánh mắt để trao đổi với nhau, trong thời gian sít sao lại có thể đạt được một loại ăn ý khéo léo, nhưng bản lĩnh suy đoán tâm tư cũng không phải là thứ mà Vu Duy Thiển lĩnh hội được sau những năm tháng dài lâu, còn Lê Khải Liệt muốn nhìn ra tâm ý chân thật dưới đáy lòng của người nam nhân mà ngay cả màu sắc của linh hồn cũng đã đạm nhạt thì lại càng là một chuyện không phải đơn giản.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào thì những tia lửa đang phát ra giữa sự va chạm và ái muội đã dùng màu sắc rực rỡ cùng nhiệt độ nóng bỏng để mê hoặc cả hai người, mặc dù trong quá trình có một chút bạo lực và trật đường, nhưng ít nhất kết quả hiện tại thoạt nhìn cũng không tệ.

Thở dài đi lên phía trước, Vu Duy Thiển đưa hai tay đút vào túi áo, có lẽ hắn quả thật giống như lời của Lê Khải Liệt đã nói, sống quá lâu nên tự cao tự đại, nhưng Lê Khải Liệt cũng có lúc sơ sẩy, quay đầu lại, đôi mắt mảnh dài của hắn vứt một cái nhìn khinh miệt về hướng Lê Khải Liệt, “Không phải ngươi muốn lợi dụng ta để đối phó với gia tộc Claudy hay sao? Vì vậy ngươi căn bản không nên nói với ta những lời này, nếu ta thật sự chỉ vì lợi dụng ngươi như ngươi đã nói, sau khi bị ngươi vạch trần thì sẽ thẹn quá hóa giận mà rời đi, như vậy chẳng phải là ngươi sẽ trắng tay hay sao.”

Phản ứng như thế này của Lê Khải Liệt chỉ chứng minh một điều, mà người nam nhân cuồng dã phóng túng dám làm tất cả mọi chuyện này cũng không tính che giấu.

“Ngươi không biết ta là một tay cờ bạc hay sao? Ta đã đặc cược, phải làm thế nào cho ngươi cũng giống như ta thì mới công bằng.” Ngôn ngữ ám muội của hắn nói về vụ đặt cược, nhưng ám chỉ cái gì thì không cần nói cũng biết, tuy nhiên thân ảnh mang theo máu tươi ở phía trước lại không tính để ý đến, xuyên qua khói bụi mà tiếp tục bước đi, Lê Khải Liệt liền vội vàng đuổi theo, “Ngươi có phát hiện mỗi khi chúng ta nhắc đến tình yêu thì ngữ khí đều có một chút không xác định hay không, chúng ta không tin tưởng vào nó, nhưng thật chất lại muốn đi tin tưởng.”

“Ngươi sai rồi Lê Khải Liệt, ta vẫn luôn tin tưởng.” Dừng lại cước bộ, Vu Duy Thiển nói ra một đáp án làm cho Lê Khải Liệt cảm thấy ngoài ý muốn, hơn nữa khi nói ra những lời này thì Vu Duy Thiển hoàn toàn không giống như đang đùa giỡn, cũng không có nửa điểm giễu cợt và khinh miệt.

Lê Khải Liệt dừng bước một chút, nói như vậy nhiều năm qua những người cùng Vu Duy Thiển có tình cảm nhất định không chỉ một người, hắn không thể tưởng tượng những người kia là người như thế nào, mà hiện tại hắn là một trong số đó.

“Có thể đi được hay chưa?” Wolf đuổi theo bọn họ, những gì Lê Khải Liệt muốn hỏi liền bị cắt ngang, Wolf lái xe ở phía sau nên tránh được nguy hiểm lúc trước, ít nhất không bị ảnh hưởng nghiêm trọng, hắn và Lydia đều bình yên vô sự.

Mà chiếc xe Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đã ngồi lại đâm vào tòa nhà, bình xăng nổ mạnh, tiếng nổ ầm ầm trong trận đại hỏa có vẻ bé nhỏ không đáng kể, đã sớm bị thiêu rụi.

“Người ở bên trong không thể sống nổi.” Wolf nhìn chiếc xe bị cháy bên dưới tòa nhà, hững hờ cho ra một kết luận.

Bình xăng nổ mạnh, bén lửa đầu tiên chính là băng sau, trong xe lại không hề có động tĩnh, thân tín của nhà W.Locke cuối cùng lại chết vì tai nan do chính bọn họ tạo thành, không biết đây có tính là quả báo hay không, nhưng nếu không phải người nọ nhắc nhở đúng lúc thì bốn người bọn họ chưa hẳn có thể toàn thân trở ra.

“Chúng ta đi thôi, trước khi ngươi bị người ta phát hiện.” Ngữ khí của Vu Duy Thiển tựa như Lê Khải Liệt là tội phạm bị truy nã, còn Lê Khải Liệt vẫn đang suy nghĩ về lời nói mới vừa rồi của hắn, sắc mặt trở nên âm trầm. (ghen ghen kìa)

Vu Duy Thiển tùy tay phủi đi những mảnh vỡ thủy tinh bám trên vai của Lê Khải Liệt, “Suy nghĩ cái gì? Ta quan tâm ngươi, ngươi ắt hẳn là phải cao hứng.”

“Ta cao hứng, ta rất cao hứng!” Lê Khải Liệt lấy lại tinh thần, nhìn đến vết thương sau lưng của Vu Duy Thiển, lại nhịn không được mà cắn răng cười lạnh, “Ngươi bị thương như vậy khiến ta quả thật phải cao hứng muốn chết!”

Lê Khải Liệt giơ chân đá văng những mảnh vụn thủy tinh trên mặt đường, lời nói trái ý mang theo phát tiết và thịnh nộ cùng một chút bất đắc dĩ. Vu Duy Thiển cười rộ lên, tiếng cười trầm thấp làm cho sau lưng của hắn chấn động, Lê Khải Liệt đứng phía sau hắn, tránh đi vết thương mà nhẹ nhàng hôn lên lưng hắn một chút, lưu lại cảm xúc mềm mại và ấm áp.

Tiếng cười của Vu Duy Thiển chậm rãi dịu xuống, ngữ khí từ tốn, “Cần phải đi, chúng ta còn phải đuổi kịp chuyến bay.”

“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy là chúng ta nên đi bệnh viện trước, hoặc ít nhất tìm nhân viên cứu hộ để gắp mấy thứ này ra hay sao?” Nụ cười của Lê Khải Liệt đi kèm với cảm giác uy hiếp. Phụ cận có nhân viên có thể cứu chữa, tiếng xe cấp cứu rất gần, đứng cách nơi này không xa, đội trưởng phòng cháy chữa cháy đang dập lửa, nơi này tạm thời không có nguy hiểm nhưng không thể ở lâu.

“Nếu ngươi lo lắng ta sẽ chết thì đúng là một trò cười.” Khi nói lên câu này thì lại lộ ra biểu tình trào phúng, Vu Duy Thiển tiếp tục lắc đầu, “Đau nhiêu đây ta vẫn có thể chịu được, lên máy bay hẳn tính tiếp.” Hắn trả lời như vậy thì cũng biết sẽ khiến cho Lê Khải Liệt phản ứng như thế nào.

Hai người cứ như thế mà tranh chấp suốt quãng đường trên xe, cuối cùng đến đại sảnh sân bay, Wolf tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, từ đầu đến cuối luôn bảo vệ Lydia, dường như hoàn toàn không nhìn thấy hai người đang tranh chấp.

“Chỉ vì làm cho ta đến Manhattan đúng thời hạn để chụp cái clip quảng bá chết tiệt kia mà ngươi muốn mang theo thương tích như vậy lên máy bay?” Nghe thấy Vu Duy Thiển nhắc đến kỳ hạn trễ nhất mà hắn phải xuất hiện tại trường quay, cùng với nguyên nhân phải bắt kịp chuyến bay lần này, Lê Khải Liệt không biết là nên tức giận hay là nên cảm thấy cao hứng, sắc mặt của hắn vô cùng dữ tợn.

“Vì sao lại nổi giận? Tình cảm cần phải có qua có lại, từ giờ trở đi ta sẽ quan tâm đến ngươi, ngươi cũng không cần phải cảm thấy kinh ngạc.” Vết thương trên lưng cực kỳ nóng rát, tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt, Vu Duy Thiển giật giật bả vai, tránh đi cánh tay của Lê Khải Liệt đang choàng lên lưng hắn.

“Không phải kinh ngạc, nhưng thật ra có một chút kinh hỉ.” Lê Khải Liệt vừa nhếch môi vừa buông tay ra, ngọn lửa đang thiêu đốt dưới đáy mắt đã có một chút lắng dịu, “Ta đi lấy vé máy bay.”

Nhìn Lê Khải Liệt xoay người rời đi, Vu Duy Thiển đứng tại chỗ, hắn biết trong lời nói của hắn nghe ra vẫn giống như đang lợi dụng Lê Khải Liệt, có lẽ còn có một chút miễn cưỡng bản thân mình dốc hết lòng với tình yêu, cũng khó trách Lê Khải Liệt lại có phản ứng như vậy. Nhìn thấy người nọ khôi phục thái độ lơ đãng ngông cuồng, ánh mắt cũng không còn lóe sáng vì hắn, Vu Duy Thiển bắt đầu cảm thấy có một loại cảm xúc nào đó có thể xưng là buồn bực.

Bạn đang �

Nhất là khi nhìn thấy Lê Khải Liệt sau khi lấy vé máy bay thì bị một cô gái tiếp cận, người nọ dừng cước bộ để nói chuyện với đối phương, hơn nữa còn dùng đôi mắt tham lang màu tro lục để nhìn chăm chú đối phương.

Vu Duy Thiển nhíu mày rồi tiến lên phía trước.

“Rốt cục ngươi có đi hay không?” Hắn xen vào cuộc trò chuyện giữa Lê Khải Liệt và cô gái kia, đó là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nhuộm tóc đỏ, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, mặc áo hở vai cùng chiếc váy ngắn mê người, cầm áo khoác trong tay, vừa rồi nàng đi rất vội vàng cho nên đã va phải Lê Khải Liệt nên mới dẫn đến cuộc trò chuyện như vậy.

Nàng đang dùng ánh mắt kinh ngạc và si mê để nhìn người nam nhân quá mức nguy hiểm lại có vẻ cuồng loạn và suy đồi ở trước mặt, đồng thời cũng bởi vì như vậy mà lại mang theo một sức hút cực mạnh, “……Ngươi nói thật sao? Thật đáng tiếc, chúng ta không đi cùng chuyến bay.”

Lê Khải Liệt khoanh hai tay trước ngực, hắn tùy ý gật đầu, biểu hiện mất kiên nhẫn, lại không biết vì sao mà tiếp tục nhẫn nại, đến khi hắn nhìn thấy Vu Duy Thiển đi đến thì tầm mắt liền dời đi, tập trung lên người nam nhân phương Đông đang tiếp cận, nhướng cao hàng lông mày một cách tà khí, “Như thế nào? Không tin tưởng ta?”

Lê Khải Liệt chờ Vu Duy Thiển đến gần thì quay đầu sang nói nhỏ với hắn, cố ý trong lúc vô tình, hơi thở ấm ấp thổi vào bên tai của Vu Duy Thiển. Vu Duy Thiển định giải thích vì lời nói lúc trước của mình, hiện tại đã hoàn toàn đánh mất chủ ý này, hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, “Ngươi muốn lên máy bay hay là muốn ở lại đây để tán gẫu với quý cô này?”