Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 31: Phương thức hợp tác




Hắn thoạt nhìn rất trẻ, làn da trắng như tuyết giống như Vivian, nhưng ngữ thanh lại có một chút cứng nhắc và trầm ổn không phù hợp với tuổi của hắn, mái tóc bạc trắng cùng bộ âu phục đen tuyền là một tổ hợp đối lập, nhưng lại không hề gây nên cảm giác mất hài hòa.

“Woodley, đã lâu không gặp.” Vu Duy Thiển thoạt nhìn cũng không xa lạ với người nọ, hắn đặt Vivian xuống đất, “Là lúc nên quay về nhà, nơi đó mới thuộc về ngươi.”

“Nếu ngươi cũng thuộc về ta thì tốt rồi.” Vivian lưu luyến bịn rịn, nàng nhón chân kéo Vu Duy Thiển xuống, sau đó khẽ hôn một cái trên mặt hắn, “Wirth thân yêu, thực không muốn chúng ta cứ như vậy mà tách ra, bất quá ta hiểu được vì sao ngươi làm như vậy.”

Giống như một thục nữ đã được giáo dục rất tốt, Vivian xoay người đứng trước mặt Woodley, khi nàng đối mặt với người khác thì thái độ hoàn toàn khác biệt so với những khi đối mặt cùng Vu Duy Thiển, làm cho người ta quên đi hình hài của nàng vẫn là của một đứa nhỏ, “Ngươi ra ngoài chờ ta.” Không giải thích nguyên nhân, biểu tình của nàng nghiêm túc, đoan trang mà lại uy nghiêm, trong nháy mắt không còn là Vivian mới vừa khóc thút thít.

“Dạ, tiểu thư.” Woodley hơi khom người rồi gật đầu, từ trên cửa sổ nhảy xuống, vừa nhoáng một cái đã biến mất tăm hơi.

“Wirth, ta muốn nói cho ngươi biết, lần này chuyện xảy ra trong thành phố e rằng có liên quan đến ngươi, đây là cảm giác của ta, đáng tiếc vẫn không thể giúp được ngươi tìm thấy những manh mối khác, mấy ngày nay ta thường xuyên đến nhà của ngươi, bởi vì ta phát hiện có người đã từng đột nhập nhưng ta không biết đó là ai, lúc này ta chỉ có thể giúp ngươi như vậy, ngươi phải tuyệt đối cẩn thận, ta đi đây.”

Lưu luyến nhìn Vu Duy Thiển một cái, góc váy màu đỏ biến mất trước cửa sổ, nàng được Woodley ở dưới đất đỡ lấy, dưới ánh nắng chiều hai người dần dần đi xa, không ai biết bọn họ khác với người thường, có lẽ trong đám người trên đường phố cũng có những người khác thường, nhưng nhìn bề ngoài thì không ai có thể nhận ra.

“Ngươi muốn bảo hộ nàng.” Lê Khải Liệt nhìn từ đầu đến cuối, hắn hiểu rất rõ, Vivian cũng vậy, cho nên không muốn trở thành vướng bận của Vu Duy Thiển.

“Chỉ khi trở lại Bathory thì nàng mới có thể giúp ngươi, nàng là nhân vật trọng yếu trong nhà Bathory?” Từ mép giường đứng lên, hắn đến gần nơi Vu Duy Thiển đang ngồi, chống vào hai tay vịn, cảm giác áp bách thoáng chốc bao phủ, “Ta nghĩ chúng ta nên nói chuyện, Duy yêu.”

“Ngươi muốn nói chuyện gì?” Vu Duy Thiển tháo xuống cặp mắt kính trên sóng mũi, tâm tư của hắn tựa hồ còn đang đắm chìm trong lời nói của Vivian, dường như có một chút đăm chiêu, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Lê Khải Liệt, xoa mặt của đối phương, rồi mất kiên nhẫn mà vỗ nhẹ vài cái, “Ngươi là một cái tai ương, quen biết ngươi là vận rủi của ta, hiện tại có chuyện gì muốn nói thì cứ nói.”

Lời nói không hề lưu tình nhưng lại rất hợp với động tác không dùng sức quá mức, đây là Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt dựa vào bờ vai của Vu Duy Thiển mà buồn cười, “Vì sao lại không có ai phát hiện cơ chứ, ngươi kỳ thật rất đáng yêu, Duy.”

Bất cứ người nam nhân nào nghe được một câu khen ngợi như thế cũng sẽ không cao hứng, đôi mắt màu đen thoáng chốc trở nên sắc bén, nhưng ánh mắt lãnh đạm đầy sắc bén của Vu Duy Thiển cũng không đạt được bất luận hiệu quả gì, Lê Khải Liệt giống như rốt cục đã tìm được tập tính của con mồi, có vẻ dị thường cao hứng, hắn chống tay vịn, cúi sát người xuống, “Chúng ta hợp tác đi….”

Hắn nói ra những lời này nhưng ngữ khí không giống như đang nói hợp tác, mà lại giống như “Chúng ta làm đi….”—tay hắn từ bả vai của Vu Duy Thiển sờ soạng xuống dưới, di chuyển dần dần đến thắt lưng, sau đó vẫn tiếp tục đi xuống, “Thừa nhận đi….Ngươi có cảm giác đối với ta, ngươi xem, đã là như vậy.” Cách lớp quần dài, hắn bắt đầu dùng ngón tay miêu tả hình dạng phía bên dưới.

Vu Duy Thiển nheo mắt lại, trong đáy mắt không biết là kinh ngạc hay là cảm thấy buồn cười, “Mỗi lần ngươi có chuyện thì đều đánh lạc hướng sang phương diện này, ta đã cảnh cáo ngươi, Lê Khải Liệt, ta không thích nam nhân, cũng không muốn bị người ta thượng.” Giống như cảnh cáo, Vu Duy Thiển nắm lấy bờ vai của Lê Khải Liệt, nhưng đau đớn cũng không thể ngăn cản động tác của Lê Khải Liệt.

“Như vậy thì lấy tay có được hay không?” Thì thầm bên cổ của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt ngửi được mùi hương chanh sau khi cạo râu trên mặt đối phương, không đợi Vu Duy Thiển trả lời, hắn sờ soạng bên ngoài quần tây của Vu Duy Thiển vài cái, sau đó kéo xuống phéc mơ tuya, “Coi như là thỏa thuận hợp tác, ngươi sẽ không hối hận đâu, ta cam đoan với ngươi.”

Một bộ phận thân thể ở trong tay Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển nhíu mày lại, trong mắt hiện lên một chút lãnh ý mỏng manh, “Đừng quá đáng.”

Giọng nói khe khẽ có một chút bất ổn, cuối cùng hắn cũng không ngăn cản động tác của Lê Khải Liệt, trước mắt là mái tóc dài đến bả vai, hơi gợn sóng, cùng với nhiệt độ trên người, nhiệt độ cơ thể của Lê Khải Liệt vẫn rất cao, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra một loại năng lượng đặc biệt, sức nặng đè lên vai hắn mang theo hô hấp phập phồng, ngón tay vượt qua hết thảy trở ngại ở dưới thân của hắn.

“Ngươi rất tuyệt, Duy, nơi này của ngươi….” Giọng nam nhẹ nhàng hơi khàn khàn, ngón tay xoay vòng, cọ sát không nhanh cũng không chậm, thân thể của Lê Khải Liệt cơ hồ là chen vào chiếc ghế sô pha, làm cho Vu Duy Thiển không thể nhúc nhích, kỹ xảo trên tay hắn vô cùng thuần thục. Cùng với động tác của những ngón tay, ngữ thanh thì thầm và hơi thở hổn hển dễ dàng tạo thành một loại không khí vừa thân mật vừa gợi tình.

Âm điệu ẩm ướt nhầy nhụa vang lên có tiết tấu theo động tác của ngón tay, Vu Duy Thiển chậm rãi nhắm mắt lại, tạm thời không muốn suy nghĩ, trong hơn ba trăm năm qua, chưa từng có lần nào phóng túng như hiện tại, đúng vậy, là phóng túng, hắn cũng không phản cảm đối với đồng tính nhưng tự nhận bản thân mình không phải là một trong số đó, càng miễn bàn đến việc để cho một người nam nhân khác vì hắn mà làm ra chuyện như vậy.

Có lẽ nên đổ lỗi cho lần trước ở trong căn biệt thự Manhattan của Lê Khải Liệt, một lần sai lầm ngoài ý muốn…..nhiệt độ ấm áp trong khoang miệng…..ánh mắt mạnh mẽ từ phía dưới nhìn lên…..

Không ổn, cảm giác này tựa hồ càng lúc càng mãnh liệt, cảm giác truyền từ trong tay của đối phương dần dần lan đến thắt lưng, Vu Duy Thiển rên rĩ một tiếng, ưỡn người lên rồi bắt lấy mái tóc ở sau đầu của Lê Khải Liệt, kéo người nam nhân đang dựa vào bờ vai của hắn ra, đặt xuống một nụ hôn lên môi của đối phương.

Hô hấp nóng rực xâm nhập vào khoang miệng của hắn, hành động của hắn được đáp lại nhiệt liệt, đầu lưỡi bị Lê Khải Liệt quấn lấy, truyền đến cảm giác ướt át nóng bỏng, quấy nhiễu khoang miệng của hắn, mạnh mẽ liếm mút, hấp thu hết thảy những gì mà hắn sở hữu, ma sát kịch liệt, giống như động tác mà những ngón tay đang làm ra.

Hô hấp của hai người đều trở nên dồn dập, quần áo của Lê Khải Liệt vẫn ngay ngắn, nhưng một bộ phận nào đó của hắn kề sát vào Vu Duy Thiển đã ở trong một trạng thái khác, cánh tay còn lại của hắn ôm lấy cổ của Vu Duy Thiển, xúc cảm co dãn trên làn da làm cho hắn không muốn rời khỏi, hắn luồn tay vào trong áo, không ngừng vuốt ve bả vai ở sau lưng.

Vu Duy Thiển nghe thấy tiếng thở dốc ở bên tai, hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai của hắn, ngón tay của Lê Khải Liệt lại di chuyển vài cái, Vu Duy Thiển bắt đầu rên rỉ, thắt lưng ưỡn lên đang run rẩy, khoái cảm từ rất lâu mới kịch liệt quay trở về, hắn ngẩng đầu lên thở một hơi thật dài, đến khi cảm giác này trôi qua, chờ hắn mở mắt ra thì nhìn thấy Lê Khải Liệt đang lau vạt áo, bộ đồ ngày thường của Lê Khải Liệt bị bạch dịch của hắn vấy bẩn.

Thuận tay rút ra vài tờ khăn giấy đưa cho Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển đẩy người nam nhân ở trên thân sang một bên, rồi chỉnh trang lại quần áo.

Lê Khải Liệt dùng hết khăn giấy, đứng ở sau lưng Vu Duy Thiển, “Cứ như vậy là xong rồi? Còn ta thì phải làm sao?” Hắn kéo lấy tay của Vu Duy Thiển rồi đặt xuống dưới hạ thể. Bạn đang �

“Tự mình giải quyết.” Vu Duy Thiển cũng không quay đầu lại, ngại ngùng rút tay về.

Lê Khải Liệt nhìn thấy phía sau tai của Vu Duy Thiển trở nên đỏ ửng, từ cần cổ kéo dài lên trên, lan tràn ra làn da mỏng manh ở gần bên lỗ tai, ở phía sau cổ của hắn hơi ẩm ướt, đó là mồ hôi dung hợp với hương chanh của kem cạo râu. Để cho một người nam nhân có bề ngoài nghiêm khắc lạnh lùng hiển lộ ra những chi tiết như vậy thì hiệu quả thật sự không có gì sánh bằng, bên dưới vẻ ngoài nghiêm cẩn lại tản mát ra một dư vị khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, giống như còn lưu lại hương sắc của tình dục sau khi phóng thích….

“Ngươi rất ích kỷ, bản thân mình xong rồi thì cũng không thèm quan tâm người khác bị ngươi kích thích đến mức sắp bùng nổ.” Lê Khải Liệt bất chợt ôm chặt thắt lưng của Vu Duy Thiển, cọ sát hạ thân ngay phía sau bờ mông của Vu Duy Thiển, giọng nói khàn đặc dị thường cứng nhắc hoàn toàn chứng tỏ những gì hắn nói là sự thật.

Vu Duy Thiển đẩy mạnh tay của Lê Khải Liệt ra rồi xoay người lại, “Chẳng phải ngươi muốn nói chuyện hay sao? Bây giờ chúng ta sẽ nói chuyện.”

Như là thay đổi thành một người khác, có thể ung dung hoán đổi giữa hai loại trạng thái, hắn đeo mắt kính vào, “Lê Khải Liệt, ngươi muốn đem chính mình làm con mồi để dụ ta xuống nước, ngươi nói ngươi có cảm giác, ngươi nói ngươi mê muội, tất cả đều là đóng kịch, ngươi muốn làm cho ta nghĩ rằng ngươi yêu ta, do đó ta sẽ mềm lòng với ngươi, ngươi cho là chỉ cần ngươi nhắm vào ai thì không có kẻ nào có thể cự tuyệt ngươi.”

Trên người ắt hẳn vẫn còn có cảm giác vừa rồi nhưng Vu Duy Thiển tựa hồ đã khôi phục lại trạng thái ban đầu. Quan sát, lãnh đạm, ngăn cách hết thảy, hắn giống như một người bàng quan, khoanh tay trước ngực mà quan sát Lê Khải Liệt, dùng cái loại ánh mắt khinh miệt mang theo ý cười đùa cợt, “Đáng tiếc, mỹ nam kế của ngươi dùng được bao nhiêu lần? Chắc chưa từng thất bại phải không?”

Tựa như một tảng băng nện xuống, nhiệt độ trong không khí đột nhiên trở nên có một chút đông lạnh.

Hắn tìm được thời cơ tốt nhất để kích thích người nam nhân dễ dàng bị bùng nổ, Lê Khải Liệt đang trong tình trạng dục vọng thiêu đốt, đột nhiên nghe thấy những lời này, hắn tựa như một con sư tử giận dữ mà vươn móng, bất chợt vồ đến, Vu Duy Thiển bị hắn đẩy lui về phía sau vài bước, hai người cùng nhau ngã lên giường.

“Ta thật sự phải trực tiếp cường bạo ngươi, xâm phạm ngươi cho đến khi ngươi khóc thét thì mới thôi!” Hắn hung tợn nhìn Vu Duy Thiển, cắn răng nói ra những lời này, khuôn mặt hoàn mỹ tựa như một pho tượng cẩm thạch toát ra sự uy hiếp khiến người ta sợ hãi, đó là bạo lực, là lửa nóng, là hỗn loạn, là hết thảy năng lượng làm chấn động lòng người cùng nhau dung hợp.

“Nói như vậy là ngươi thừa nhận?” Biết trước kết quả là như thế này nhưng Vu Duy Thiển vẫn hỏi như vậy, đồng tử màu đen chớp động lướt qua một cảm xúc khác thường. Nhưng câu trả lời của Lê Khải Liệt lại một lần nữa làm hắn bất ngờ, Lê Khải Liệt trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, sau đó nhếch môi mà cười rộ lên, “Ta thừa nhận một nửa.”

“Duy yêu, nếu không phải là ngươi thì ta sẽ không dùng cách này, làm cho ta dùng cách này thì ngươi cũng phải chịu trách nhiệm. Ta muốn ngươi ở bên cạnh ta, về phần lý do, ta có thể nói là ta yêu ngươi, bất quá những câu như vậy thì ta đã nói chán chê rồi, ta nghĩ rằng ngươi cũng không có hứng thú để lắng nghe.” Giống một cặp tình nhân đang giao triền, nhưng ánh mắt sắc bén của Lê Khải Liệt cùng màu tro lục bên trong đồng tử đang chớp động đều làm cho loại dây dưa như vậy trở nên vô cùng nguy hiểm.

——————

P/S: bé Duy ăn bánh không trả tiền nha =)) =)).