--------------
Mở thư ra, Senzou mơ hồ chỉ liếc mắt một cái, trong mắt hàm chứa một loại chán ghét khó có thể phát hiện, “Đem thứ kia lên máy bay….” Hắn thuận miệng trả lời.
“Muốn đưa đến Kyoto sao? Thiếu gia?” Người hầu kinh ngạc nhìn lồng sắt, bên trong không hề có tiếng vang.
Senzou đút tay vào túi quần, lấy ra một thứ giống hộp đựng trang sức, mở hộp ra, cầm lấy một cái lọ lớn cỡ ngón tay.
Hắn suy nghĩ chừng vài giây rồi thay đổi chủ ý, “Không, chuyển sang đi Hokkaido, ngươi gọi người chuẩn bị một chút.”
Người hầu đi xuống. Senzou ném áo vest lên giường, tháo lỏng cà vạt rồi ngồi xuống, chậm rãi thở hắt ra, ánh mắt không dời khỏi cái lọ kia, cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên một cách chói tai, hắn chậm rãi bắt máy.
“Senzou, nghe nói thứ kia đã lọt vào tay của ngươi?” Giọng nói hơi chứa một chút khinh thường mang theo tiếng thở dốc hưng phấn ngắn ngủi.
Senzou đổi tay cầm điện thoại, “A, đã nằm trong tay.”
“Đừng lãnh đạm như thế, dù sao ta cũng là cậu của ngươi, đừng quên ngươi cũng có huyết thống của gia tộc Supuringu, nếu chuyện này thành công thì ngẫm xem? Toàn bộ thế giới sẽ khuất phục dưới chân của gia tộc Supuringu của chúng ta, đương nhiên đây cũng là công lao của ngươi, tuy rằng ngươi không tìm được căn nguyên nhưng lần này ngươi lập công chuộc tội coi như không tệ, ta sẽ nói vài lời hay ở trước mặt ông cho ngươi, ngươi xem….”
Tiếng nói dài dòng buồn tẻ không ngừng truyền đến từ đầu dây bên kia, Senzou đặt điện thoại xuống bàn rồi đi vào phòng tắm.
Nước ấm đổ xuống người, trong đầu của hắn bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt của một người, Vu Duy Thiển, hiện tại người nọ sẽ có sắc mặt như thế nào? Tức giận hay là bình thản?
Tiếng cường vang vọng trong phòng tắm, Senzou nắm chặt tay trái, từ cổ tay truyền đến một nhiệt độ, dần dần hiện lên hoa văn giống của gia tộc, một vòng màu xanh nhạt giống như không khí lượn lờ trên cổ tay như một vật sống.
“Vỏ đao à….” Giọng nói có vẻ đặc biệt hư vô đang dần dần phiêu tán trong phòng tắm.
Oán linh thiên hồn đều đã mất, cái gì là vỏ đao dùng để khống chế oan hồn? Dường như đã trở nên vô dụng.
Gia tộc Supuringu có lịch sử kéo dài hơn tám trăm năm, nhà tổ ở Kyoto.
Địa vị của gia tộc Supuringu ở Nhật cũng không thấp, huống chi còn có tập đoàn của Senzou làm hậu thuẫn, cho nên gia tộc Supuringu có thể nói là hoàn toàn xứng đáng với bốn chữ danh môn vọng tộc ở thời hiện đại này.
Mà giờ phút này, ngay tại Kyoto, gia tộc Supuringu từ trước đến nay vẫn luôn duy trì sự yên tĩnh trang nghiêm lại nổi lên một chút xôn xao khiến mọi người hiếu kỳ, không biết vì sao cánh cổng mà ngày thường ít có người ra vào lại tấp nập tốp ba tốp năm, bọn họ lặng lẽ bận rộn chuyện gì đó.
Những người này đều là người hết sức quan trọng của gia tộc Supuringu, mục đích của bọn họ chỉ có một, chính là Hokkaido, Saporro, bên cạnh một khu rừng rậm có ít người lui đến.
“Chẳng phải ngươi chán ghét Senzou hay sao, vì sao lại biết nhiều về hắn như vậy.” Trên đường đến Tokyo, Lê Khải Liệt chủ động nói về gia tộc Supuringu, về quan hệ của Senzou và gia tộc Supuringu, còn có người mẹ xuất thân từ quý tộc của Senzou, khiến Vu Duy Thiển không khỏi đưa ra nghi vấn.
“Không phải có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng hay sao.” Người đàn ông nói tiếng Anh nhưng lại có thể nói lưu loát tiếng Trung dường như có một chút đắc ý, chẳng qua nếu có người chỉ nhìn vào nụ cười quyến rũ đầy nam tính mà xem nhẹ sự sắc bén dưới đáy mắt thì hoàn toàn sai lầm.
Trên máy bay còn có vài người khác, Vivian, Reid, Ka Zhaye, còn có Bode. Bọn họ không ngồi trên máy bay bình thường mà là máy bay tư nhân của Vivian được cấp phép bay xuyên lãnh thổ của các quốc gia.
Amy Lee là người vô tội nhất cũng đáng thương nhất bị vứt lại ở Paris, sau khi đầu óc được chữa khỏi, hắn nhanh chóng xúc tiến việc kinh doanh ở nơi mà các nhà soạn nhạc hàng đầu tập trung rất đông, lúc này hắn không cần bất luận kẻ nào phải lo lắng cho hắn.
“Ta không phản đối việc ngươi muốn tham dự vào chuyện này, nhưng ngươi phải đi ở sau lưng của ta, nếu muốn ra tay thì để ta. Nghe thấy chưa? Không được cãi cọ!” Sau khi cười xong, vẻ mặt của Lê Khải Liệt liền biến đổi, đôi mắt xứng với khuôn mặt làm cho người ta sợ hãi, bá đạo không cho bất cứ kẻ nào phản đối.
Chỉ cần tiếp tục chảy máu bị thương thì sinh mệnh sẽ bị xói mòn, hắn không muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy, tuyệt đối không muốn.
“Chẳng phải ngươi nói cho dù ta có già thêm mười tuổi hay hai mươi tuổi cũng không thành vấn đề hay sao?” Cố ý nói đùa với Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển cất lên lời trêu chọc của mình, trong khi Lê Khải Liệt lại dùng sức nắm cổ tay của Vu Duy Thiển, “Ngươi cố ý chọc ta nổi nóng có phải hay không!”
“Cái này đại khái gọi là báo ứng.” Tình hình trước kia dường như bị đảo nghịch, hắn vỗ vỗ mu bàn tay của Lê Khải Liệt, “Ta đồng ý là được rồi, ngươi đợi đến nơi cần thiết thì hẳn nổi nóng.”
Máy bay sắp hạ cánh, đương nhiên bọn họ đã liên lạc trước với nhân viên sân bay Tokyo, ngay khi sắp hạ cánh thì Bode đang được Ka Zhaye canh giữ bỗng nhiên hô to, “Đợi đã! Đổi hướng bay, chúng ta phải đi Hokkaido!” Hắn cơ hồ đứng bật dậy.
“Ngươi đùa hay sao?” Ka Zhaye duỗi tay ra rồi ấn Bode xuống, Reid cảnh giác quay đầu lại để nhìn chằm chằm vào Bode, “Theo tin tình báo thì Senzou quay về Tokyo, bỗng nhiên ngươi nói phải đi Hokkaido? Ngươi có tin gì khác?”
“Đã đến lúc, Bode, ta không tin chỉ bằng một mình Senzou hoặc là gia tộc Supuringu có thể làm cho ngươi phải nghe lời bọn họ, hơn nữa thứ mà bọn họ muốn là thuốc đồng hóa, nó là của cha ngươi, ngươi giao nó cho Senzou là vì hắn đã nắm được nhược điểm gì của ngươi?” Máy bay chuẩn bị hạ cánh xuống đường băng, tốc độ được giảm xuống, giọng nói trầm thấp chậm rãi của Lê Khải Liệt giống như tiếng gầm rú của máy móc, kích động nhĩ tai và nhịp tim, tạo nên một cảm giác vô cùng áp bách.
“Ngươi đã sớm nghi ngờ, Leo.” Dưới ánh nắng, Bode nâng mặt nạ lên, từ trong túi lấy ra một thứ, “Thấy con chíp thu tín hiệu này hay không? Đây là thứ mà Senzou dùng để uy hiếp ta.”
Muốn Bode giúp Senzou một cách vô điều kiện là chuyện không có khả năng, một người đã sẵn sàng tự sát thì làm sao đến khi thoát nạn lại đột nhiên đi làm chuyện mà trước kia hắn không muốn làm?
“Ta không muốn cả đời bị nhốt trong gia tộc Claudy, cả đời chế tạo những loài sinh vật không ra người không ra ngợm, cho đến khi mất trí hoặc là bị báo ứng, cho nên ta bấm nút kích nổ, nhưng các ngươi nhìn đi, báo ứng vẫn là báo ứng.” Dùng ngữ điệu mang theo ý cười để nói ra những lời này, Bode giống như đang kể chuyện xưa, hắn chậm rãi thở dài.
“Thứ đó là cái gì?” Câu hỏi của Vu Duy Thiển chạm vào mấu chốt, là cái gì nằm trong tay của Senzou khiến Bode phải phục vụ cho hắn.
“Có nhớ rõ phòng khám kia hay không?” Bode ám chỉ đến phòng khám vào ban đêm, có những sinh vật với ngoại hình khác nhau, những người ngồi ở đây đã tận mắt nhìn thấy và cũng chẳng ai tin tưởng những thứ đó là con người.
Lê Khải Liệt ra hiệu cho Bode nói tiếp, dường như nhận ra biểu cảm kỳ dị của bọn họ, hắn cười hì hì, “Dọa các ngươi? Đó chỉ là vật thí nghiệm, là những vật thí nghiệm chân chính, cho đến nay bọn họ cũng không phải là con người, chúng nó được sinh trưởng từ tế bào phôi thai, có sự tương tự đối với đủ loại động vật”
Hắn nói một cách thờ ơ, ruy rằng giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng vài người ở đây đều cảm thấy rét run trong lòng, ý thức được những thứ đó là kết quả của sự kết hợp giữa gien của con người cùng đủ loại động vật, mà những thí nghiệm này lại được nói ra một cách nhẹ nhàng bâng quơ như vậy
“Có nhớ rõ những câu chuyện cổ tích hay không? Rất nhiều câu chuyện đều có hơi hướm huyền bí đem con người biến thành ếch nhái hoặc là con lừa, các ngươi có thể xem ta là thầy phù thủy,” Nói tới đây, giọng nói của Bode nghe ra vừa có vinh quang vừa có bi ai.
Sau đó hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Thầy phù thủy luôn có hai món bảo bối quan trọng, có đủ sức hủy diệt, và không muốn bị ai nhìn thấy, thứ rơi vào tay của Senzou chính là vật như vậy, đây là đáp án mà các ngươi muốn biết.”
“Mặc kệ nó là cái gì, hiện tại ta xác định thứ đó rất quan trọng đối với ngươi. Bode, xem ra lần này ngươi không nói dối.” Lê Khải Liệt yêu cầu Vivian cho phi công thay đổi tuyến bay, đường bay phía dưới có lẽ sẽ trở nên hỗn loạn.
“Ngươi có biết chuyện này sẽ gây ra phiền phức như thế nào hay không? Tuyến bay không phải nói đổi là có thể đối!” Vivian trừng mắt nhìn hắn, chuyện này sẽ làm cho vài quốc gia xảy ra tranh chấp, tỷ như tập đoàn tài chính Barthory ở Hungary, còn có Nhật Bản và Pháp.
“Ngươi cũng nghe thấy hắn đã nói cái gì, thời gian rất cấp bách.” Tỏ rõ thái độ phớt lờ, Lê Khải Liệt đi đến buồng lái để thông báo hoặc là nói vài câu uy hiếp phi công, Vivian cũng không kịp ngăn cản, “Ngươi không có ý kiến gì hay sao, Wirth?”
“Chúng ta đều biết quyết định của hắn là đúng, so với tai họa sắp xảy ra thì tranh chấp về thay đổi tuyến bay và lãnh thổ có thể xem là không đáng kể.” Đây không phải là thiên vị, Vu Duy Thiển thử nắm chặt bàn tay để xem sức lực của mình đến đâu, trong miệng thì trả lời Vivian như vậy.
Máy bay vốn sắp hạ cánh lại một lần nữa đột ngột cất cao, một trận gió lớn cuồn cuộn nổi lên, từ cửa sổ có thể nhìn thấy nhân viên phía bên dưới trở nên lúng túng, phòng điều khiển trung tâm có người hỏi chuyện gì đã xảy ra. Lê Khải Liệt quay lại, khi đi ngang qua người Bode thì nhìn thấy thứ gì đó ở trên tay của Bode.
“Tín hiệu của con chíp này rất yếu, tuy rằng không ảnh hưởng đến máy bay, nhưng ngươi có chắc là đúng địa điểm hay không? Hokkaido? Nơi đó có cái gì?” Hắn cầm lấy thứ kia, Bode chỉ nói một tiếng, “Ta chắc chắn.” Sau đó Bode thu lại con chíp tín hiệu từ tay của Lê Khải Liệt.
Mặc kệ trong tay của Senzou là cái gì, sau khi xác định Bode thật sự khẩn trương vì thứ gì đó thì Vu Duy Thiển mới thu hồi tầm mắt, lần này không thể xảy ra nửa điểm sai lầm, không riêng gì việc lấy lại thuốc đồng hóa mà còn vì Lê Khải Liệt.
“Suy nghĩ cái gì?” Bên tai có người nói nhỏ, Lê Khải Liệt trở về chỗ ngồi ở ngay bên cạnh Vu Duy Thiển, “Ngươi có biết ta đang nghĩ đến cái gì hay không? Ta muốn ngươi nhớ kỹ, tuyệt đối đừng manh động, hiện tại ta đã rất khổ sở khi thấy ngươi như vậy, ngươi muốn làm cho ta càng khổ sở hơn hay sao? Duy–” Hắn cầm lấy tay của Vu Duy Thiển rồi vuốt ve chỉ tay trên lòng bàn tay của đối phương.
“Những gì ta đang suy nghĩ cũng giống như ngươi, hiện tại không có ai có thể cứu ngươi.” Hắn dùng sức cầm tay Lê Khải Liệt, chống lại ánh mắt đang nhìn hắn chăm chú, “Ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi bị thương, hiểu chưa? Ngươi nhớ kỹ cho ta, bất luận xảy ra chuyện gì thì tánh mạng và an toàn của ngươi mới là trên hết.”
Vẻ mặt của hắn vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng, trên khuôn mặt không có tỳ vết, sự lạnh lùng hoàn toàn không thể che giấu dưới vẻ thân thiết và dịu dàng.
Nhẹ nhàng hôn lên môi của Lê Khải Liệt.
“Ý của ngươi là sao?” Lê Khải Liệt cũng không cao hứng mà ngược lại còn giận đến tái mặt, “Đừng tưởng là ta không biết, ngươi và Vivian nói cái gì ở chỗ đặt quan tài? Đáng lý tối nay định hỏi ngươi nhưng hiện tại ta chờ không nổi, ngươi có biết những lời vừa rồi của ngươi giống cái gì hay không? Mẹ kiếp, giống như di ngôn đó, ngươi có biết hay không?!” Hắn rống to một cách tức giận đối với Vu Duy Thiển.