Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 224: Nguy cơ tiềm tàng




------------

Nàng cố ý bĩu môi, dùng ngón tay nhỏ nhắn chỉ điểm, hào quang trong mắt chớp động, đây là khoe khoang mà cũng là khiêu khích, bước chân của Lê Khải Liệt vội vã một chút, xung quanh giống như nổi lên một trận sóng nhiệt cuồn cuộn, ánh mắt như dã lang nháy mắt dừng lại trên thân của một người.

Vu Duy Thiển đang ở ngay bên kia, đối phương nghe thấy Vivian nói nhưng không phủ nhận, như vậy những lời này của Vivian không phải vì kích thích hắn mà cố ý nói như thế.

“Ta không ở bên cạnh ngươi trong chốc lát mà ngươi đã hôn nàng?” Ánh mắt của Lê Khải Liệt trở nên rất nguy hiểm, tiếng nói hùng hậu chấn động trong không gian rộng lớn, hắn bước đến, Vu Duy Thiển không muốn giải thích quá nhiều mà chỉ gật đầu thừa nhận, “Chỉ là một cái hôn.”

Đương nhiên đây không phải là một nụ hôn môi cho có lệ, nhưng hắn cũng không giải thích gì nhiều, hắn quả thật đã hôn Vivian, nhìn hắn thản nhiên như thế, vẻ mặt của Lê Khải Liệt lại trở nên bí hiểm, liếc mắt nhìn Vivian một cái, với kinh nghiệm bấy lâu nay thì Lê Khải Liệt rất dễ dàng phán đoán nụ hôn vừa rồi đã đến trình độ nào.

Ghen quá hóa cuồng, Lê Khải Liệt cười lạnh một cách tà khí, “Xem kỹ đi, thế này mới gọi là hôn.”

Cũng không bận tâm đây là đâu, xung quanh còn có ai, giống như để chứng minh chủ quyền, hắn kéo Vu Duy Thiển qua rồi hung hăng in lên bờ môi của đối phương.

Lê Khải Liệt biết rất rõ tầm quan trọng của Vivian đối với Vu Duy Thiển, tình cảm mà Vu Duy Thiển dành cho nàng cũng không phải loại tình cảm nam nữ bình thường, nó rất kỳ diệu, không thể giải thích, có lẽ chỉ có người sống qua năm tháng dài lâu như Vivian mới có thể lý giải được sự cô độc của hắn.

Cho nên Lê Khải Liệt vẫn luôn để ý, tuy rằng một nụ hôn cũng không tính là gì, nhưng điều này chứng tỏ Duy của hắn đã xem Vivian trở thành một phụ nữ trưởng thành, hắn làm sao có thể cao hứng cho được? Vì vậy hắn bắt đầu tiến hành nụ hôn chiếm đoạt, hoàn toàn không chừa lối thoát, cho đến khi bờ môi của Vu Duy Thiển nóng lên.

Đây xác thật là một nụ hôn sâu đúng tiêu chuẩn, cố gắng vói sâu vào trong tận cổ họng, cơ hồ làm cho người ta liên tưởng đến một chuyện, lần đầu tiên gặp Lê Khải Liệt, tình huống lúc ấy dường như có một chút giống như thế này.

Sau lưng của Vu Duy Thiển chạm vào cái bàn, hắn cau mày, cũng giống như lúc trước, ăn miếng trả miếng, nắm lấy sau cổ của Lê Khải Liệt, bước chân của hai người lần lượt đan xen vào nhau, hắn xoay người lại rồi áp Lê Khải Liệt vào giá sách, chờ đến khi hơi thở hòa lẫn mùi thuốc lá và máu tươi thì mới thở hổn hển rồi thối lui, “Mới nhẫn nhịn vài ngày mà bây giờ lại tái phát?”

“Đúng thì sao? Vài ngày vẫn chưa đủ? Như vậy mới không còn dấu vết của người khác.” Ngón tay cọ lên đôi môi của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt hôn một cách cuồng nhiệt, hắn nhìn Vu Duy Thiển bằng cặp mắt gian tà, “Thân thể của hắn chỉ có phản ứng đối với ta.”

“Phản ứng như vậy sao?” Đánh một cú vào vai của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển nhìn đối phương lộ ra vẻ mặt đắc ý vênh váo, giọng nói lạnh lùng âm trầm kéo cái tên nói chuyện quá mức làm càn này quay về thực tế, “Đừng đùa.” Hắn thấp giọng cảnh cáo, Vivian vẫn còn đang yếu, hơn nữa chỗ mà bọn họ đang đứng là nơi bí mật nhất của người Davila.

Kỳ thật đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, Vivian hừ một tiếng rồi quay đầu đi, nhắm mắt làm ngơ, nàng đương nhiên biết Vu Duy Thiển đối với nàng không giống như đối với Lê Khải Liệt, vừa rồi nàng chỉ quá cao hứng nên mới khoe khoang trước mặt người đàn ông kia mà thôi.

Hai người đi theo Lê Khải Liệt đang đứng trước cửa, Amy Lee giống như nằm mơ khi nhìn thấy không gian quá mức rộng lớn này, “Đây là chỗ nào, có liên quan gì với hình ảnh trong đầu của ta?”

“Đương nhiên là có liên quan.” Reid trả lời ngắn gọn, biết nơi này cũng không thích hợp với người ngoài như bọn họ, nhưng hắn đã đáp ứng sẽ giúp Amy Lee xóa bỏ phần ký ức không thuộc về mình, cho nên cũng đi theo đến Paris.

Amy Lee vẫn chưa biết hình ảnh trong đầu của mình là do Woodley đã động tay động chân, hắn hoàn toàn mơ hồ. Những người râu ria vốn không nên đi vào nơi này, Vivian hạ lệnh cho tất cả mọi người đều ra ngoài. Khi đi ra ngoài, Vu Duy Thiển đi ngang qua người nàng.

“Đừng nói với hắn.” Một câu lạnh lùng khe khẽ tản ra, tựa như gió thổi qua, ngực của Vivian lỡ mất một nhịp, thiếu chút nữa đã tưởng là ảo giác, âm điệu lạnh lẽo hoàn toàn khác với nụ hôn ôn nhu mới vừa rồi, đó là cảnh cáo bắt buộc nàng phải tuân thủ.

Hắn không muốn để cho Lê Khải Liệt biết hắn còn bao nhiêu thời gian, cũng không muốn cho đối phương biết kỳ thật hắn đã có cách giải quyết tình trạng hiện tại. Mặc dù cách kia có thể sẽ làm cho một loại tình hình tệ hại nào đó xuất hiện, nhưng ít ra hắn vẫn có thể sống tiếp, chẳng phải hay sao?

Vì sao? Vivian cũng không muốn dùng cách này, bởi vì nàng biết Vu Duy Thiển kiêu ngạo, nhưng vẫn nhịn không được mà bắt đầu nghi hoặc.

Thoáng dừng chân để nhìn hai người đang sóng vai đi phía trước, nàng không biết Wirth có tự mình phát hiện hay không, khi đi đường, hắn luôn nghiêng người dựa vào một phía, mà phía đó có Lê Khải Liệt.

Vu Duy Thiển không phải người lãng mạn, cũng không có thói quen ôm ấp khi bước đi, nắm tay cũng rất hiếm, nhưng Lê Khải Liệt dường như cẩn thận một cách thái quá, hắn luôn đứng phía sau Vu Duy Thiển một chút, mặc kệ là vì lo lắng hay thế nào thì hắn luôn để cho Vu Duy Thiển ở trong tầm mắt của mình, duỗi tay ra là có thể chạm đến.

“Làm sao ngươi tìm được ta? Nơi này không phải nhà của ngươi, ta nghĩ cổng tiên linh của Davila không dễ tìm như vậy.” Trở lại phòng nghỉ, sự nghi ngờ của Vu Duy Thiển dẫn đến một tiếng cười, Lê Khải Liệt rút ra một thứ từ trong túi tiền, “Ngươi nghĩ rằng ta có thể dễ dàng để ngươi lại một mình? Ngay tại đây và vào lúc này hay sao?”

“Đương nhiên không có khả năng.” Hắn cầm lấy một con chíp thu tín hiệu, “Ta đặt một con chip trên người của ngươi, như vậy mặc kệ ngươi đi đâu thì ta vẫn có thể tìm được ngươi.”

“Cho dù là chân trời góc biển thì ta cũng sẽ bám theo.” Ánh mắt thâm tình Lê Khải Liệt khiến người ta không có cách nào kháng cự, từ trước cho đến nay hắn luôn là người nói được thì sẽ làm được, Vu Duy Thiển không thể xem đây là một lời nói khoa trương, “Không cần ngươi đến chân trời góc biển, chẳng phải hiện tại ta đang ở ngay đây hay sao.”

Con chíp thu tín hiệu, đây quả thật là chuyện mà Lê Khải Liệt đã nói và đã làm được, Vu Duy Thiển không tức giận, quá khứ của Lê Khải Liệt làm cho hắn có một loại cảm giác mất mát không thể xác định, hắn không thừa nhận bản thân mình là Claudy, cũng đã rời khỏi Hashim từ rất sớm, mặc kệ là làm Tham Lang hay là Miracle Leo, hắn thường xuyên lưu lạc ở khắp nơi trên thế giới, chỉ đến khi gặp được Vu Duy Thiển thì mới chịu an phận.

“Ngồi xuống đây.” Vu Duy Thiển vươn tay về phía Lê Khải Liệt, ánh mắt chăm chú của Lê Khải Liệt nhìn hắn trở nên âm trầm thêm vài phần, ngồi xuống bên cạnh hắn rồi choàng tay ôm vai hắn một cách tự nhiên.

Người ngồi cạnh Lê Khải Liệt có mái tóc hoa râm, tựa hồ đã hơn bốn mươi tuổi, trên khuôn mặt quá mức nghiêm chỉnh không có tỳ vết, khí chất lạnh lẽo cổ điển…..Reid và Amy Lee đã vô số lần xác nhận đây quả thật là Vu Duy Thiển, nếu không thì không có ai nói chuyện như vậy với Lê Khải Liệt, nhưng chỉ mới vài ngày không gặp mà hắn đã xuất hiện biến hóa lớn như vậy, bọn họ thật sự không dám tin tưởng vào mắt của mình.

Nhưng ở đây cũng không thích hợp để hỏi chuyện này, còn có chuyện quan trọng hơn.

“Đã có rất nhiều quốc gia và tổ chức biết về thuốc đồng hóa, Hecate cố gắng giấu diếm nhưng vô tác dụng, giống như có người nào hoặc lực lượng gì đó đang thúc đẩy, hiện tại gián điệp của các quốc gia đều ngầm hành động.” Ngồi xuống, Reid nói ra tình hình trước mắt.

Xe của hắn chạy qua khi xe của Senzou rời đi, sau khi nhận được tin tức từ Lê Khải Liệt, biết tập đoàn tài chính Barthory không liên quan quá lớn đến chuyện này, hắn liền dẫn Amy Lee đến đây để giải quyết vấn đề trong đầu của đối phương, sở dĩ đích thân đến là vì Reid tin tưởng mấu chốt của chuyện này vẫn sẽ ở trên người của Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển.

Địa chỉ là do Samantha nói cho hắn, Reid dẫn theo Amy Lee đến đây, dạo quanh một vòng trong tòa lâu đài cũng không tìm thấy Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt nóng nảy bật con chíp thu tín hiệu lên, vì vậy mới đi theo tín hiệu mà tìm đến nơi này.

Hắn cũng không nghe thấy cuộc đối thoại của Vu Duy Thiển và Vivian, nhưng trực giác của dã thú rất đáng sợ, ánh mắt quỷ bí quan sát tất cả các vật đặt dưới tầng hầm một lần, sau đó đem tất cả những gì quan sát được và nghi vấn đặt ở trong lòng.

Hiện tại ở trong phòng nghỉ để cho người ta ngủ trưa có vài người hoặc ngồi hoặc đứng, mỗi người đều tự đăm chiêu, Amy Lee được dẫn đi trị liệu, có thể nói hắn chính là người vô tội nhất trong mọi người ở đây, trong khi vấn đề trước mắt của Reid là đi tìm thuốc đồng hóa, hắn vừa thốt lên thì Lê Khải Liệt lập tức hỏi một cách thờ ơ, “Như vậy thì sao?”

“Thì sao? Thì sẽ khiến cho cả thế giới hỗn loạn, sẽ càng có nhiều Amy Lee bị liên lụy vào chuyện này, nếu thứ kia bị sử dụng sai mục đích thì chúng ta đều biết sẽ xảy ra chuyện gì!” Lập tức đứng dậy, Reid hiếm khi kích động như vậy, là đội trưởng đội đặc nhiệm FBI, hắn biết rõ tai họa gì sẽ xảy ra trước mắt bọn họ.

“Vừa rồi ngươi nói Bode cũng đến Paris.” Không có quá lớn phản ứng đối với lời của Reid, Vu Duy Thiển hỏi Lê Khải Liệt, đối phương cau mày, “Đúng vậy, hắn cũng đến Paris, Reid, hiện tại ngươi không nên sốt ruột ở nơi này, người cầm thuốc đồng hóa ở trong tay và không biết sẽ làm ra chuyện gì chính là Bode.”

“Ta đã liên hệ với cảnh sát Pháp, bọn họ sẽ điều động cảnh sát truy nã Bode, nhưng ta hy vọng Bode sẽ không rơi vào tay của bọn họ, nếu không…” Reid lộ ra vẻ mặt lo lắng, thứ kia rơi vào tay của bất kỳ quốc gia nào thì cũng chẳng an toàn hơn bao nhiêu so với Bode.

“Ta cũng hy vọng có thể nhanh chóng tìm được hắn.” Mặc dù đã thành người thường nhưng vẫn có một loại khí chất vượt quá người bình thường, khi Vu Duy Thiển nói ra những lời này thì tựa hồ cũng không phải vì lo lắng cho tương lai của nhân loại, “Dù sao tai họa cũng sẽ được giải quyết, ta không lo lắng thuốc đồng hóa….”

Khi những người khác bao gồm cả Lê Khải Liệt chuyển tầm mắt về phía Vu Duy Thiển thì chỉ thấy hắn trầm ngâm lắc nhẹ ly cà phê trong tay, “Tìm được Bode, có lẽ hắn có thể giải quyết vấn đề trên người của ngươi.”

Không ai có tâm tình ăn trưa, cho nên Vivian bảo người đưa lên buổi xế, hương cà phê và mùi sữa ngọt ngào tràn ngập trong không khí làm cho cảm xúc căng thẳng của mọi người có phần giảm bớt, nhưng một câu của Vu Duy Thển lại làm cho bầu không khí chuyển thành một loại quỷ dị kiểu khác.

Biến hóa trên người của Lê Khải Liệt mặc dù không rõ ràng như Vu Duy Thiển nhưng mọi người ở đây đều biết, ngay cả hắn cũng không thèm che giấu, “Nếu có thể không ngộ thương ngươi, hơn nữa giả dụ ta có thể kiềm chế kích động thì ta cũng không có gì bất mãn đối với những phần biến hóa còn lại.”

“Ít ra ta vẫn còn là người so với đám quái vật kia.” Sau buổi trưa ánh nắng trở nên đỏ rực, chiếu vào bên mặt của Lê Khải Liệt, làm cho tóc của hắn đỏ như máu, hắn nặng nề bổ sung thêm một câu, giọng nói như thể đang trào phúng.

“Nếu ngày nào đó tỉnh lại mà ngươi nhìn thấy xác của ta thì không biết ngươi sẽ thành cái gì.” Giọng nói lạnh lùng, những lời tức giận của Vu Duy Thiển lại đâm vào chính nhược điểm của Lê Khải Liệt khiến đôi mắt của đối phương trở nên đỏ ngầu, như thể bị sung huyết, Lê Khải Liệt gầm nhẹ một tiếng, “Ta làm sao có thể tổn thương ngươi.”

Nụ cười quỷ bí, hắn chậm rãi nói tiếp, “Nếu thật sự là như vậy, không cần chờ ngươi bị thương thì ta trước tiên sẽ–” Một bàn tay mạnh mẽ bụm chặt miệng của hắn, “Nhưng không ai có thể cam đoan trạng thái hiện tại của ngươi có chuyển biến xấu hay không, ngẫm lại tương lai của mình đi, chẳng lẽ ngươi không muốn trở lại sân khấu? Ngươi sinh ra đã thuộc về nơi đó, đừng phủ nhận.”

Vu Duy Thiển ngăn cản Lê Khải Liệt nói ra một vài lời có thể làm cho hắn tức giận, đến khi buông tay, Lê Khải Liệt giống như bất đắc dĩ, ánh mắt có một chút kỳ lạ, tiếp theo hắn vừa thở dài vừa móc ra điện thoại rồi bấm số, “Ka Zhaye, tình hình thế nào?”

Hắn bấm vào nút phóng lớn loa để cho âm thanh của Ka Zhaye truyền ra ngoài, “Điện hạ, ta đi theo Senzou đến một nơi rất hẻo lánh thì bị hắn cắt đuôi, có lẽ hắn hẹn gặp ai ở đó, ta ở đây tìm vài lần, khi quay về thì liền nhìn thấy một bóng người, rất giống quái nhân che mặt lần trước.”

Bode! Vài người cùng nhau nhìn chằm chằm Lê Khải Liệt, từ khi nào thì hắn….

“Bám theo, mặc kệ ngươi dùng cách gì, khi quay về thì ta muốn biết hắn ở nơi nào.” Dường như không nhìn thấy những tầm mắt ở xung quanh, giọng nói âm u đầy kiên quyết, “Đây là mệnh lệnh.”

“Dạ, điện hạ.” Đầu dây bên kia cúp máy, Ka Zhaye từ nghi ngờ đến tin phục, nay đã hoàn toàn xem Lê Khải Liệt là hoàng tử Hashim, hắn trả lời không hề do dự,