-------------
Có lẽ là không tin tưởng bệnh viện bình thường, chiếc khăn tay dính đầy máu tươi cuối cùng được giao cho Reid, bị khẩn cấp đưa đến phòng thí nghiệm để tiến hành kiểm tra. Khăn tay có máu của Lê Khải Liệt cho nên trước tiên phải lấy máu của hắn để tiến hành so sánh loại trừ.
Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đã đến văn phòng của Reid từ sáng sớm, bốn mặt đều là cửa sổ bằng kính, các sĩ quan ở dưới lầu đều đang tiếp tục làm việc của bọn họ, thỉnh thoảng lại ngước đầu nhìn, “Lại là hai người đó?”
“Dạo này đội trưởng có giao thiệp càng ngày càng rộng a.” Những người khác nheo mắt đá lông mi, khe khẽ vừa cười vừa xì xầm, lần trước bọn họ từng được xem một màn kịch hay, ngày đó nữ minh tinh Lena bị khiêng ra khỏi văn phòng.
Không phải lần đầu tiên có người trêu ghẹo, hiện tại ở bên cạnh Boss của bọn họ không phải nữ diễn viên Anh quốc mà lại là siêu sao nhạc rock, quả thật không cần phải đến Hollywood, bọn họ chỉ cần ngồi ở văn phòng cũng có thể nhìn thấy.
“Ngươi có biết vì chuyện này mà bao nhiêu vụ án đều bị trì hoãn hay không?” Reid buông xuống một xấp hồ sơ rất dày, lần này Kula Ha không thể đào thoát thành công, trùm thuốc phiện quốc tế bị sa lưới, đây là công lao lớn nhất của FBI, các vị cấp trên đều vui sướng ăn mừng.
Ánh nắng ban ngày coi như không tệ, toàn bộ căn phòng đều được chiếu sáng, Vu Duy Thiển ngồi ở đối diện bàn làm việc, khoác trên mình bộ áo choàng sậm màu tinh tế, “Trừ phi ngươi muốn nói cho chúng ta biết con số cụ thể, bằng không vấn đề này xem ra cũng vô nghĩa.”
“Đúng vậy, nếu so với đặc vụ Reid giấu diếm chân tướng thì chẳng tính là cái gì cả.” Đùa nghịch cái bật lửa trong tay, Lê Khải Liệt đứng phía sau Vu Duy Thiển, cái bật lửa không ngừng bị mở ra rồi đóng lại, tiếng kim loại va chạm vang lên theo tiết tấu, hắn nhìn chằm chằm vào bật lửa, hàng lông mày nhíu chặt vẫn chưa được thả lỏng.
Lời nói của Reid nghe ra có vẻ như đang trách cứ, kỳ thật cũng chỉ là nói cho có mà thôi, chuyện do FBI bàn giao thì phải ưu tiên tiến hành trước, “Đừng nóng vội, trễ nhất là buổi chiều sẽ có kết quả, với lại ngươi nói ta giấu diếm chân tướng cái gì?”
“Lúc ấy ngươi quả thật tìm đến để điều tra án mạng? Tổ trưởng đội đặc nhiệm ST, đặc vụ Reid, với thân phận đặc thù của ngươi mà ngươi lại sợ mấy tên quan liêu? Đừng đùa với ta.” Bật lửa được mở ra, một ngọn lửa nhảy lên ở trong tay của Lê Khải Liệt, “Khi ta dùng các mối quan hệ xã giao để uy hiếp ngươi thì ngươi không nên có phản ứng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thật sự không giống với tính cách của ngươi, mãi đến khi biết thân phận của ngươi thì sau này ta mới nhớ đến, Reid, muốn điều tra các vụ án thì cũng không đến phiên ngươi đích thân ra mặt.”
Ánh mắt thong thả chuyển động, giống như một con sói hoang, người ở dưới chỉ nhìn thấy bóng dáng của Lê Khải Liệt đang khoanh tay đứng trước cửa sổ bằng kính, nhưng bọn họ không nhìn thấy một mặt khác, đó là đôi mắt thú quỷ bí đang ngưng tụ.
Vu Duy Thiển không nói gì, hắn xoay lưng rồi tùy tiện lấy một tờ báo đặt trên giá, hắn biết ý của Lê Khải Liệt, nếu lúc trước chỉ vì điều tra án mạng liên hoàn thì không đến phiên đội trưởng đội đặc nhiệm ST tự mình ra tay.
Trước kia bọn họ không biết thân phận của Reid, nhưng sau khi biết được thì liền cảm thấy chuyện này bất hợp lý.
Tờ báo vang lên tiếng sột soạt, hắn đọc không nhanh không chậm, Amy Lee bị FBI dẫn đi để thẩm vấn, bọn họ vẫn chưa gặp lại người nọ, nếu đến chiều có kết quả kiểm tra ADN, Amy Lee quả thật là con cháu của hắn thì có lẽ bọn họ cần phải đổi lại quan điểm và thái độ để đối mặt với người thanh niên kia.
Reid ngồi ở bàn công tác, hắn nới lỏng cà vạt có sọc màu xám trên cổ, hiện tại không cần phải phủ nhận, “Chẳng qua ta chỉ che giấu cơ mật của FBI, không cố ý lừa gạt các ngươi, trong quá trình tra án thì ta cũng chưa từng nói dối bất cứ điều gì cả.”
“Ta không thích đem cái chết của em gái mình ra để nói dối.” Hắn đứng lên, gò má hóp sâu phủ xuống bóng râm ở bên mặt.
“Đừng kích động, ta chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao trước khi có kết quả thì ta cũng phải chờ ở đây, tùy tiện nói một chút để ta giết thời gian cũng không được hay sao.” Chờ đợi quả thật là một chuyện vô cùng khó khăn, đây là lần thứ tư mà Lê Khải Liệt nhìn đồng hồ, nhận ra hiện tại mới chỉ là giữa trưa.
Thái độ của hắn khó có thể nói rõ là tốt, Reid cũng không cao hứng, theo vẻ mặt cứng ngắc của hắn thì có thể nhận ra điều đó, “Ta bề bộn nhiều việc, Leo, không phải ai cũng có tiền và có thời gian như ngươi, có thể tùy tiện sai khiến người khác làm cái này làm cái kia, ngươi có hiểu hay không?”
“Ta có tiền, có thời gian? Nếu không phải vì mấy thứ này–” Tầm mắt của hắn đột nhiên phóng thẳng vào Reid, “Ta sẽ không ngồi ở đây để giết thời gian!”
Đồng tử dài mảnh co rút một cách biến ảo, bất luận kẻ nào cũng không thể trực tiếp nhìn thẳng vào mà không cảm thấy khiếp đảm. Một người có vẻ ngoài bình thường lại có được đôi mắt như thế khiến Reid nghĩ không ra Lê Khải Liệt sẽ có tâm tình gì, hơn nữa người này lại là nhân vật của công chúng.
Hai người nhìn nhau, sắc mặt đều rất khó xem.
Bên ngoài văn phòng của Reid có hàng rào bảo vệ và thang lầu, các nhân viên không ngừng lên xuống để truyền tư liệu và văn kiện, nếu không phải trên cửa kính có khắc phù hiệu của chính phủ thì nơi này thoạt nhìn cũng không có gì khác biệt so với các công ty bình thường, hiện tại tất cả mọi người đều nhận thấy không khí trong phòng dường như không đúng, không ai dám tiến vào để quấy rầy.
“Bình tĩnh một chút, đừng đứng ở sau lưng của ta mà hò hét, ngồi xuống đây đi.” Chỉ có một người không bị ảnh hưởng, Vu Duy Thiển buông tờ báo xuống, Lê Khải Liệt hừ lạnh, “Ta không có hò hét.”
Thở dài, Lê Khải Liệt biết là mình quá sốt ruột nên đã mất đi kiên nhẫn, “Được rồi, ta biết ngươi thích im lặng.” Hôn xuống đỉnh đầu của Vu Duy Thiển một cái, sau đó hắn đi về phương hướng mà Vu Duy Thiển đã chỉ rồi ngồi xuống chiếc ghế dựa đặt ở trong góc.
“Hắn chính là như vậy, nghĩ rằng toàn bộ thế giới đều quay xung quanh hắn, nhưng hắn cũng nói rất đúng, dù sao chúng ta đều đã ở đây, ta nghĩ là vài giờ cũng không chậm trễ việc ngươi xử lý công vụ.” Tờ báo được đặt ngay ngắn sang một bên, những lời này của Vu Duy Thiển đã giải thích rõ ràng với Reid.
Tình hình phát triển còn nhanh hơn bọn họ đã tưởng tượng, ở trong văn phòng này, có người cũng không biết thân phận đặc thù của Reid, tựa như lúc trước bọn họ cũng không nghĩ đến một cây đàn vi-ô-lông có niên đại lại cất giấu một thứ như vậy.
“Ta biết các ngươi nghĩ như thế nào, hiện tại các ngươi đã bị liên lụy vào chuyện này, các ngươi muốn biết chuyện này rốt cục ảnh hưởng nhiều hay ít, kế tiếp sẽ như thế nào.” Reid là người rất lý trí, hắn biết nếu hắn không giải thích rõ ràng thì quả thật sẽ làm cho người ta hiểu lầm.
“Chuyện này xảy ra từ khá lâu, chúng ta cố gắng không muốn đem công dân bình thường liên lụy vào.” Nhìn hai người ở đối diện, khi Reid nói đến mấy chữ công dân bình thường thì lại cảm thấy mất tự nhiên rồi nở nụ cười ha ha, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt không biết có tính là bình thường hay không.
Quả nhiên hai người kia cũng cười, một người cười lạnh, một người lại cười bằng giọng mỉa mai, “Nhưng hiện tại đã quá chậm, là đương sự thì chúng ta có quyền được biết chân tướng.” Yêu cầu của Vu Duy Thiển cũng không tính là quá đáng.
“Người mà các ngươi nhìn thấy chính là Feston Kada, còn bạn của hắn thì chắc các ngươi cũng đã đoán được người kia chính là dấu chấm hỏi mà các ngươi đã nhìn thấy, rất nhiều người gọi hắn là U Linh.” Dùng hai cái tên kia để bắt đầu, Reid đã được Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt truyền lời, không ngờ Feston đã chú ý đến chuyện này, vì vậy hắn càng hiểu được tính nghiệm trọng của nó cho nên cũng càng thêm cẩn thận.
Đứng lên từ phía sau bàn làm việc rồi đi vài bước, ánh mắt nhạy bén của hắn giống như đang tìm kiếm một loại uy hiếp không biết rõ tên, “Lúc trước Feston Kadatừng gặp phải chuyện này, trong tư liệu của FBI có ghi chép thứ mà các ngươi nhìn thấy trong cái lọ nhỏ quả thật rất giống như những gì mà Bode đã nói, là một loại vật chất vượt quá khả năng giải thích của chúng ta.”
“Biết tính nguy hại của nó nên U Linh đã giấu nó vào trong cây đàn vi-ô-lông, mà cây đàn vi-ô-lông là một tang vật bị đánh cắp, nó có thể rơi vào tay của bất kỳ ai, nhưng người có được nó nhất định sẽ rất yêu quý nó, chuyện này bảo đảm tính an toàn của thứ được cất giấu ở bên trong. Feston biết được chuyện này từ U Linh nên đã từng báo cáo, vì vậy có ghi chép trong tư liệu, đáng tiếc không có bao nhiêu người tin tưởng lời nói của hắn, kết tinh của ma thuật, ai sẽ tin đây?”
Theo nét mặt của Reid thì có lẽ lúc trước hắn cũng bán tín bán nghi, “Cho đến khi ta tiếp nhận chức vụ của hắn thì ta mới biết trong tổ chức có một đội đặc nhiệm ST được thành lập, chức năng chính là xử lý các vụ án khó giải quyết, cũng bao gồm cả thứ này. Chúng ta bắt đầu tìm kiếm thứ kia theo manh mối mà Feston lưu lại, do đó mới theo dõi cây đàn vi-ô-lông bị mất trộm, rồi biết được thân phận của ngươi, Miracle Leo, Tham Lang, hoàng tử Hashim.”
Reid chỉ nói như vậy, không biết có phải là không xác định hay không, hay là cố ý không nhắc đến một thân phận khác của Lê Khải Liệt, gia tộc Claudy chôn giấu trong bóng đêm, nơi xuất phát của thuốc đồng hóa. Vu Duy Thiển nhìn sang thì đúng lúc cũng thấy Lê Khải Liệt đang nhìn hắn.
Có đôi khi không cần mở miệng thì bọn họ cũng hiểu rõ đối phương, từ trong ánh mắt có thể thu được tư tưởng và cảm xúc của đối phương, ánh mắt của Vu Duy Thiển giảm đi một ít sắc bén, Lê Khải Liệt dường như cảm nhận được người nọ đang lặng lẽ an ủi hắn, tầm mắt quấn quanh hắn, hắn cơ hồ có ảo giác Vu Duy Thiển đang ôm chặt hắn vào lòng.
Vu Duy Thiển thích Lê Khải Liệt tin tưởng hắn, hơn nữa cũng không cảm thấy sự thù hận và chán ghét của Lê Khải Liệt đối với Claudy là một nhược điểm, con người sở dĩ là con người bởi vì bọn họ đều có tình cảm.
Cha của Bode là Rick lại đem thuốc đồng hóa giao cho U Linh, không biết xuất phát từ ý tưởng gì mà Reid cũng đã nghiên cứu nới xuất phát của thuốc đồng hóa, “Có nhớ rõ những gì ta đã nói với các ngươi hay không? Rất nhiều người đều xem qua Hồ sơ X, nhưng mọi người cũng sẽ không tin tưởng chuyện trên phim ảnh, cho dù tin tức mà ta nhận được đã nói cho ta biết đó là kết tinh của ma thuật và pháp thuật từ mấy trăm năm trước nhưng ta cũng cảm thấy rất khó tin, tuy nhiên ta vẫn chấp nhận quan điểm này.”
“Cho nên lúc ấy ngươi tự mình điều tra vụ án là vì biết ta chính là Tham Lang.” Đôi mắt quỷ bí đối diện với Reid.
“Ta thừa nhận, nhưng ngươi không thể bởi vì ta che giấu các ngươi một chút chuyện thì liền nhận định là ta có mục đích riêng, ít nhất ta rất nghiêm túc đối với các vụ án, chuyện em gái ta bị giết cũng là sự thật, mặc kệ là ở trong đội đặc nhiệm ST hay là các thành viên khác thì việc bắt giữ tội phạm chính là nhiệm vụ của chúng ta, cho dù đó là vụ án gì đi chăng nữa.” Cánh tay dùng sức đè lên bàn, ánh mắt thản nhiên của Reid trở nên sắc bén, “Với lại đừng tưởng rằng các ngươi bị liên lụy vào chuyện này! Các tổ chức vũ trang và các ông trùm xã hội đen đều biết về chuyện thuốc đồng hóa, ngươi nghĩ là chính phủ của các quốc gia sẽ không biết hay sao?”
“Đây là một chuyện nghiêm trọng, quan hệ đến tồn vong của mỗi người chúng ta! Tính nghiêm trọng của nó cũng ngang ngửa với việc có người ném vũ khí hạt nhân ra ngoài! Không lâu nữa các quốc gia khác nếu biết được tin tức thì đều sẽ có hành động!” Nhịn không được mà nói ra những lời này, Reid biết những gì mình đang nói chính là cơ mật, nhưng hiện tại hắn không thể không nói.
“Đội trưởng, xét nghiệm ADN đã có kết quả.” Bên ngoài có người gõ cửa, đẩy ra một khe nhỏ rồi chuyền bản báo cáo đưa vào.
Lê Khải Liệt xông lên để đoạt lấy bản báo cáo từ trong tay của Reid, đôi mắt nhìn chằm chằm vào số liệu và kết quả trên báo cáo, cơ hồ muốn xuyên thủng cả tờ giấy, giờ khắc này hắn cảm nhận sự tồn vong của thế giới cũng không quan trọng bằng kết quả trong mấy tờ giấy này.
“Kết quả thế nào?” Vu Duy Thiển tiến lên, hắn không nhìn bản báo cáo mà chỉ nhìn sắc mặt của Lê Khải Liệt, phản ứng của Lê Khải Liệt làm cho hắn quan tâm hơn cả thân phận của Amy Lee