Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 196: Tình yêu hèn hạ




Owen thấy Reid cũng phải thận trọng như vậy, những lời này càng chứng tỏ Lê Khải Liệt đã gặp phải chuyện không nên dây vào, nhưng hắn có nói cái gì cũng vô dụng, tốt nhất là không nói.

“Kula Ha cũng muốn thứ kia, nó có thể là thứ mà ngươi nói.” Nghe đến cái tên đó nhưng sắc mặt của Lê Khải Liệt không hề biến hóa, “Nếu ngươi nói thứ kia có thể phá hỏng cân bằng thế lực quốc tế thì nó nhất định là thứ mà đám người Kula Ha muốn, bọn họ đều là những kẻ liều mạng.”

“Nghe có vẻ ngươi cũng không tốt hơn bọn họ bao nhiêu.” Owen nhìn tờ áp phích ở trên tường rồi lại nhìn trạng thái hiện tại của Lê Khải Liệt, hắn nhịn không được mà cười khổ.

Quá khứ của Lê Khải Liệt muôn màu muôn vẻ, còn liên lụy đến trùm ma túy, nụ cười khó hiểu của Reid lộ ra một góc độ cứng ngắc, “Như vậy còn ngươi thì sao? Ngươi tính bỏ trốn, giả vờ như toàn bộ chuyện này không quan hệ đến mình?”

“Chống lại bọn họ thì ta có lợi ích gì?” Lê Khải Liệt từ trước cho đến nay luôn là người không thích so đo, “Bọn họ muốn tìm Tham Lang thì cứ để bọn họ tìm, ta chỉ nhận ủy thác của một người, mặc kệ là Kula Ha hay là ai, để xem kẻ nào có thể chống cự đến cùng, tìm được thứ mà bọn họ muốn.”

“Trước khi chưa tìm được Tham Lang, e rằng sẽ có không ít tổ chức đụng độ lẫn nhau trong lúc truy tìm, thù mới hận cũ, nơi ấy thật sự rất hỗn loạn.” Reid đánh giá khả năng có thể xảy ra do thủ đoạn này, có lẽ Lê Khải Liệt sẽ khơi mào một trận hỗn loạn.

Cho nên hắn lại xác nhận, “Có rất nhiều người đang tìm thứ kia, các ngươi đã kiểm tra kỹ cây đàn hay chưa? Bên trong thật sự không có thứ gì hay sao?”

“Không có, nếu ngươi không tin thì có thể đi hỏi Duy, chắc là ngươi tin lời của hắn hơn ta.” Hắn biết nếu so với Vu Duy Thiển thì tính cách của hắn quả thật làm cho người ta không thể hoàn toàn tin tưởng.

“Về việc ai trả lại cây đàn vi-ô-lông cho các ngươi thì ta sẽ tiếp tục điều tra.” Reid tới nơi này để xác nhận thân phận Tham Lang, còn rất nhiều chuyện đang chờ hắn giải quyết, “Ta đi trước đây.”

Lê Khải Liệt ngồi bên cửa sổ, một chai Whisky đã được hắn giải quyết hơn phân nửa, Reid nhìn hắn một cái rồi mở cửa ra, lại bất ngờ khi phát hiện có người đứng trước cửa, không biết người này đã đến đây từ khi nào.

“Các ngươi không biết là khi nói chuyện quan trọng thì cần phải có người trông cửa hay sao?” Người nọ từ trước mặt Reid mà bước vào trong, “Ông bạn già của ngươi có địa vị thật lớn, muốn ta nói với ngươi cái gì đây, không hổ là siêu sao Leo, sắm vai nào cũng rất thành công.”

“Ngươi nghe thấy?” Nghe ra lời nói châm chọc của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt tiến lên, đối phương đóng cửa lại, cứ đứng đó mà nhìn hắn.

“Có chuyện gì không thể nói ở nhà mà phải đến nơi này tìm người thương lượng, ngươi thật sự xem ta là kẻ vô dụng hay sao?”

Hôm nay nhiệt độ không khí không cao, trên người của hắn còn sót lại một ít cảm giác mát lạnh, giống như có khí lạnh quấn quanh trên người vài vòng, nhiệt độ ấm áp trong phòng thoáng chốc giảm xuống vài độ.

“Biến hóa trên người của Liệt đã làm cho ta không biết phải giải quyết như thế nào, Wirth, ngươi lại….” Owen nhìn thấy bầu không khí không ổn, hắn bước đến chính giữa bọn họ.

“Ngươi đã nói với bọn họ?” Theo lời của Owen có thể nhận ra, hắn đứng từ phía cửa chính nhìn sang, “Có cái gì cần nói thì cứ nói với ta, ngươi nghĩ rằng ta không nghe thấy nửa đêm ngươi gọi tên ta hay sao?”

Duy nghe thấy. Lê Khải Liệt nheo mắt lại, “Ta gọi tên ngươi thì có cái gì kỳ lạ, bởi vì ta yêu ngươi, đương nhiên ngay cả nằm mơ cũng muốn ngươi, ngươi mất hứng hay sao?”

“Tại sao ta phải cao hứng? Ngươi có biết ngươi dùng giọng điệu chết tiệt gì để gọi ta hay không?” Đã từng nghe Lê Khải Liệt tỏ tình rất nhiều lần, nhưng Vu Duy Thiển chỉ xem như có lệ, khóe mắt lại trở nên sắc bén, “Nhìn lại chính bản thân mình đi, ngươi tựa như một con….bị nhốt trong lồng”

Vu Duy Thiển bỗng dưng dừng lại giữa chừng, Lê Khải Liệt thêm vào giúp hắn, “Dã thú?” Nụ cười của hắn làm cho Vu Duy Thiển không thể nhìn thẳng.

Vẫn tự tin như vậy, điên cuồng ngạo mạn, có một loại khí chất ngang ngược suồng sã làm cho Lê Khải Liệt khác người thường, bản chất thú tính đặc biệt dần dần trở nên rõ ràng.

Vu Duy Thiển nhớ đến đêm qua, bàn tay vuốt ve mái tóc của hắn cùng với một tiếng thì thầm, hắn không phải không hiểu, nó lượn lờ một loại bi ai như có như không.

“Không muốn giấu ngươi cho nên mới nói cho ngươi biết tình trạng thân thể của ta, nếu biết như vậy thì ta thà rằng không nói.” Vu Duy Thiển không giỏi xử lý chuyện tình cảm, hắn coi trọng Lê Khải Liệt, cho nên không muốn nhìn thấy đối phương che giấu tâm tình chân thật trước mặt hắn.

Bởi vì một chữ kia mà hắn đã mất ngủ cả đêm.

“Làm sao mà ngươi có thể không nói?” Lê Khải Liệt đi đến trước mặt Vu Duy Thiển, “Ngươi cũng biết là ta chỉ quan tâm đến ngươi!” Vẻ lo lắng bỗng nhiên giống như phong ba bão tố.

“Owen nhắc nhở ta, Reid nhắc nhở ta, nguy hiểm, nguy hiểm, có nguy hiểm thì ta làm sao lại không biết, ta nhịn không được mà nghĩ đến trước đây ngươi căn bản không cần phải cẩn thận từng li từng tí như vậy–”

Lại một lần nữa rót rượu vào cái ly trống không, rượu liên tục tràn ra ngoài, các đốt ngón tay của hắn trắng bệch, giống như có cái gì đó không thể kiềm nén mà sắp bùng nổ.

Bình rượu cạn sạch bị ném vào vách tường, vang lên một tiếng xoảng, còn Lê Khải Liệt thì thấp giọng mắng chửi, “Bọn họ đều biết ta không sợ nguy hiểm, đúng vậy, ta rất hưởng thụ nó, nhưng chỉ có ngươi nói với ta nguy hiểm sẽ liên lụy đến người bên cạnh ta, nhưng ngươi chưa từng nói với ta nó cũng liên lụy đến ngươi, hiện tại ngươi bị ta hại thành như vậy nhưng vì sao ta lại không hề cảm thấy khổ sở? Vậy mà ta còn cảm thấy rất cao hứng!”

Hắn mỉm cười, nụ cười vừa âm u vừa méo mó, như thể đang tự thì thào với chính mình, “Hóa ra khi đau lòng và vui sướng đồng thời tồn tại thì sẽ là cảm giác này, nếu ta nói với ngươi bởi vì thể chất của ngươi trở nên suy nhược, không thể không tránh né nguy hiểm, chỉ có ta có thể bảo vệ ngươi thì loại thỏa mãn này cũng khắc sâu giống như cảm giác đau lòng, có phải ngươi sẽ mắng ta là biến thái đúng không?”

Vu Duy Thiển nhìn hắn rồi nhíu chặt mày, “Ngươi say.” Hắn tiến lên đỡ lấy Lê Khải Liệt.

“Nếu ta say thì cũng chỉ vì ngươi, ta biết ta là một kẻ đê tiện khốn nạn.” Giọng nói của Lê Khải Liệt trở nên vô cùng bình tĩnh, sự bình tĩnh hòa lẫn với cơn điên bị đè nén, Vu Duy Thiển nhìn thấy tất cả, trong tim như có cái gì đó siết chặt.

“Là ngươi làm cho ta say, ta cũng không muốn tỉnh lại, hiện tại mặc kệ là ai muốn làm gì thì ta cũng không bận tâm, nhiệt tình của ta, tình cảm của ta, tất cả đều dành cho ngươi, nhưng nếu ngươi – ngươi mất đi thì còn có thể trở về hay sao? Duy yêu, chẳng lẽ ngươi muốn ta cả đời phải sống trong giằng vặt mâu thuẫn như vậy hay sao?” Hắn đưa tay nâng mặt của Vu Duy Thiển lên, sắc mặt khác thường khiến người ta sợ hãi.

Bên ngoài mây giăng đầy trời, chỉ có vài tia nắng le lói len vào khe hở của rèm che, Lê Khải Liệt lại giống như đang ở trong đêm tối, chạm vào mái tóc của Vu Duy Thiển, dưới ánh nắng, một sợi tóc bạc ở trong tay hắn vô cùng chói mắt.

Da đầu hơi đau, Vu Duy Thiển nhìn thấy sợi tóc trong tay của Lê Khải Liệt, ngay lập tức biểu cảm trên mặt liền thay đổi.

Dường như hắn cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng Owen và Reid chính là khiếp sợ, Lê Khải Liệt lập tức kéo rèm che sang một bên, nâng mặt của Vu Duy Thiển lên, chuyển đầu của đối phương về phía cửa sổ, “Nhìn xem đi! Đây là cái gì? Ngươi nói với ta thể chất kém hơn so với người bình thường một chút?”

Ở một góc độ khiến người ta không chú ý, một vài sợi tóc bạc không biết từ khi nào hiện lên giữa lớp tóc đen, xám trắng giao hòa với đen tuyền, tựa hồ có cái gì đó đang dần dần biến mất.

“Sinh mệnh của ngươi không phải suy nhược mà là đang tiêu tán.” Giọng nói của Lê Khải Liệt ngay lúc này như thể một tia sấm sét, Owen và Reid đều bị đánh trúng, trong lúc nhất thời lại không hiểu chuyện này đại biểu cho cái gì.

“Thì ra là thế.” Vu Duy Thiển hiểu được, hắn biết vì sao Lê Khải Liệt lại thất thường như vậy, “Ta cũng chưa chú ý đến….”

“Bất quá chỉ là tóc bạc mà thôi, mọi người đều sẽ già.” Nâng mắt lên, hắn nói như thể đây là chuyện đương nhiên.

Lê Khải Liệt thì lại không thể giữ bình tình, “Cái gì? Chỉ là tóc bạc mà thôi? Ngươi dám nói với ta những lời như vậy! Duy–” Hắn cắn răng, nụ cười tà ác cùng với đáy mắt nóng rực đến đau đớn nhìn thẳng vào người đối diện, “Chẳng phải ngươi nên nói thẳng cho ta biết ngươi còn có thể sống bao lâu hay sao?”

Chỉ trong nháy mắt toàn bộ suy nghĩ như thể bị tước sạch, Owen mở to hai mắt, Reid cũng không thể giữ bình tĩnh, đương sự lại chỉ mím môi, tựa hồ Lê Khải Liệt vừa hỏi hắn một vấn đề khó trả lời, mà hắn lại không muốn giải thích dư thừa. Nguồn:

“Có nghiêm trọng như vậy hay không?” Rốt cục Vu Duy Thiển cũng mở miệng, “Là ngươi chuyện bé xé ra to, hiện tượng này có lẽ chỉ là tạm thời, ta cũng không biết rõ, bỗng dưng thiếu mất thứ gì đó cho nên thân thể đương nhiên sẽ phản ứng một chút, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy.”

Lời giải thích của hắn không thể trấn an cảm xúc của Lê Khải Liệt, Lê Khải Liệt nhìn hắn tựa như đang quan sát một vật gì đó, không cho phép nó mắc phải một chút sai lầm nào. “Ta sẽ chờ xem, từ hôm nay trở đi ngươi không cần viết nhạc cho Owen nữa, mặc kệ có hoạt động gì thì ngươi cũng đừng tham gia!”

Nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, giống như một mệnh lệnh hung ác, sau khi nhìn thấy phản ứng lãnh đạm của Vu Duy Thiển thì hắn lại giảm nhẹ giọng điệu, dựa vào bờ vai của đối phương, “Có được hay không?”

Cảm xúc của Lê Khải Liệt đến từ nhiều phương diện, cùng lúc vui mừng vì có thể độc chiếm Vu Duy Thiển nhưng mặt khác lại cảm thấy lo lắng vì tình trạng này của Vu Duy Thiển. Hắn muốn giải phóng nguyền rủa khỏi người của đối phương nhưng lại không ngờ sẽ mang đến di chứng như vậy.

Vừa thỏa mãn vừa chán ghét chính mình, cảm giác mâu thuẫn đang tra tấn hắn.

Mà cả hai điểm này đều xuất phát từ tình yêu, làm cho một kẻ luôn phóng túng không ai có thể trói buộc phải thu liễm tất cả dã tính mà khẩn cầu Vu Duy Thiển như vậy.

Vu Duy Thiển đều nhìn thấy tất cả, hắn cũng hiểu được, có lẽ là đã già, từ khi cuộc sống bước vào giai đoạn yên ổn thì hắn không muốn lãng phí sức lực để khắc khẩu với Lê Khải Liệt, “Ta vốn không tính tham gia bất kỳ hoạt động nào.”

Đây là một câu trả lời điển hình của Vu Duy Thiển, đơn giản, thăng thắn, những ca khúc được đặt hàng trong công ty Owen bị ném sang một bên.

“Wirth–” Hiện tại Owen cũng không dám yêu cầu hắn soạn nhạc, “Vậy còn quán bar của ngươi…”

“Cứ dựa theo kế hoạch ban đầu, ta chỉ là bạc vài sợi tóc mà thôi, chưa đến mức chết ngay lập tức.” Không cho bất kỳ ai phản bác, hắn nói xong rồi nhìn Reid, “Những chuyện khác đều giao cho ngươi.”

Xem ra Vu Duy Thiển khi nhìn thấy mấy sợi tóc bạc cũng vô cùng bất ngờ và bị chấn động, hắn không phải cố ý giấu diếm Lê Khải Liệt, sau khi Reid nghe xong câu cuối cùng thì không hiểu vì sao lại nảy lên một loại cảm giác kỳ lạ.

Mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, ở trong thế giới của Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển thì cuộc sống vẫn tiếp tục yên bình, nhưng cái gọi là yên bình được định nghĩa là có sự giám sát chặt chẽ của một vị ca sĩ nào đó.

Quán bar đã sớm khai trương theo kế hoạch, được trang hoàng, bắt đầu buôn bán, không thể bắt Vu Duy Thiển ở nhà ngồi không, Lê Khải liệt cũng không cản trở, hắn đã cướp mất lực lượng của Vu Duy Thiển, không thể tiếp tục cướp mất niềm vui trong cuộc sống của đối phương.

Mặc dù theo quan điểm của hắn thì chuyện này chẳng thể xem là niềm vui, hơn nữa loại niềm vui này chỉ càng làm cho hắn sôi máu, dâng trào cảm xúc muốn giết người mà thôi.

“Có ai nói với ngươi là ngươi rất giống một người hay không?” Một cô gái ngồi ở quầy bar đang cắn ống hút, nhấm nháp ly Bloody Mary của cô ta, “Đương nhiên người kia không đẹp trai như ngươi, ngươi có loại khí chất rất khác người, rất khó có thể hình dung, ta có thể xin số điện thoại cầm tay của ngươi được không?” (Bloody Mary=1 loại rượu coctail)

Cảnh tượng tương tự lại xuất hiện, người đẹp tóc vàng thẳng thắn tấn công, bày tỏ với người đàn ông đứng phía sau quầy bar, người nọ cho dù trầm mặc nhưng lại hết sức quyến rũ, khiến người ta có ấn tượng rất tốt.

……………

P/S: tội nghiệp con sam, khuyên vợ không được, giờ ngồi ôm nguyên hủ dấm luôn =))