Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 175: Nụ hôn đính ước::




“Ngươi yên tâm, hắn vẫn ổn, chẳng qua….” Owen muốn nói lại thôi

Vu Duy Thiển nhìn thấy tờ báo đặt trên bàn, đẩy ra Calgary đang dìu hắn, tự mình đi qua, đây không phải là tờ báo mới, ít nhất cũng đã nửa tháng trước, là ai đọc xong rồi đặt ở đây mà quên mang đi, hắn nhanh chóng lật xem.

“Hắn gặp chuyện bất trắc thì giới truyền thông sẽ không thể không đưa tin, tin tức này chẳng ai giấu diếm được, hiện tại nói cho ta biết hắn đang ở nơi nào? Nếu hắn không sao thì hắn đang ở đâu?” Tờ báo trong tay vang lên tiếng xột xoạt, rốt cục hắn lật đến một trang, vẫn là đầu đề ở mục giải trí.

Miracle Leo mất tích và chết một cách bí ẩn –

Ầm, mặt bàn lung lay dưới bàn tay của hắn, hắn ngẩng đầu nhìn Owen, “Không có khả năng! Chẳng phải ngươi nói hắn vẫn ổn hay sao? Cái này mà gọi là vẫn ổn?”

Owen không dám đối mặt với ánh mắt của hắn, bên trong là bi ai và phẫn nộ, là một vùng đen tối sâu không thấy đáy, giống như sắp nhấn chìm cả người của Vu Duy Thiển. Ánh mắt mà Vu Duy Thiển nhìn Owen thật giống như Owen chính là kẻ đã giết Lê Khải Liệt, rất đáng sợ….

“Không! Không phải! Leo chưa chết! Hắn vẫn còn sống, là thật! Ta không gạt ngươi! Ta cam đoan!” Không ngừng giơ tay để thề thốt, Owen không biết làm sao để giải thích sự hiểu lầm này, chỉ vào mấy tờ báo, “Ngươi xem tiếp đi, xem tiếp thì ngươi sẽ biết đó là giới truyền thông hiểu lầm, cũng là do Liệt đã thu xếp, không liên quan đến ta.”

“Vì sao ngươi không giúp ta giải thích?” Hắn thúc vào người của Calgary rồi trừng mắt, “Ngươi cũng biết chuyện này mà, sao không nói với hắn sớm một chút.”

“Ta còn chưa kịp nói thì ngươi đã đến.” Calgary cười khổ một cách vô tội, không hề tranh cãi nhiều lời. Có thể đứng ở nơi này, có thể tiếp cận với Owen, đối với hắn mà nói đã là quá đủ, tuy rằng Owen vẫn chưa chấp nhận hắn nhưng hắn còn rất nhiều thời gian.

Vu Duy Thiển tiếp tục lật báo, mỗi đầu đề đều nói đến Lê Khải Liệt, công chúng không biết cụ thể những gì đã xảy ra ở trên đảo Capri, gia tộc Claudy hoàn toàn bị diệt vong, bao gồm cả Kent Claudy và Josen đều bị chôn vùi trong biển lửa.

Nhưng trên báo chỉ đưa tin trên đảo Capri xảy ra một vụ nổ lớn, thiêu hủy hoàn toàn tòa nhà có niên đại lâu đời, dân bản xứ đều bảo rằng không biết chuyện gì đã xảy ra, tòa nhà này tựa hồ bị bỏ hoang, cho nên khi đội cứu hộ đến thì cũng không đào được gì.

Đây là mệnh lệnh do chính phủ Anh quốc đưa ra, hoàn toàn che giấu về sự tồn tại của gia tộc Claudy, Vu Duy Thiển ý thức được điểm này, nhưng đối với hắn mà nói thì cũng vô dụng.

Sau đó hắn tiếp tục tìm kiếm, tin tức Lê Khải Liệt bị tử nạn dường như đã gây nên hỗn loạn rất lớn, bao gồm cả công ty quản lý của Owen bị fan hâm mộ không ngừng đổ xô thăm hỏi tin tức. Trên báo còn nói Lê Khải Liệt trong một chuyến du lịch gặp phải chuyện không may, máy bay bị rơi xuống biến, thi thể vẫn chưa tìm được…..

“Đó là kiệt tác của ta, muốn tập đoàn tài chính Bathory tạo ra tin tức gì cũng không phải là chuyện khó.” Một giọng nói non nớt của một cô bé cất lên ở sau lưng hắn, đưa tay ôm lấy thắt lưng của hắn, “Wirth, rốt cục ngươi đã tỉnh, hại ta phải lo lắng rất nhiều a, vì ngươi mà ta phải giúp cái gã kia không ít chuyện, ngươi nên cám ơn ta như thế nào?”

Vivian vẫn mặc chiếc váy đỏ liền áo, mái tóc xoăn lọn vẫn không thay đổi, nàng mỉm cười với hắn, nhưng Vu Duy Thiển không phải muốn biết chuyện này, “Vivian, người nọ ở đâu?”

“Vừa tỉnh lại thì lập tức nghĩ đến hắn,” Nàng tức giận mếu máo, rồi lại thở dài, “Mà thôi, nhìn thấy tình cảnh đó thì ta đã sớm không còn lời nào để nói….Hắn ắt hẳn là đang ở bên ngoài để ứng phó với giới truyền thông.”

Bị Vu Duy Thiển nhìn chăm chú khiến người ta sợ hãi, Vivian dời câu chuyện, rốt cục nói cho hắn biết đáp án, nàng vẫn chưa từng nhìn thấy bộ dáng nóng vội đến mức này của hắn, khiến nàng không khỏi thở dài.

“Lần này ngươi xằng bậy như vậy, thiếu chút nữa đã chết, thật vất vả mới cứu được ngươi, bất tử của ngươi đã được giải thoát, ngươi có biết hay không?” Nàng nhón chân, kề sát bên tai hắn, Vu Duy Thiển chấn động.

“Hắn vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, hiện tại ngươi lại nói cho hắn biết, ngươi đang cố ý, tiểu thư Vivian.” Senzou xuất hiện ngay trước cửa, hắn cầm một bó hoa trong tay, đóa hoa trắng muốt được cành lá xanh biếc vây quanh, hắn cẩn thận cắm vào trong lọ.

“Bị ngươi đoán ra, nhưng như thế thì sao? Ta muốn giành phần trước người kia, Wirth của ta đã bị hắn cướp mất, chuyện này đương nhiên phải để ta nói trước.” Vivian thản nhiên nhảy lên mặt bàn, ngồi trên bàn mà đong đưa đôi hài màu đỏ nhỏ nhắn ở dưới chân, “Woodley, đi báo với cái tên kia, Wirth đã tỉnh.”

Vu Duy thiển cảm thấy chính mình đang nằm mơ, nhưng cảnh trong mơ thiếu mất một người, làm cho giấc mộng này trở nên hơi thiếu chân thật, “Hắn thế nào?”

Không ngờ người trả lời lại là Senzou, “Hắn đã tỉnh lại trước ngươi, khôi phục rất nhanh, ngươi dùng toàn bộ máu của mình để cứu sống hắn, hắn làm sao lại không nhanh chóng khỏe lại.” Nhún vai thở dài, phản ứng của hắn và Vivian có phần tương tự, “Để chúng ta nhìn thấy tình cảnh đó thì bảo ta còn có thể nói cái gì nữa….Wirth, ta từng nghĩ rằng giữa chúng ta có lẽ có một sự ràng buộc nào đó, bất quá ngươi đã tự tay chặt đứt nó.”

“Hiện tại ta rốt cục không tìm thấy lực lượng có thể khiến cho ta cộng sinh ở trên người ngươi, bí thuật truyền lại của gia tộc có lẽ đành kết thúc ở thế hệ của ta, bởi vì nó không còn tác dụng.” Senzou không phải không có tiếc nuối, ánh mắt của hắn nhìn Vu Duy Thiển giống như có một tầng gì đó, che giấu càng nhiều suy nghĩ chân thật của hắn.

Ngày đó hắn kỳ thật có cơ hội mang người này đi, mặc kệ là tán thưởng hay là tình yêu hoặc là tò mò, hắn vẫn có cơ hội mang người này đi để nghiên cứu kỹ lưỡng.

Lúc ấy nghe thấy tiếng nổ vang lên, hắn và Vivian cùng đi tìm hai người kia, sau đó bọn họ tìm thấy hai người đang ôm nhau nằm trong vũng máu, máu tươi từ trên thân của người đàn ông này không ngừng chảy lên người của Lê Khải Liệt, biểu tình bình tĩnh khiến người ta run sợ.

Lúc ấy hắn đã biết hắn không có cơ hội.

“Cho dù mất đi tri giác, ngươi vẫn ôm hắn, ngươi đã sẵn sàng cùng chết với hắn? Tình yêu mãnh liệt như vậy làm cho người ta sợ hãi, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến việc nếu cứu hắn thì ngươi sẽ mất đi hết thảy mà chết hay sao?”

“….Hóa ra đây là dốc hết tất cả, là tất cả máu hay là tất cả tình cảm….” Vu Duy Thiển không nghe thấy Senzou đang hỏi cái gì, kỳ thật lúc ấy hắn không hề suy nghĩ mà chỉ muốn cứu Lê Khải Liệt.

Nhìn hắn xuất thần, Senzou lẳng lặng nhìn hắn, tầm mắt dường như trở nên trống rỗng, Vivian kéo áo của Senzou, thấp giọng hỏi, “Sao? Ngươi đang ghen?”

“Không, chỉ là cảm thấy may mắn, thương nhân không làm những vụ kinh doanh lỗ vốn, nếu ta không thể phát hiện tình huống này sớm hơn một chút thì đã mất đi thế chủ động, mạo hiểm đầu tư đối với ta cũng không có lợi, mà kết quả đã chứng minh quyết định của ta là đúng.” Senzou giải thích lập luận của mình, nhưng hắn có thật sự nghĩ như vậy hay không thì không thể biết rõ.

Kỳ thật hắn cũng không biết rõ, hắn chỉ biết cho dù hắn có bỏ bao nhiêu vốn liếng thì cũng không chiếm được kết quả gì, đã có điều kiện tiên quyết như vậy thì hắn sẽ không tự rước lấy nhục, so với nói là ghen tỵ thì có lẽ nói là hâm mộ sẽ thỏa đáng hơn.

Có thật sự sinh ra tình cảm đối với người đàn ông đã sống mấy trăm năm này hay không, hay là đang kiềm chế phần tình cảm đó, Senzou không hiểu rõ, hắn vẫn miệt mài theo đuổi suy nghĩ của chính mình.

Ngay khi tiếng nổ vang lên là lúc bọn họ đã rút lui khỏi tòa nhà, sau đó lại phát hiện Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển không ở trong đám người, hắn và Vivian dẫn người tiến vào bên trong để tìm kiếm, rốt cục tìm được hai người nằm trong vũng máu, tình cảnh khi ấy quả thật thê thảm đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Vivian lúc ấy đã khóc nức nở, ngay cả hắn cũng không thể nói được lời nào, điều duy nhất có thể làm chính là nhanh chóng đem hai người kia rời đi, thân tín của Samantha làm công tác dọn dẹp sau cùng, che giấu tất cả dấu vết ở dọc đường mà bọn họ đã từng đi qua, liên hệ với trực thăng để trực tiếp đưa hai người đến bệnh viện lân cận.

“Người nọ đâu, ta muốn nhìn thấy hắn.” Hiểu hết tất cả quá trình đã xảy ra nhưng Vu Duy Thiển vẫn lặp lại những lời này, Owen ở bên cạnh đã sớm ngây ngẩn cả người, vẫn chưa có cách nào lập tức tiêu hóa nội dung đối thoại của bọn họ.

“Ta đương nhiên ở đây, Duy yêu.” Cửa phòng lại bị đẩy ra, cho dù nghe vô số lần cũng sẽ không chán ghét, giọng nói trầm thấp mà lại hoa lệ, hắn vừa đi vào vừa tháo xuống kính mát, đứng trước mặt Vu Duy Thiển.

Lê Khải Liệt gầy đi không ít, hắn mặc áo da màu nâu, quần bò vừa vặn, giày ống với kiểu dáng đặc biệt, khuôn mặt dã tính điển trai đã khôi phục nguyên dạng, sự ngang ngược và khí thế càng thêm rõ ràng, nhưng nụ cười thâm tình lại làm nổi bật hết thảy đường nét sắc sảo trên khuôn mặt, làm cho sự tàn bạo hiện lên trong đôi mắt của hắn không còn nguy hiểm như bình thường, tầm mắt của hắn xẹt qua Senzou đang đứng bên cạnh Vu Duy Thiển, sau đó thẳng tắp đi về hướng của Vu Duy Thiển.

Chỉ là vài bước chân nhưng tựa như thời gian đang đình chỉ, hết thảy xung quanh đều không tồn tại, không có ai, cũng không có phòng bệnh, chỉ có đối phương.

Biểu tình an tâm của Lê Khải Liệt, niềm vui sướng dưới đáy mắt, không bỏ qua một chút biến hóa nào, đem hết thảy rung động, hết thảy tình cảm thu vào trong mắt, Vu Duy Thiển chăm chú nhìn hắn, ánh mắt tựa như muốn hung hăng đánh ngã hắn, sau đó thật mạnh đặt dưới thân để xác nhận sự tồn tại của hắn.

“Nhìn ta đến mức ngây ngẩn? Ánh mắt của ngươi đang thiêu đốt, hiếm khi nhìn thấy Duy như vậy, thật sự làm cho người ta muốn lập tức hôn ngươi.” Nâng cằm của Vu Duy Thiển lên, Lê Khải Liệt dùng ánh mắt nóng rực tuần tra trên khuôn mặt của đối phương, tiếp theo Vu Duy Thiển bất chợt ôm lấy hắn, dùng hành động để trực tiếp trả lời hắn.

Nụ hôn sâu sắc không chừa bất kỳ một kẽ hở nào, chỉ có như vậy mới có thể bình ổn tâm tình phập phồng, đến lúc này Vu Duy Thiển mới xác định Lê Khải Liệt vẫn còn sống, đáp án này chỉ có Lê Khải Liệt mới có thể trả lời thuyết phục cho hắn biết.

So với hắn càng trực tiếp thăm dò vào sâu trong cổ họng, cướp đoạt không cho hắn có cơ hội phản ứng, ngay cả một chút thở dốc cũng không thể thoát ra, chỉ có đầu lưỡi nóng bỏng dây dưa với hắn, cắn xong lại buông ra, rồi tiếp tục quấn quanh, cho dù nụ hôn càng lúc càng đau đớn, thậm chí hơi thở dồn dập đã đến mức chết lặng nhưng bọn họ cũng sẽ không bỏ ra.

“Ngươi còn sống.” Khi bọn họ dừng lại, những người khác đều đã nhìn đến mức ngây người, nghe được những lời này của Vu Duy Thiển, Owen nhìn xuống đồng hồ rồi cứng lưỡi lắc đầu.

“Ta đương nhiên còn sống, ta làm sao lại lãng phí chuyện mà ngươi đã làm cho ta, ngươi nói rằng không cho ta chết, ta đương nhiên không dám chết.” Lê Khải Liệt dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn tiếp tục hôn lên môi của Vu Duy Thiển vài cái, “Ngươi có biết nửa tháng nay ta đã trải qua như thế nào hay không? Nếu không tin tưởng ngươi sẽ tỉnh lại thì….”

“Hắn thiếu chút nữa đã lấy mạng của Martha, cái tên nhóc kia đến bây giờ vẫn còn không dám đến bệnh viện thăm ngươi.” Vivian đứng bên cạnh xen mồm vào, nàng thuật lại một lần về tình huống của những người có liên quan.

“Sau khi lấy được thuốc giải từ trong tay của các ngươi thì Lydia được Wolf hộ tống về nước, hiện tại có lẽ đã không sao, người có sao chỉ có một mình ngươi, có kẻ sau khi tỉnh lại thì ở bên giường bệnh của ngươi giống như một người điên, ai cũng khuyên không được, mấy ngày nay mới đỡ hơn một chút, đại khái là muốn làm chuyện gì đó để chọc cho ngươi tức đến mức tỉnh lại thì mới thôi.” Nàng chỉ vào Lê Khải Liệt.

Hóa ra đây là nguyên nhân mà Lê Khải Liệt trở nên gầy gò, Vu Duy Thiển bóp mặt của Lê Khải Liệt, đôi mắt đen hơi nheo lại, “Ngươi muốn làm cái gì để chọc tức ta?” Có lẽ đây mới là lý do làm cho Owen khó xử.

“Ngươi sẽ cao hứng, đây là vì ngươi nên ta mới quyết định làm như vậy.” Khi Lê Khải Liệt dùng giọng điệu như thế để nói chuyện thì chứng tỏ hắn đã làm ra chuyện gì đó kinh động.

“Ngươi làm cái gì?” Vu Duy Thiển nhớ đến tin tức trên tờ báo, lần này giả chết ắt hẳn là do Lê Khải Liệt dàn xếp để đạt đến mục đích nào đó.

“Ta chỉ muốn cho mọi người biết ngươi là người mà ta yêu nhất mà thôi.” Mở cửa ra, phóng viên bên ngoài vây quanh làm cho Vu Duy Thiển chợt nhíu mày, Lê Khải Liệt với vẻ mặt chân thành mà tiến đến gần hắn.

“So với việc ta bị chết thì chuyện ta có được một tình cảm chân thành sẽ càng dễ dàng khiến người khác chấp nhận hơn, ngươi cảm thấy thế nào–?”

Một nụ hôn sâu đặt lên môi của Vu Duy Thiển.

Tách tách, đèn flash không ngừng chớp lên, Vu Duy Thiển hiểu rõ Lê Khải Liệt đang làm trò quỷ gì, vì sao khi tỉnh lại mà không nhìn thấy hắn, hóa ra đây là mục đích của hắn.

Dàn xếp tất cả phóng viên, dàn xếp tất cả nhân chứng vật chứng, không cho hắn có cơ hội từ chối, quả thật là tác phong của Lê Khải Liệt, thật sự là một gã đàn ông độc đoán, bốc đồng….

Siết chặt cánh tay, hắn nhướng cao hàng chân mày rồi đáp lại nụ hôn của Lê Khải Liệt.

Xung quanh là một trận hỗn loạn, tiếng hò hét, nụ hôn mạnh mẽ mà triền miên, đây là căn cứ vô cùng xác thực, các phóng viên chụp được một cảnh kinh người, tiếng thét chói tai vang lên khắp bốn phía. Owen đau đầu mà đập tay vào trán, hắn biết ngay mà, hắn biết ngay là Lê Khải Liệt sau này sẽ không cho hắn sống yên ổn.

Các bệnh nhân ở những phòng bệnh khác nghe thấy ồn ào mà tiến đến, các thành viên của ban nhạc cũng tụ tập ngay trước cửa, không ngừng huýt sáo, càng làm cho cảnh tượng thêm phần xôn xao.

Cũng giống như nụ hôn dẫn đến hỗn loạn ở phía trước quầy bar vào ngày ấy, cũng giống như lúc vừa mới quen nhau, trên màn hình camera là hình ảnh hai người ôm nhau, có lẽ khi đó không ai nghĩ đến bọn họ sẽ có ngày hôm nay, nhưng lúc này bọn họ sẽ không tiếp tục che giấu, đây không phải là đang giả vờ, mà chính xác là một nụ hôn thật sự.

Bởi vì yêu cho nên muốn cả thế giới đều biết ta yêu ngươi.

Bạn đang �

Về phần phiền toái vì chuyện này? Cứ để tính sau…..

–Hoàn chính văn-

————–

P/S: ^o^ ồh ye, hoàn chính văn, nhưng vẫn chưa hoàn, nên nhớ là còn 62 chương Tục thiên *Trò đùa tử thần*. Phần tục thiên này nối tiếp với chính văn, sơ lược thì sẽ là cuộc sống sau biến cố lần này của Liệt Duy, 2 người công khai tình cảm, có vài vấn đề xảy ra sau khi Duy trở thành người bình thường và biến dị của Liệt, cũng như vài mấu chốt quan trọng để giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, chẳng hạn về việc trước khi làm ca sĩ thì Liệt đã làm gì, về Vivian và gia tộc Davilla, về Senzou và gia tộc của bạn ấy, về Wolf và Lydia, về Reid và Lena, Owen và Calgary. Nói chung là cứ xem nó như quyển 4 của Vu Sắc thì hơn. Sau 62 chương đó sẽ là 4 chương Phiên Ngoại thật sự ^^.