Đôi mắt ánh kim, đồng tử màu tro lục co rút, mái tóc chợt hóa thành đỏ sậm, móng tay như móc câu, hoa văn quỷ bí lan tràn khắp toàn thân làm cho Lê Khải Liệt hóa thành ác quỷ trong bóng tối.
Khi nhìn thấy hắn mọc ra răng nanh còn có móng tay sắc bén như kim loại, trong mắt của Kent Claudy không hề có e ngại mà thay vào đó lại là điên cuồng và nôn nóng, “Đây là điều mà ta muốn, đúng vậy, đến đây đi, để cho ta xem hy vọng cuối cùng của gia tộc Claudy chúng ta!”
Đứng lặng phía trước cửa sổ, bóng dáng của Lê Khải Liệt giống như một con mãnh thú đang chuẩn bị vồ mồi, tản ra hơi thở khủng bố tràn ngập khắp gian phòng.
Thương tổn Vu Duy Thiển quả thật là cách tốt nhất để kích thích hắn, cho dù kiềm chế như thế nào nhưng khi nhìn thấy Vu Duy Thiển bị trúng đạn thì rốt cục bản chất tàn bạo trong con người của hắn rốt cục không thể tiếp tục kiềm chế.
“Đừng làm chuyện ngu xuẩn!” Đột ngột ôm lấy lê Khải Liệt từ phía sau, vết thương trên lưng của Vu Duy Thiển không ngừng chảy máu, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy đối phương.
“Ta vẫn chưa chết! Đừng xúc động.” Sau lưng của Vu Duy Thiển trúng đạn nhưng chỉ bị trúng phần mềm, nhất thời vẫn vô sự, nhưng quan điểm của Lê Khải Liệt lại khác với hắn, đôi mắt thú màu vàng trở nên đỏ tươi, “Ta không hề xúc động, hãy chờ xem, Duy.”
Cảm giác áp bách lặng lẽ tập kích Kent Claudy, khẩu súng trên tay bị ném xuống đất, bóng đen sử dụng tốc độ mà mắt thường khó có thể phân biệt để xẹt qua trước mặt mọi người, máu thịt bị xé nát, âm thanh như vậy giống như ác quỷ đang xé xác thịt người vào ban đêm, máu tươi lan tràn đầy đất. 810
Kent Claudy né tránh không kịp, thiếu chút nữa cần cổ đã bị cắt đứt, bả vai bị thương, máu loãng tiến vào giữa những nếp gấp trên làn da nhăn nheo của hắn, ở trên mặt là sự hưng phấn hòa lẫn với sợ hãi, “Làm cho hắn dừng lại! Ta muốn xem hắn cẩn thận, Josen, nếu ngươi có thể đạt được lực lượng của hắn thì Claudy chính là của ngươi.”
Ánh mắt của Josen trở nên sáng ngời, “Đương nhiên con sẽ làm được, huy hoàng và vinh quang của gia tộc Claudy sẽ do con thừa kế!” Vung tay lên, người bên cạnh hắn lập tức tản ra ngoài.
Đã bắt đầu đi săn, chẳng qua không biết bên nào mới là con mồi chân chính, không phải chỉ mười mấy người mà có thể đối phó với Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển kinh ngạc phát hiện sau khi Lê Khải Liệt sinh ra dị biến thì không chỉ tăng cường sức mạnh mà tốc độ và sự nhanh nhẹn đều đạt đến khả năng siêu việt.
Trong tầng hầm được thắp sáng đang vang vọng tiếng kêu la thảm thiết, mỗi một vết thương đều rất rõ ràng, Lê Khải Liệt mang theo nụ cười âm u lạnh lẽo, mỗi một lần ra tay đều như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, giống như dã thú mạnh mẽ mà lại hoa lệ, không ai có thể ngăn cản.
Kent Claudy muốn nhìn bộ dáng biến dị của hắn, hắn cho bọn họ được toại nguyện, mà cái giá phải trả chính là máu tươi và chết chóc.
“Cẩn thận, cậu Josen, nếu hắn mà chết thì sẽ không có cách nào tìm được bí mật từ trên người của hắn.” Bode hoảng hốt nhìn tình cảnh tàn sát và truy đuổi ở trước mắt, trong lòng run sợ mà khe khẽ nhắc nhở.
“Biết rồi!” Josen trả lời một cách tức giận.
Bởi vì mục đích của Kent Claudy là muốn bắt sống Lê Khải Liệt để tiến hành nghiên cứu nên mới làm cho bọn họ bị trói buộc tay chân, hiện tại nhìn lại thì mới thấy nhiều người như vậy nhưng vẫn chưa thể đối phó với một người.
“Ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi Leo, người yêu của ngươi còn ở trong tay chúng ta, ngươi quên rồi hay sao? Hơn nữa ta hơi tò mò một chút, hắn có phải thật sự bất tử hay không…” Josen lui ra phía sau mấy tay súng, trên khuôn mặt tái nhợt có dấu vết tức giận, hắn cười khảy một cách nham hiểm.
“Mặc kệ hắn trốn như thế nào, chỉ cần ta điều động thêm nhiều người thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị bắn trúng, muốn thử hay không?” Lại một lần nữa dùng Vu Duy Thiển để uy hiếp, bọn họ không động vào Lê Khải Liệt nhưng có người đàn ông bất tử trong truyền thuyết ở đây thì lại có thể nắm được nhược điểm của Lê Khải Liệt.
“Đây có lẽ là cơ hội tốt, Liệt, chẳng phải ngươi muốn biết giữa chúng ta đã đến mức nào hay sao?” Thế nào mới xem là dốc hết tất cả vì tình yêu, lúc này đã không còn là vấn đề nghiêm trọng nữa, ngữ điệu của Vu Duy Thiển vừa nhẹ nhàng lại lạnh như băng, “Đừng làm chuyện dư thừa.”
Nhận được lời cảnh cáo của hắn, Lê Khải Liệt hiểu rõ, hắn dừng lại để phẫy đi bàn tay nhuốm máu, “Dư hay không dư cũng không phải do ngươi quyết định, đừng độc tài như vậy, cưng yêu.”
Lúc này lại còn liếc mắt đưa tình, Josen giận dữ, tiếp theo bất chợt lại nghe đến một tiếng cười lạnh.
Móng tay sắc nhọn không hề do dự mà đặt vào cổ của mình, Lê Khải Liệt dùng ánh mắt khát máu của dã thú để nhìn bọn họ, “Các ngươi dám uy hiếp ta? Đừng hòng tổn thương đến hắn, dám động hắn một chút thì ta sẽ chết ngay tại đây, các ngươi không chiếm được bất cứ thứ gì, cùng lắm thì chết chung, thế nào, muốn thử hay không?”
“Ngươi sẽ không làm như vậy, ngươi không phải loại người như vậy, Leo, trên người của ngươi có huyết thống của gia tộc Claudy, nham hiểm, đê tiện, vì đạt được mục đích mà ngươi có thể không từ thủ đoạn, đây mới là Claudy.” Dường như Kent Claudy đang tán dương phẩm chất nào đó, tiếp nhận gia nhân truyền sang chiếc khăn để bịt miệng vết thương trên vai.
Hắn thở dài lắc đầu, “Nhưng hiện tại ngươi vì bảo vệ một người đàn ông mà lại dùng tự sát để uy hiếp ta, thật sự làm cho ta thất vọng.”
Lê Khải Liệt đương nhiên không phải người như thế, nếu có thể sống thì hắn tuyệt đối không muốn chết, hưởng thụ mỗi một giây một phút mới là nguyên tắc làm người của hắn, Vu Duy Thiển biết rõ đây là thủ đoạn của hắn nên chỉ có thể nhíu mày nhìn hắn, biện pháp đã dùng một lần thì lần thứ hai làm sao còn có tác dụng?
“Đây không phải là uy hiếp.” Cắt qua vết thương trên cổ, vết thương đã được khép miệng nhờ vào máu của Vu Duy Thiển lại tiếp tục bị cắt ra, không hề tạm dừng một chút nào.
Tất cả mọi người bị chấn động, bao gồm cả Vu Duy Thiển.
Lê Khải Liệt lộ ra nụ cười khiến người ta sởn gai ốc, “Ta nói thật, tiếp theo ta tuyệt đối sẽ không nương tay, các ngươi động vào hắn thì ta sẽ chết, rốt cục các ngươi sẽ trắng tay.”
Không khí làm mái tóc màu đỏ tươi của hắn trở nên bồng bềnh, tản ra mùi máu tanh, ý cười đắc ý vừa nham hiểm lại vừa tàn nhẫn.
Kent Claudy rốt cục biến sắc, muốn bùng nổ lại không có chỗ nào để phát tiết khiến hắn tức đến mức xanh cả mặt, những người còn sống đều chậm rãi buông súng xuống, Lê Khải Liệt giống như muốn xé xác người ta ra làm đôi, hắn đã sớm làm cho bọn họ sợ hãi, dưới đất còn rất nhiều thi thể bị xé nát, hiện tại không phải thời cơ tốt để ra tay.
“Khốn kiếp! Mạng của ngươi sớm muộn cũng bị ngươi đùa cho đến chết!” Vu Duy Thiển nhìn thấy Lê Khải Liệt lại tự làm mình bị thương, hắn hung hăng mắng chửi, bất chấp các tay súng vẫn còn ở xung quanh, chịu đựng đau đớn mà bổ nhào vào trong đám người.
Hắn không thể chờ Lê Khải Liệt kéo dài cục diện, nếu cứ tiếp tục như vậy thì quả thật không biết Lê Khải Liệt sẽ làm ra chuyện gì.
Chỉ cần giải quyết những người này, ra khỏi tầng hầm thì sẽ còn hy vọng để rời đi, đồng thời còn phải tìm thuốc giải cho Lydia, thời gian thật sự không còn nhiều lắm.
Kiêng kỵ việc Lê Khải Liệt lấy bản thân ra uy hiếp, Vu Duy Thiển đột nhiên tập kích quá mức sắc bén, bọn họ không ngờ một người bị bắn trúng vẫn còn có năng lực như vậy, bọn họ dĩ nhiên không kịp phản ứng, vài người nữa lại bị hạ gục.
Tình thế nghịch chuyển, mắt thấy hai người kia sắp kết hợp thoát khỏi vòng vây.
“Các ngươi suy nghĩ rất đơn giản, tưởng là ta chỉ có một lợi thế duy nhất?” Kent Claudy bỗng nhiên vỗ tay, một người được dẫn vào, khuôn mặt đờ đẫn của Naryn Claudy xuất hiện trước mặt bọn họ.
Josen do dự chừng vài giây, làm cho người ta áp giải Naryn đến, người đàn ông trung niên mất trí này chính là cha ruột của hắn, nhưng so với toàn bộ gia tộc Claudy thì việc Naryn tồn tại lại trở nên không có giá trị.
“Leo, chỉ cần ngươi dám chết thì ta sẽ giết hắn.” Trong mắt của Kent Claudy chỉ có lạnh lùng, “Vì hắn mà nhiều năm qua ngươi không dám trở mặt với ta, cho đến khi ngươi cứu hắn ra, còn bố trí ở một nơi bí mật, cái tên vô dụng này dù sao cũng là cha ruột của ngươi, ngươi có thể nhẫn tâm nhìn hắn bị ngươi liên lụy hay sao?”
Naryn tựa hồ không biết chính mình đang ở đâu, mờ mịt ngẩng đầu, trong tầng hầm sáng trưng, trước mắt là Lê Khải Liệt với toàn thân đẫm máu, nửa người nửa thú, còn có Vu Duy Thiển đang lưng đối lưng với Lê Khải Liệt.
Đôi mắt của Lê Khải Liệt giống như muốn thiêu cháy, nhìn chằm chằm Kent Claudy, Vu Duy Thiển có thể cảm giác được tiếng tim đập nặng như sấm sét của Lê Khải Liệt ở sau lưng hắn, không thể đoán được tâm tình hiện tại của Lê Khải Liệt, người trước mặt là em trai và ông nội, còn có một con rối bị hai người kia lợi dụng là cha ruột của hắn.
Hai người không thể tiến lên phía trước cũng không thể tiếp tục hành động, Naryn thoạt nhìn quả thật đang bị khống chế, hắn giúp Josen trộm được nhúm tóc trước đây của Lê Khải Liệt, có lẽ hắn cũng không biết mục đích sử dụng để làm gì.
“Nếu sớm biết hắn có thể làm cho ngươi nghe lời thì lúc trước không cần tốn công nhiều như vậy.” Kent Claudy không phải không hối hận, nhìn thân thể chật vật của mình, hắn hơi mệt mỏi mà chỉ vào lồng sắt, “Phá đủ chưa, trở về đi, trở lại nơi đó, để Bode kiểm tra cho ngươi.”
Tiếp tục chiến đấu hay là thỏa hiệp, khoảng cách với cánh cửa không xa lắm, nhưng Naryn đứng trước mặt bọn họ, ném chuột sợ vỡ đồ, đồng thời Vu Duy Thiển cũng biết chống đỡ không được bao lâu, vết thương sau lưng vẫn còn đang chảy máu.
Đúng lúc này đột nhiên xảy ra một chuyện bất ngờ khiến người ta không kịp phản ứng, Naryn đang đờ đẫn đứng thẳng bỗng nhiên đoạt lấy khẩu súng của người đang canh giữ bên cạnh. Đùng – khói thuốc súng cùng máu tươi bắn tung tóe, khẩu súng từ trong tay rơi xuống đất, hắn hơi mỉm cười với Lê Khải Liệt, bờ môi khẽ giật giật, rốt cục nhắm mắt lại, ngã xuống đất.
Naryn đã chết.
Công cụ mà gia tộc Claudy dùng để kiềm chế Lê Khải Liệt lại lựa chọn cái chết ngay lúc này. 810
Không ai đoán được, cũng không ai hiểu được vì sao Naryn lại làm như vậy, hơn nữa còn chọn ngay lúc này, rốt cục hắn là tỉnh hay là điên? Cây gậy trong tay của Kent Claudy rơi xuống, sắc mặt của Josen trắng bệch, bọn họ đều hiểu rõ chuyện này có ý nghĩa gì.
Tiếng gầm gừ khủng bố vang vọng, không còn có bất cứ thứ gì có thể uy hiếp Lê Khải Liệt dùng điên cuồng và giết chóc để phát tiết cơn thịnh nộ và bi ai trong lòng. Gia tộc Claudy muốn chọc giận hắn, rốt cục đã như nguyện, nhưng kết quả sau đó thì không có ai còn năng lực để gánh vác.
Đêm rằm là đêm trăng tròn, máu tươi lấp kín tầng hầm, máu tươi bắn tung tóe, mùi tanh hôi tản ra khắp ngóc ngách.
Cho dù Naryn đã làm chuyện gì, cho dù Lê Khải Liệt lạnh nhạt như thế nào thì Naryn vẫn là cha ruột của hắn, chuyện này là sự thật, không ai có thể thay đổi.
Kent Claudy và Josen không dám đối mặt với Lê Khải Liệt như vậy, bọn họ làm cho gia nhân ngăn cản, sau đó cuống quýt chạy ra từ tầng hầm, Lê Khải Liệt kéo Vu Duy Thiển phá vòng vây ra ngoài, bọn họ phải đi tìm Bode để lấy thuốc giải cho Lydia.
�
Đêm đã khuya, bên trong nhà tổ của gia tộc Claudy bắt đầu trở nên rối loạn, khắp nơi được bật đèn đuốc sáng trưng nhưng vẫn không thể ngăn cản Lê Khải Liệt đã bị chọc giận làm bùng nổ dã tính điên cuồng, những người chọc giận hắn không thể trốn được móng vuốt sắc nhọn của hắn.
“Ta không muốn trở thành trói buộc của ngươi, ngươi đi đi, ta ở đây chờ Senzou!” Đi đến nửa đường, Vu Duy Thiển đột nhiên đẩy Lê Khải Liệt ra, “Đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, chờ ta phát ra tín hiệu thì bọn họ sẽ xông vào, ngươi đi trước đi! Lydia không còn nhiều thời gian!”