Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 147: Hoàng hậu mary anna




Trong lòng bọn họ đều trầm xuống, Vu Duy Thiển nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Lê Khải Liệt, may mà hắn lái xe vẫn ổn định, Lê Khải Liệt cầm lấy bộ đàm, “Mary Anna?”

“Là mẹ, nghe nói con đến đây, Lydia biết chuyện nên muốn đi đón con, nhưng từ ngày hôm qua đã không thấy nó trở về!” Đây là hoàng hậu Hashim, cũng chính là mẹ của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển nghe ra giọng nói vô cùng sốt ruột của nàng, nhưng vẫn không tính là quá mức kích động.

“Wolf đâu?” Hắn nghĩ đến Wolf là vệ sĩ của Lydia.

Giọng nói của Vu Duy Thiển hoàn toàn xa lạ đối với Mary Anna, nhưng hiện tại nàng không có thời gian nghiên cứu đối phương là ai, biết Wolf, lại ở bên cạnh Lê Khải Liệt, cho nên nàng không hề do dự mà trả lời, “Wolf thay đổi chức vụ, hắn không đi theo Lydia nữa.”

“Leo, con và bạn của con cứ về nhà trước đi, mẹ biết vì sao con đến đây, mẹ….đã gặp qua hắn.” Tạm dừng một chút rồi mới nói tiếp, Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển đều biết hắn là ai.

Naryn Claudy là mục đích mà bọn họ quay về, nhưng bọn họ vừa mới đến thì Lydia lại mất tích, bọn họ cũng không hy vọng hai chuyện này có liên hệ với nhau.

“Chúng ta đang ở trên đường, mẹ đừng vội, Deman đâu?” An ủi nàng vài câu, Lê Khải Liệt thuận miệng hỏi nàng, đạp mạnh chân ga, không thể nhận ra sự khác thường từ trong giọng nói của hắn.

Tựa hồ là bị sự trấn tĩnh của hắn ảnh hưởng, Mary Anna không hề thúc giục, “Hắn đã hạ lệnh điều tra, đang ở văn phòng chờ tin tức, nếu là bắt cóc thì mặc kệ đối phương đưa ra yêu cầu gì cũng có thể xử lý bất cứ lúc nào.”

Người cầm quyền vương quốc Hashim là Deman, cũng chính là cha của Lydia, hắn rất yêu thương con gái duy nhất của mình, Vu Duy Thiển từng nghe Lê Khải Liệt nhắc đến người nọ, hắn là người chồng thứ hai của Mary Anna.

“Nàng đã gặp Naryn, nói cách khác hắn đã đến hoàng cung.” Sau khi Lê Khải Liệt tắt bộ đàm thì đã nói một câu như vậy, sau đó là im lặng, sự trầm mặc mang theo cát bụi, hít vào trong phổi sẽ cảm nhận được hương vị vô cùng lo lắng, Vu Duy Thiển đặt tay lên đầu gối của Lê Khải Liệt rồi ấn xuống thật mạnh.

“Lê Khải Liệt mà ta biết sẽ không gánh bất cứ trách nhiệm ngoài ý muốn nào lên thân của mình, hắn sẽ chỉ đi giải quyết vấn đề.” Vu Duy Thiển nhìn thẳng về phía trước mà nói như vậy, Lê Khải Liệt quay đầu nhìn hắn, nhếch lên khóe môi, cuồng dã lại quyến rũ, kéo tay của hắn rồi đặt bên môi mà hôn một chút, “Chẳng phải ta đang trên đường đi giải quyết vấn đề hay sao?”

Giọng điệu không hề trầm trọng, Lê Khải Liệt vốn là một người không biết sợ hãi là gì, kẻ mạnh cũng không sợ bị khiêu chiến, Vu Duy Thiển cảm thấy nhẹ nhõm.

Kỳ thật hắn vẫn biết người đàn ông ở trước mặt hắn luôn làm cho hắn đau đầu, nhưng ngoại trừ những việc có liên quan đến hắn thì người nọ sẽ không làm ra những chuyện mạo hiểm môt cách vô nghĩa, Lê Khải Liệt chỉ làm ra chuyện mà hắn nắm chắc, ở trong mắt người khác thì có lẽ là hơi lớn mật một chút nhưng kết quả luôn chứng minh sự mạo hiểm của hắn là đáng giá.

Ngay cả Vu Duy Thiển khi ở thời điểm còn tranh chấp với Lê Khải Liệt thì cũng đã bị ảnh hưởng bởi hắn, người đàn ông này giống như bẩm sinh đã có sức quyến rũ, mặc kệ Lê Khải Liệt làm ra chuyện không thể tưởng tượng đến mức nào, mặc kệ hoang đường cỡ nào, chỉ cần là hắn thì người khác chỉ có thể chấp nhận vô điều kiện, dùng ánh mắt sợ hãi để theo đuổi, tôn sùng hắn.

“Sao vậy?” Đầu gối của Lê Khải Liệt bị người ngồi bên cạnh nhéo một cái, tầm nhìn chệch xuống, vừa nghiêng đầu lại thì đã bị Vu Duy Thiển lập tức ôm lấy, dâng lên nụ hôn tươi sáng tựa như ánh mặt trời.

“Duy, ta đang lái xe!” Hắn cố gắng tập trung tất cả lực chú ý. Đáng tiếc người bên cạnh hắn rất có sức quyến rũ.

Vu Duy Thiển buông hắn ra đúng lúc, thản nhiên vuốt ve Lê Khải Liệt, “Ta đang bổ sung năng lượng cho ngươi.”

Nhớ đến những gì mà mình đã từng nói, Lê Khải Liệt cất lên tiếng cười dễ nghe, từ cười nhẹ hóa thành cười to, tiếng cười tràn ngập trong cát bụi tung bay trên mặt đường, phía trước thoáng đãng, con đường này không có người, bởi vì xe đang đi trên đường đã được khai thông để tiến vào hoàng cung.

Binh sĩ ở trạm gác phía trước được cấp trên thông báo để cho xe đi qua, bọn họ không dám lớn mật, tất cả đều dùng khóe mắt để nhìn vị hoàng tử chỉ được nghe đồn chứ chưa được gặp mặt này, cùng với khách của hắn.

Chỉ có người tinh mắt hoặc quan tâm đến tin tức giải trí mới phát hiện hắn rất giống một vị ngôi sao nổi tiếng trên thế giới.

“Nếu có người bắt cóc Lydia để uy hiếp thì tạm thời nàng sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu là vì tổn thương nàng thì hiện tại có sốt ruột cũng đã chậm.” Ngồi ở gian phòng phía sau cung điện chính, đây là lần đầu tiên Vu Duy Thiển nhìn thấy nữ chủ nhân ở nơi này, mẹ của Lê Khải Liệt.

“Lời của ngươi nói không thể làm cho người ta cảm thấy khoái trá, cũng không thể an ủi một bà mẹ đang lo lắng cho chính con gái của mình, nhưng mà ta biết ngươi nói đều là sự thật, Wirth, ngươi không phải một người thích nịnh hót.” Người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế lưng cao màu nâu vàng đã có vài nếp nhăn trên mặt, đeo trang sức tao nhã, mái tóc búi cao, trang phục rộng thùng thình với phong cách đặc biệt làm cho nàng có một loại trang nhã khác với các quý bà trong thành phố.

“Người có thực lực chân chính không cần người khác nịnh hót, mà người không xứng được tán dương thì nói cái gì cũng đều là dư thừa.” Hắn dựa vào bên cạnh lò sưởi âm tường, trong ly uống nước có chứa hồng trà vị bạc hà.

Nơi này là nhà của Lê Khải Liệt, là nơi mà người nọ được sinh ra, Vu Duy Thiển mang theo một loại tâm tình khó tả mà tham quan nơi này, tòa cung điện lấy màu trắng làm chủ đạo, đơn giản mà lại trang trọng, nhìn không thấy có dấu vết mà Lê Khải Liệt từng trưởng thành ở nơi này, người hầu rất ít, bầu không khí tự do làm cho hắn nhanh chóng đem nó và Lê Khải Liệt liên hệ cùng nhau.

Bọn họ vừa đến nơi này thì Lê Khải Liệt không biết đã đi đâu, tựa hồ là đến phòng nghị sự của quốc vương Deman để hỏi thăm tình hình, sau khi giới thiệu tên của hắn thì liền vội vàng rời đi, đây không phải là lần đầu tiên Vu Duy Thiển gặp phụ huynh của một tên nhóc con, tình hình này làm cho hắn có thể một mình xem kỹ người phụ nữ đã sinh hạ Lê Khải Liệt này.

Khi nàng còn trẻ ắt hẳn rất đẹp, cho dù là hiện tại thì vẫn có thể tìm được những nét tương tự trên khuôn mặt của nàng và Lê Khải Liệt.

Mary Anna phát hiện ánh mắt chăm chú của hắn, nàng mỉm cười dịu dàng, “Ta nhìn ra ngươi chỉ biết để ý đến người mà mình quan tâm, không hề để ý đến những kẻ khác, cho dù hành vi của ngươi rất lịch sự, nhưng ánh mắt và cử chỉ của ngươi đều biểu hiện ngươi không hề coi trọng danh hiệu hoàng hậu vương quốc Hashim trên người của ta.”

“Hình như hiện tại ngươi không còn lo lắng cho Lydia nữa.” Hắn nói sang chuyện khác, bởi vì có quan hệ với Lê Khải Liệt, tuổi của Mary Anna có thể làm con của hắn, nhưng trên cơ bản có thể xem là bề trên của hắn.

“Leo đã quay về, không cần ta phải lo lắng thêm gì nữa, nó chưa bao giờ cần người khác phải lo lắng, ngay cả quan tâm hình như cũng không cần.” Mary Anna đứng lên, xuyên qua bức rèm màu nho để nhìn ra vùng đất trống trải ở bên ngoài, trong lời nói có một chút cảm khái, “Nó không phải là con của Deman, từ khi còn nhỏ đã rất ngang tàng và lỗ mãng, nó chẳng nghe lời của bất cứ kẻ nào, ngay cả ta cũng vậy. Leo là một người sống rất tự lập.”

Lời của nàng nghe ra có một chút thương cảm, hoàng hôn bao phủ nàng, nhìn bóng dáng của nàng sẽ phát hiện nàng quả thật đã mang trên mình dấu vết của năm tháng, Vu Duy Thiển đi lên, hắn tôn kính người phụ nữ đã sinh ra Lê Khải Liệt này, “Vì sao lại nói với ta những lời đó.”

“Bởi vì ngươi là người đầu tiên mà nó dẫn về nhà.” Mary Anna xoay người, ánh mắt hàm chứa thâm ý.

Vu Duy Thiển dừng lại động tác uống trà, hắn nghĩ rằng bản thân mình sẽ không quá bất ngờ nhưng khi nghe thấy những lời này thì vẫn cảm thấy tâm tình tốt một cách ngoài dự kiến, “Cám ơn trà của phu nhân, ta nghĩ rằng ta đã quên tự giới thiệu, quan hệ giữa ta và Liệt–”

“Ta biết.” Mary Anna xua tay không cho hắn nói tiếp, bỗng nhiên nhìn hắn một cách giảo hoạt, “Chẳng lẽ các ngươi nghĩ rằng Lydia sẽ không nói bất cứ điều gì hay sao? Khi nó quay về thì đã bảo nó bị thất tình, nhưng lại thua bởi chính anh trai của mình.”

Người đàn ông trẻ tuổi ở trước mặt nàng có một ánh mắt không hợp với tuổi của hắn, giấy dán tường màu trắng mạ vàng làm cho bộ đồ thường phục màu xám của hắn trông rất đẹp, bước chân nhẹ nhàng trầm ổn, ngoại trừ khuôn mặt uy nghiêm lạnh lùng làm cho hắn có vẻ khó có thể tiếp cận một chút thì tổng thể xem ra hắn vẫn là mẫu đàn ông mơ ước của nữ giới.

“Ta nghĩ rằng hắn ra ngoài chơi lâu như vậy, sớm muộn cũng sẽ mang một thục nữ về nhà, không ngờ sau khi Lydia trở về lại không ngừng nhắc đến Wirth, chúng ta tuy rằng không gặp mặt, nhưng ta cảm thấy giống như đã thân quen với ngươi từ lâu.” Nàng ngắm nghía khuôn mặt được ánh chiều tà chiếu rọi, bày tỏ sự tán thưởng của nàng đối với người thanh niên này.

“Ta biết mẹ của hắn nhất định là một phụ nữ kiệt xuất, nhưng hiện tại ta phải thừa nhận phu nhân so với ta suy nghĩ còn hoàn mỹ hơn rất nhiều.” Lời khen ngợi của Vu Duy Thiển xuất phát từ thật lòng, Mary Anna làm cho hắn nhớ đến rất nhiều năm trước, ở niên đại xa xưa có một vài vị công chúa vừa có trí tuệ lại xinh đẹp nhưng không hề thiếu khí chất.

Phụ nữ cho dù đến tuổi nào thì cũng đều yêu thích cái đẹp, được người khác khen ngợi khiến Mary Anna cao hứng mà cười rộ lên, “Là vì ta không phản đối chuyện của các ngươi?”

“Cho dù ngươi phản đối thì kết quả cũng như nhau, là mẹ của hắn thì ngươi đã sớm hiểu rõ điều đó, cho nên ngươi chấp nhận một cách thoải mái.”

“Lời nói thẳng thắn và thật thà quá mức cũng không tốt.” Mary Anna ra vẻ nghiêm túc nhưng trong mắt đã có ý cười.

“Bởi vì ta biết phu nhân chỉ thích nghe lời nói thật.” Vu Duy Thiển đặt ly trà xuống, cùng nàng ngắm nhìn ánh tà dương ngoài cửa sổ.

“Như vậy thì nói thật cho ta biết, ngươi thích Leo ở điểm nào?” Nàng thích người thanh niên thông minh này, hơn nữa cũng rất tò mò với câu trả lời của hắn.

————

P/S: Mẹ chồng và con dâu =)) =)), nói chuyện cứ như 2 người bạn già.