Đây là niềm vui sướng từ đáy lòng, bao hàm cả tiếng thở dài, những lời này phiêu tán trong tòa nhà cổ xưa suy tàn, mọi người ở dưới lầu đứng lên, các nhân viên đều chạy lên lầu, “Xảy ra chuyện gì? Ai đang nói chuyện, kỳ quái, vì sao cửa lại tự động đóng lại?”
Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, người dưới lầu dùng sức lôi kéo nắm cửa, từ tầng trệt lên tầng hai phải đi xuyên qua một hành lang, trên vách tường có điêu khắc lan can cao nửa người, kéo dài đến cửa một phòng khách, xuyên qua nó mới là tầng hai, nhưng hiện tại cửa phòng khách đã bị khóa trái.
Sau vài tiếng chấn động, biểu tình của mọi người đều khác nhau, hoàn toàn không biết sự tình, Lena nhìn bọn họ một cách nghi ngờ, “Đây là trò chơi tập thể hay sao?”
“Đáng tiếc đây không phải là trò chơi.” Reid giơ súng lên, mở sẵn chốt, ánh mắt cảnh giác của hắn giống như diều hâu sắp bắt con mồi, mơ hồ lóe ra ánh sáng, đây là cơ hội tốt nhất để bắt lấy hung thủ!
“Hắn đến đó!” Lê Khải Liệt nhanh chân hơn Reid một bước, hắn đi ra khỏi phòng khách, ánh mắt mang theo ý cười âm u, nhìn lướt qua hai bên phòng sách rồi ung dung nói, “Nếu ngươi không phải kẻ nhát gan thì vì sao không ra đây? Người ngươi yêu đang ở tại nơi này, đi ra thì có thể nhìn thấy hắn.”
Dùng giọng điệu của quỷ sa tăng để buông xuống mồi nhử trí mạng, người phương Đông thần bí chính là điều màReese không thể kháng cự. Vu Duy Thiển bám theo sau, có thể nhìn thấy trong đôi mắt màu tro lục của Lê Khải Liệt hiện lên ngọn lửa lạnh lẽo, “Nếu hắn xuất hiện thì ngươi tính làm gì?”
“Ta có thể làm cái gì cơ chứ? Ta chỉ đang tự vệ thôi mà.” Nụ cười không có ý cười, lưỡi dao lóe lên trong bóng tối, không biết Lê Khải Liệt lấy ra một con dao găm tinh xảo nhưng trông có vẻ cổ xưa từ nơi nào, động tác thuần thục làm cho người ta nghi ngờ ngoại trừ làm ca sĩ thì hắn đã từng làm cái gì. Lưỡi dao hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, cầm dao trên tay, cổ tay áo có viền đăng ten màu đen lộ ra từ trong áo choàng lộng lẫy, hình thành một cảm giác hài hòa quỷ dị.
Hắn nhìn chăm chú phía trước, chờ đợi con mồi sập bẫy.
“Đây là con dao được dùng để hủy sách, nó vẫn được đặt ở trên giá sách.” Senzou cầm lấy vỏ dao còn lưu lại trên bàn, con dao này có lịch sử lâu đời giống như nơi đây, thân dao rất sắc bén, khiến cho hắn kinh ngạc chính là hắn không hề phát hiện Lê Khải Liệt lấy con dao đó từ khi nào.
Tất cả mọi người đều đang chờ động tĩnh, nhưng ngoại trừ tiếng sấm sét ngoài trời thì hết thảy đều thực im lặng, vừa rồi giọng nói đột nhiên xuất hiện giống như ảo giác của mọi người, xung quanh im hơi lặng tiếng, những vật trang trí xa hoa bị năm tháng ăn mòn, giá sách nặng trịch với những bộ sách móc meo, hết thảy đều tạo thành một bầu không khí không biết nên gọi là áp lực hay là tuyệt vọng.
Linh mục Calgary cầm lấy quyển sách từ trên bàn mà vừa rồi Vu Duy Thiển đã mở ra, hắn lật tầng trang giấy ố vàng, “Kabbalah….Đây là nghi thức triệu hồi ác quỷ….”
“Thật sự có thứ như vậy?” Lena đi đến trước cái bàn, nàng không hề sợ hãi, ngược lại còn có vẻ vô cùng hưng phấn, “Dùng ma thuật để triệu hồi ác quỷ? Thật ra trong điện ảnh cũng có nhiều loại tình tiết như vậy, không ngờ lại có người thật sự nghiên cứu nó.”
Ánh mắt của đám người chuyển đến phòng chứa bí mật được bày vẽ một trận pháp ma thuật thật lớn, trong trận được xếp đầy những lọ máu người, đây là bộ mặt thật sự của ma cà rồng, “Dùng máu người và trận pháp ma thuật để triệu hồi ác quỷ, hung thủ quả thật mắc chứng hoang tưởng, hắn…”
Reid vừa nói đến đây thì linh mục Calgary khẽ biến sắc, không biết nhớ đến cái gì, “Phía dưới quan tài trong nghĩa địa cũng được vẽ giống như vậy, các ngươi có tìm được thi thể bị đánh cắp hay chưa?”
Trả lời hắn là sự trầm mặc, xác chết kia có lẽ đã khô héo rồi, nếu hung thủ là người sống, vậy hắn đánh cắp thi thể để làm gì? Suy nghĩ sâu xa một chút, đáp án có vẻ hơi vớ vẩn, Owen đi đến cánh cửa của phòng chứa bí mật, lắc đầu muốn cười nhưng rốt cục lại cười không được, “Đây là kịch bản MV hay sao? Hết chứng hoang tưởng lại đến thi thể bị đánh cắp, là người chết muốn hồi sinh hay là mượn xác hoàn hồn? Chỉ cần báo cảnh sát là được! Phá cánh cửa kia ra, nếu hung thủ ở bên trong thì cứ báo cảnh sát bắt hắn chẳng phải là được hay sao?”
Hắn xoay người đi về hướng cửa phòng, “Ta đi ra ngoài nhìn xem một chút.” Owen phiền toái muốn rời đi nhưng sau lưng lại có người sốt ruột giữ chặt hắn, “Không được! Không thể đi ra ngoài!”
Owen giẫy tay của Calgary ra, Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển không ngăn cản, trong khi Calgary lại quýnh lên, “Ngăn hắn lại–” Vẫn chưa nói xong thì trên hành lang đã vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân nặng nề đạp lên mặt thảm, từ xa đến gần. Owen bị Calgary giữ chặt rồi kéo về phòng sách, Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển căng thẳng đuổi theo tiếng bước chân, Reid muốn vượt lên trước bọn họ, vội vàng nói với Calgary và Owen một câu, “Bảo vệ tốt cô này, các ngươi ở ngay tại đây!”
Lena nhướng cao hàng lông mày thanh mảnh, “Cái gì mà cô này cô kia?” Nàng hiển nhiên rất bất mãn, nhưng lúc này Reid đã bỏ đi, không biết có nghe thấy lời cằn nhằn của nàng hay không. Nhìn thoáng qua Calgary và Owen, Lena nhấc chân lên, thì thầm tự nói, “Hai người kia có thể bảo vệ được ta hay sao?” Tựa hồ Calgary và Owen đều lâm vào ưu tư nên cũng không để cho nàng cảm thấy an toàn được bao nhiêu.
Mà Senzou không biết từ khi nào đã rời khỏi phòng sách, chẳng lẽ hắn đuổi theo bọn họ? Lena nhàm chán đẩy ra bộ sách làm cho người ta nghĩ đến tổ chức tà giáo thời cổ xưa, nàng đi vào phòng chứa bí mật để thưởng thức những hình vẽ kỳ dị này.
Ánh sáng mờ mịt, trong bóng đêm Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đuổi theo Reese, tựa như truy đuổi một âm hồn không tồn tại trên thế giới này, phía trước là một khuôn mặt quấn băng thoắt ẩn thoắt hiện, “Ta đã quay về, Wirth, nhưng ngươi không nhận ra ta…..Ngươi vẫn cự tuyệt ta!”
Từ bi ai đến phẫn nộ, giọng nói khiển trách tràn ngập tức giận, Reid đè thấp giọng để phát ra lời cảnh cáo với hai người kia, “Gia tộc W. Locke kể từ khi đó đã bắt đầu nghiên cứu ma thuật, bọn họ tin tưởng có thể làm cho người chết sống lại, như vậy xem ra việc đánh cắp thi thể cũng là vì thế, người có cùng tên Reese có lẽ đã mắc chứng hoang tưởng, hắn giết người là vì muốn thức tỉnh người chết, không thể đối xử với hắn như người bình thường!”
Không cần Reid nhắc nhở thì Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt cũng sẽ không xem một thủ phạm giết người liên hoàn là người có đầu óc bình thường, chạy theo bóng người ở phía trước, cảnh vật thối lui về sau, cảnh tượng phồn hoa ngày xưa tái diễn trước mắt Vu Duy Thiển, hết thảy những dấu vết từ xưa tựa hồ đã chậm rãi biến mất thì bây giờ lại trở nên sống động một lần nữa, hắn giống như có thể nhìn thấy thiếu niên tóc vàng đứng ở hành lang mỉm cười nhìn hắn, ngại ngùng hỏi hắn có thích buổi tiệc lần này hay không….
“Đợi đã! Không nhìn thấy hắn!” Cánh tay đột nhiên bị kéo chặt, không cho hắn tiếp tục tiếp cận với bóng đêm ở phía trước, lời nói của Lê Khải Liệt phá vỡ ký ức đã qua, Vu Duy Thiển chỉnh lại thần sắc, sự lạnh lùng bao phủ toàn khuôn mặt, “Hắn quen thuộc địa hình nơi này hơn chúng ta.”
Bóng người ở phía trước cách đây không xa bỗng nhiên biến mất một cách im hơi lặng tiếng, trước mặt chỉ còn lại một khoảng tối tăm, Reid đuổi theo vài bước, phía trước là một gian phòng không có bóng người, hắn cũng dừng lại cùng với hai người bọn họ, suy nghĩ lướt nhanh trong đầu, báng súng đập vào trong tay, “Chúng ta bị hắn giở trò! Mục tiêu của hắn có thể là phòng chứa bí mật của phòng sách!”
“Ngươi cảm thấy so với hắn thì Reese càng muốn giết Lena hơn?” Lê Khải Liệt không đồng ý với quan điểm của Reid, hắn cầm chặt tay của Vu Duy Thiển, không hề thả lỏng, “Sai rồi, Reid, ta hiểu rõ hơn ngươi, hắn giết người nhiều như vậy, làm ra nhiều chuyện hoang đường như vậy, mục đích chỉ có một…”
“Hắn muốn ngươi, đúng vậy, ngay từ đầu điều hắn muốn chính là ngươi.” Quay đầu nhìn Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt bỗng nhiên mỉm cười một cách quỷ bí, ánh mắt nóng nảy lộ ra vẻ dữ tợn, “Hắn dám xưng hô với ngươi như vậy, ta đã nói rồi, chỉ có một mình ta mới có thể gọi ngươi như vậy, cưng yêu…, Duy yêu của ta….”
Lê Khải Liệt bỗng nhiên kề sát vào Vu Duy Thiển, nụ hôn mềm mại dừng lên môi của đối phương, ngay trong thời khắc khẩn trương như vậy mà còn làm ra hành động lỗi thời thì đúng là phong cách của Lê Khải Liệt. Vu Duy Thiển đáng lý có thể cự tuyệt nhưng hắn không làm như vậy mà chỉ đứng tại chỗ, để cho nụ hôn tràn ngập tình cảm và ngọt ngào tiếp xúc làn da của hắn, từ môi đến thái dương, từ vành tai xuống cổ.
Đứng trong bóng đêm, giống như vua chúa tôn quý được sùng bái, không hề tức giận, thậm chí cảm thấy có một chút buồn cười, Vu Duy Thiển ôm lấy sau cổ của người đàn ông thích xằng bậy này, “Chỉ có cách này hay sao? Ngươi cố tình muốn khiêu khích người ta có phải hay không?”
“Không tốt hay sao? Hắn sẽ tức giận, bởi vì hắn yêu ngươi như vậy, mà hiện tại ngươi lại làm chuyện này với ta–” Giọng điệu tràn ngập ác ý, Lê Khải Liệt cất lên vài tiếng chấn động trầm thấp trong cổ họng, giống như tiếng gầm gừ của dã thú, cũng giống như đang cười nhạo tên hung thủ biến mất trong bóng đêm.
Đầu lưỡi của hắn từ vành tai của Vu Duy Thiển chậm rãi trượt xuống, thậm chí vạch ra cổ áo sơ mi, kề sát vào xương quai xanh, nhấm nháp mạch đập mang theo hương chanh sau khi cạo râu, lúc đầu mục đích chỉ vỉ khiêu khích hung thủ, nhưng càng lúc càng xâm nhập thân mật, Lê Khải Liệt hôn một cách thật sự, nụ hôn trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy lại hết sức kích thích.
Reid đã quen với việc này, cũng không tồn tại thành kiến, nhưng tình cảnh hiện tại vẫn làm cho hắn cảm thấy hơi ngượng ngùng, không biết làm như vậy có khiêu khích được hung thủ hay không nhưng thật sự khiến cho hắn cảm thấy hơi mất tự nhiên.
“Hey, ngươi đang sờ ở đâu vậy?” Dần dần quen với bóng tối, Vu Duy Thiển nhìn thấy một bóng người đang giữ chặt tay của một người khác in trên vách, giọng nói nghiêm khắc cứng rắn giống như có một chút dở khóc dở cười và bất đắc dĩ, “Dù sao thì ngươi cũng phải xem xét tình huống một chút! Muốn tìm bất mãn đến trình độ này? Đừng tưởng ta sẽ không phản kích?” Cùng lúc với câu hỏi là một bàn tay xoa lên eo của Lê Khải Liệt.
“Không có cách nào cả, dù sao ngươi cũng nói ta là cuồng dục lại thấp hèn, ta làm sao có thể làm cho Duy yêu của ta thất vọng cơ chứ.” Âm điệu của Lê Khải Liệt không giống như những gì Reid đã từng nghe thấy, càng không phải là siêu sao có tính tình nóng nảy và cáu kỉnh trong mắt kẻ khác, lúc này lại mang theo ý tứ xấu xa và ngả ngớn, dần dần lộ ra một loại giọng điệu buộc chặt và khàn đặc, “Cho dù ở nơi này cũng có thể mà, dù sao cũng có rất nhiều phòng, hoàn cảnh và không khí rất thích hợp để mây mưa giữa đêm, có thêm vài người xem cũng không sao.”
“Ta không có sở thích buồn nôn như ngươi, cũng không có hứng thú để cho người khác thưởng thức.” Vu Duy Thiển quan sát xung quanh, ngoại trừ biểu tình gượng gạo của Reid thì không hề thấy động tĩnh của hung thủ, “Được rồi, đừng diễn nữa.” Hắn nhéo cánh tay của Lê Khải Liệt đang đặt trên cổ rồi kéo xuống.
Hung thủ cũng không nhìn trộm, Reid nhận thấy ý đồ trong hành động khác người của Lê Khải Liệt, bất giác hơi thất vọng một chút. “Chết tiệt! Chẳng lẽ lại để cho hắn chạy thoát hay sao?”
Reid không cam lòng mà rống giận trong hành lang trống rỗng, sở dĩ hắn không báo cảnh sát là vì báo cảnh sát cũng vô dụng, trước khi cảnh sát tiến đến thì hung thủ nhất định sẽ nghe tiếng mà bỏ chạy, chi bằng lợi dụng Vu Duy Thiển ở đây để dẫn hung thủ ló mặt ra, nhưng nếu hung thủ không để ý đến Vu Duy Thiển thì bọn họ liền mất đi ưu thế duy nhất có thể lợi dụng.
Nhưng lúc này Reid lo lắng như vậy là dư thừa.
“Không….Không đúng! Chuyện này không đúng! Người Wirth yêu là ta! Là ta–” Giọng điệu run rẩy, không biết là âm hồn của ai đang trốn ở trong bóng tối lại hiện thân, lúc này còn có một tia sáng lạnh, mạnh mẽ đâm về phía Lê Khải Liệt, “Không phải là ngươi!”
Lưỡi dao lướt đến, một dòng máu tươi bắn ra, đồng thời vang lên âm điệu lạnh lùng không hề phập phồng của Vu Duy Thiển, tay của hắn cầm vào lưỡi dao đang đâm về phía Lê Khải Liệt, “Nếu ngươi chính là Reese ngày xưa thì ta phải nói bao nhiêu lần ngươi mới chịu nghe?”
“Ta không yêu ngươi, đây là sự thật – mặc kệ ngươi là người hay là quỷ, nếu ta đã nói đến trình độ này thì ngươi ắt hẳn phải rõ ràng chứ.” Đôi mắt dài mảnh, đồng tử đen láy vừa sắc bén vừa thần bí, bởi vì đau đớn mà nhíu chặt mày, biểu tình giống như vừa chán ghét vừa mỉa mai, cũng giống như năm đó, đêm mưa năm 1885…
Hung thủ tựa hồ bị những lời này đả kích, ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn máu tươi trên bàn tay của Vu Duy Thiển chậm rãi nhiễu giọt theo con dao găm, Lê Khải Liệt dùng sức cầm cổ tay của Vu Duy Thiển, nóng nảy gầm thét, “Chết tiệt! Ngươi chảy máu! Ngươi buông tay ra cho ta.”
Reid hành động như tia chớp, chụp vào mảnh băng gạc quấn trên mặt của Reese, lộ ra khuôn mặt tái nhợt ở bên dưới, “Quả nhiên là ngươi!”
Bạn đang �
———–
P/S: con sam lợi dụng ăn đậu hủ, vậy mà bé Duy cũng chiều, cho nó lợi dụng thoải mái, mai mốt bảo sao nó hư.