Lời nói thì thào run rẩy phiêu tán trong không khí bụi bặm, mang theo nỗi đau khổ rất rõ ràng, linh mục Calgary thất thố thì chỉ cần nhìn bằng mắt cũng dễ dàng thấy được, cái tên Owen đối với hắn có ý nghĩa rất đặc biệt.
Reid cảm thấy vô cùng bất ngờ, hắn đã từng gặp qua Owen, không thể tưởng tượng người đại diện có bộ dáng nhã nhặn kia lại có quan hệ gì đó với linh mục Calgary ở trước mặt, Lê Khải Liệt nói ra địa chỉ hiện tại với đầu dây bên kia, “Ngươi lại đây một chuyến.”. Hắn cúp điện thoại, Vu Duy Thiển cùng hắn ngồi xuống hàng ghế dài.
Reid cũng đoán được manh mối theo thái độ của bọn họ, hắn im lặng đứng sau lưng linh mục Calgary, giáo đường yên lặng chỉ còn tiếng hít thở của vị linh mục này. Calgary dường như đã quyết định điều gì đó, bắt đầu chậm rãi đứng lên.
“Các ngươi đi đi.” Hắn đưa lưng về phía bọn họ, trong lời nói lại chứa đựng một loại bi ai chua xót.
“Ngươi che giấu chuyện gì đối với chúng ta? Linh mục Calgary, ta không có hứng thú đối với chuyện của ngươi, ta chỉ muốn ngươi nói cho ta biết về gia tộc W. Locke, ngươi biết được điều gì?” Reid bám riết không tha, chuyện khiến cho hắn nghi ngờ thì hắn nhất định sẽ truy đến cùng, huống chi việc này còn quan hệ đến lai lịch của hung thủ.
Calgary không trả lời, hắn trầm mặc càng chứng tỏ trong đó có điểm khác thường, nhưng Lê Khải Liệt lại có vẻ rất kiên nhẫn, không hề hỏi một câu nào, hắn sẽ chờ Owen đến, còn Vu Duy Thiển giống như người ngoài đang ngắm nhìn kiến trúc của một tòa giáo đường, trên mặt nhìn không ra có gì biến hóa khác thường.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Calgary tựa như tử tù chờ phán quyết, đờ đẫn đứng tại chỗ, căng thẳng đến mức sắc mặt trở nên tái nhợt, bên ngoài ẩm ướt lạnh lẽo, áo choàng đen buông xuống, giáo đường này chẳng những không làm cho hắn cảm thấy bình thản mà ngược lại còn giống như tòa án thẩm phán, hắn đối mặt với bức tượng của Đức Mẹ với vẻ mặt phức tạp.
Ầm, một tiếng sét giáng xuống, mưa bên ngoài trút như xối nước, tia chớp xẹt qua, giáo đường chợt lóe sáng lại khôi phục màu sắc ảm đạm, lúc sáng lúc tối, Lê Khải Liệt tung hứng cái bật lửa trong tay, lầm bầm lầu bầu, “Owen chậm chạp quá.”
“Đường tới nơi này cũng không tốt lắm.” Vu Duy Thiển rất quen thuộc đối với Luân Đôn, nhất là thời tiết của Luân Đôn, “Buổi tối tới nơi này nếu người lái xe có tâm tư bất ổn thì rất dễ gặp chuyện không may.” (ác vừa thôi em =.=)
Calgary đưa lưng về phía bọn họ, lúc này thân ảnh đột nhiên trở nên cứng ngắc, tựa hồ không thể tự chủ mà muốn xoay người lại, nhưng hắn cố gắng kiềm chế bước chân, vẻ lo lắng xuất hiện dưới đáy mắt, lúc này sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng va chạm thật lớn, cánh cửa giáo đường rộng mở, từng cơn gió lạnh mang theo những hạt mưa liên tục ùa vào, toàn thân của Owen ướt đẫm đang đứng ngay trước cửa.
“Liệt, các ngươi ở đây làm cái gì? Người của cảnh sát đang làm việc với chúng ta, tiến trình điều tra cũng sắp xong, ngày mai chúng ta có thể thay đổi địa điểm để tiến hành quay phim.” Owen nói với Lê Khải Liệt, giống như hoàn toàn không nhìn thấy Calgary đang đứng ở giữa giáo đường.
Nhưng Calgary lại nghe thấy giọng nói của Owen, âm điệu vừa quen thuộc lại vừa xa lạ làm cho ký ức đã phong bế của hắn lại một lần nữa trỗi dậy, hắn rốt cục khống chế không được mà xoay người lại rồi nhìn Owen đứng trước cửa, “Ngươi–”
Muốn nói cái gì đó nhưng cổ họng lại bị ngăn chặn, linh mục Calgary bị người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xâm nhập vào tầm mắt gợi lại ký ức. Owen nhìn Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển nhưng lại không nhìn người linh mục mặc áo choàng dài, “Các ngươi đi theo ta quay về, lần này đến Luân Đôn không phải vì….”
“Owen!” Calgary cắt ngang lời của Owen, lúc này Owen mới nhìn về phía của hắn, “Oh, đây không phải là linh mục Calgary hay sao? Nhiều năm không gặp, xem ra ngươi vẫn không có gì thay đổi.” Owen nhẹ nhàng chào hỏi, tựa như trước mắt chỉ là một người bạn rất bình thường mà thôi.
“Ta còn nghĩ rằng cả đời này sẽ không thể gặp lại ngươi.” Linh mục Calgary vì phản ứng lãnh đạm của Owen mà đau lòng, người trước mắt đã hoàn toàn khác biệt so với người trong ký ức của hắn, “Owen, ta chỉ muốn nói với ngươi, ta rất xin lỗi!”
“Ta đến đón người, không phải đến ôn chuyện.” Owen không để ý đến Calgary, khuôn mặt ướt đẫm lộ ra vẻ tối sầm, giọng nói cứng ngắt, “Liệt, ta đã đến rồi, ngươi có thể theo ta đi về hay chưa?” Hắn chuyển hướng sang Lê Khải Liệt.
“Gọi ngươi tới là có chuyện khác, hiện tại ngươi muốn chạy có lẽ cũng không còn kịp nữa rồi.” Lê Khải Liệt nhướng mi đối với linh mục Calgary, trong đôi mắt mỉm cười lộ ra màu sắc u ám, vô luận Calgary che giấu cái gì thì Owen sẽ trở thành một sự ngạc nhiên khiến Calgary không kịp trở tay, Vu Duy Thiển bỗng nhiên quay sang nhìn Owen, “Con người không thể trốn tránh quá khứ.”
“Các ngươi lại cùng nhau ép ta. Wirth, ngay cả ngươi cũng vậy.” Owen chua xót mỉm cười, từng cơn gió lạnh lướt qua bờ vai của hắn.
Hắn nắm lấy mái tóc ướt đẫm của mình, hối hận vì sao lại nhất thời xúc động mà đi vào nơi này, nhưng khi đến đây thì lại không dám liếc mắt nhìn người kia dù chỉ một cái.
“Ngay cả một câu mà ngươi cũng không chịu nói với ta?” Linh mục Calgary hoàn toàn đánh mất vẻ trang nghiêm trên người, đau khổ và mâu thuẫn đang giày vò hắn, Owen lau đi nước mưa trên mặt rồi thở dài, “Đến hôm nay giữa chúng ta còn cái gì để nói nữa hay không, linh mục Calgary–?”
Cố ý kéo dài âm cuối, nhắc nhở Calgary về thân phận của mình, lời nói của Owen làm cho linh mục Calgary tái nhợt, hắn mờ mịt mà rút lui vài bước, hai tay che kín mặt, “Chúa ơi, xin hãy tha thứ cho con, kẻ tội đồ này–”
“Ngươi là tội đồ!” Owen đột nhiên trở nên kích động, tiếng sấm hòa lẫn vào lời nói sắc bén của hắn, hắn đi về hướng của Calgary, “Linh mục Calgary?” Hắn lạnh lùng mỉm cười, “Không! Ngươi không xứng làm linh mục! Không có linh mục nào lại ở trong phòng sám hối mà thổ lộ với một thiếu niên, không có linh mục nào lại ở giáo đường mà cởi quần áo của một thiếu niên! Calgary! Chẳng lẽ ngươi dám làm mà không dám nhận?”
Tiếng sấm quanh quẩn bên trong giáo đường, lời chất vấn như một luồng sét đánh xuống đỉnh đầu, Calgary hoàn toàn suy sụp, “Chúa ơi – xin hãy tha thứ cho con–” Hắn vừa hô to vừa nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên cạnh phòng sám hối, khi đôi tay chạm đến vách ngăn bằng gỗ thì ký ức từ xa xưa như thủy triều lập tức ập vào đầu của hắn.
Thiếu niên dùng ánh mắt tín nhiệm dể nhìn hắn, sợ hãi cự tuyệt nụ hôn của hắn, rồi lại mê mạng bị hắn thuyết phục cởi quần áo….
“Ta tên là Owen, linh mục Calgary, ngươi thật thú vị, ngươi lớn hơn ta bao nhiêu tuổi? Bảy hay tám tuổi? Vì sao ngươi lại làm linh mục?” Lần đầu tiên hắn bị đôi mắt hồn nhiên của thiếu niên làm ngây ngẩn, ngày đó ánh mặt trời xuyên qua mái tóc xõa tung, hắn nhìn không chớp mắt, hắn không thể nào quên thiếu niên có tên gọi Owen, rốt cục hắn đã làm ra chuyện không thể nào tha thứ, hắn không dám đối mặt với tội lỗi của mình.
Điều thứ nhất trong mười điều răn – ngoại trừ ta, ngươi không thể thờ phụng các thần khác.
Nhưng Chúa ơi, Chúa trong lòng của hắn không hề là duy nhất, hắn không thể quên người thiếu niên ở dưới ánh mặt trời vì hắn mà rộng mở thân thể, đây mới là Chúa của hắn, cũng là ác quỷ cắn nuốt linh hồn của hắn….
Điều thứ bảy trong mười điều răn – không được dâm dục.
“Owen, Owen….” Calgary không ngừng lặp đi lặp lại cái tên này, thân thể sẽ tự động dâng lên nhiệt độ, hắn không thể nói ra hắn đã nhớ lại ngày đó tất cả bao nhiêu lần, làm ra hành vi đồi bại, tưởng tượng lại được ôm Owen một lần nữa, leo lên đến đỉnh, rồi sau đó tự mình chán ghét.
“Calgary, hôm nay ta đến đây, chuyện giữa chúng ta hoàn toàn chấm dứt, về sau xem như chúng ta chỉ là người xa lạ.” Nhìn thấy bộ dáng bị đả kích của Calgary, Owen phủi xuống nước mưa bám trên vạt áo vest, hắn không còn là thiếu niên lúc trước.
“Chúng ta có thể đi được hay chưa?” Owen ra sức giả vờ như không có việc gì xảy ra, hắn đi qua bên cạnh Calgary để hỏi Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển, người nam nhân đang dựa trên hàng ghế dài ưỡn thắt lưng một cách lười biếng, “Nếu ngươi là kẻ bị hại thì ngươi có thể tố cáo hắn, vị linh mục này đã phạm pháp.”
Vu Duy Thiển liền tiếp lời của Lê Khải Liệt, “Cho dù không bị bắt thì vụ bê bối như vậy cũng đủ làm cho hắn mất hết danh dự, bị trục xuất khỏi giáo hội.”
“Không, đừng, đừng.” Owen lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài, bị bọn họ thúc ép khiến hắn cảm thấy thật vô lực, “Hắn…” Tạm dừng một chút, hắn cười khổ, “Hắn là mối tình đầu của ta, như vậy được chưa? Đừng để cho ta lặp lại một lần nữa, lúc ấy ta không phải bị ép buộc, ta chỉ hận hắn vì sao nói yêu ta mà lại vứt bỏ ta, không bao giờ muốn gặp mặt ta nữa.”
“Ta từng quay lại nơi này để tìm hắn, khi ấy đã mười mấy tuổi nên ta nhớ rất kỹ, ta nhớ rõ hắn, nhưng khi ta quay về tìm hắn thì hắn lại lảng tránh ta giống như nhìn thấy rắn rết.” Owen lắc đầu, có vẻ vô cùng mệt mỏi, hắn chỉ cười khẽ, “Đủ rồi, ta có thể tìm được tình nhân khác, không phải thế giới này chỉ có một mình hắn. Hắn thật sự là người thờ phụng Chúa trời.”
Lời nói mỉa mai cay độc kích động nỗi lòng đau đớn, Calgary thống khổ mà ôm lấy đầu, “Không! Không phải! Là ta không thể yêu ngươi! Owen, lúc ấy ngươi chỉ là một thiếu niên, là ta đã tổn thương ngươi, ta đang sám hối, ta không thể–”
Linh mục khác với mục sư, giáo lý của Thiên Chúa giáo khiến bọn họ phải tuân thủ giới luật rất nghiêm khắc, vợ chồng thờ phụng Thiên Chúa giáo không được phép ly hôn, con gái không được đánh mất trinh tiết trước khi kết hôn, linh mục thì phải dâng hiến cả đời cho Thiên Chúa, cuộc đời này không được lập gia đình, tội mà Calgary phạm phải bị coi là ô uế, hắn không chỉ dụ dỗ giáo đồ mà còn làm ra quan hệ đồng tính, huống chi ngay lúc đó Owen chỉ là một thiếu niên mới mười sáu tuổi. (Đi tù chết nha em)
Tựa như Vu Duy Thiển giải thích đơn giản, đó là một vụ bê bối đầy tai tiếng.
Là một tội ác không thể tha thứ.
Lý do mà Owen kiêng kỵ Luân Đôn, lý do mà hắn đã từng một lần quay về nhưng lại thất vọng rồi ra đi, vùi đầu vào công việc, quyết tâm từ giã tình cảm, hết thảy đều là vì Calgary.
“Ngươi không thể yêu hay là không dám yêu? Linh mục thì sao, ngươi cũng là con người, ngươi tình nguyện đè nén tình cảm mà không chịu đối mặt, ngươi là loại người nhu nhược!” Owen không biết vì sao hắn lại tới đây để làm cái gì, mắng xong thì hắn liền xoay người rời đi, ký ức bị thức tỉnh cũng đang thiêu đốt hắn, “Sớm biết như vậy thì không nên đến đây.”
Hắn thì thầm một cách hối hận, Calgary cắn chặt khớp hàm, muốn nói lại thôi, Vu Duy Thiển ra hiệu cho Lê Khải Liệt, hai người đi cùng Owen ra ngoài, “Nếu đây là chuyện mà ngươi giấu diếm thì quên đi, ngươi cứ tiếp tục trông coi giáo đường của mình cho thật tốt.” Lê Khải Liệt huýt sáo, đáy mắt lướt qua vài tia u ám kỳ lạ.
Đi chưa được vài bước thì Calgary liền gọi bọn họ lại, “Đợi đã!”
“Owen, nếu hiện tại….ta buông tha cho thứ mà ta đang trông coi, có còn kịp hay không?” Hắn thua, thua bởi chính tình cảm của mình, nhưng khi những lời này vừa ra khỏi miệng thì hắn liền cảm thấy thoải mái như trút được gánh nặng, Calgary đứng tại chỗ, trong tiếng thở dài cứng ngắc, hắn vươn ánh mắt bi ai nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi ở cách đó không xa.
“Ngươi trông coi cái gì? Ngươi che giấu cái gì, mau nói ra tất cả!” Reid lập tức truy vấn, Owen không rõ bọn họ đang nói chuyện gì nhưng lại bất giác gật đầu vì biểu tình đau đớn kịch liệt của Calgary.
————
P/S: tội nghiệp Owen bị 2 vợ chồng chơi khăm =.=, muốn bạn cha sứ khai ra bí mật mà đem Owen làm mồi.