Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 102: Gặp lại người quen




“Được rồi cô Swift, cô đã nhìn thấy hắn, chúng ta có thể đi được rồi.” Không muốn để cho Sharon Swift nhìn thấy quá nhiều những gì không nên thấy, vì vậy Owen giục nàng đi về phía trước, trên thực tế hắn càng lo lắng Lê Khải Liệt sẽ làm ra hành động không thích hợp ngay tại lúc này.

Với sự hiểu biết của hắn đối với Lê Khải Liệt thì hắn sẽ không loại trừ trường hợp Lê Khải Liệt có thể làm như vậy, chẳng hạn như hôn môi hay ôm ấp này nọ. Nếu ở trong tình cảnh chưa lộ ra tin đồn thì bạn thân với nhau cũng không tính là gì, nhưng trên thực tế là có, cho nên hắn nghĩ rằng hai người kia nên bảo trì khoảng cách thì tốt hơn, đáng tiếc Lê Khải Liệt không phải loại người dễ nghe lời như vậy.

“Người kia là ai?” Sharon Swift nhìn thấy người nam nhân tóc đen đi phía trước Lê Khải Liệt, người nọ có khuôn mặt phương Đông, vì vậy nàng không khỏi cảm thấy tò mò đối với hắn, lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã nhịn không được mà quay đầu nhìn lại, Sharon giữ chặt Owen rồi liên tục hỏi, “Hắn chính là Wirth? Là nhà soạn nhạc thần bí theo lời đồn?”

Owen thở dài một hơi, đối với lai lịch của Vu Duy Thiển, đủ loại tạp chí tung ra đủ loại suy đoán, nào là nhạc sĩ, nghệ sĩ, thậm chí có người nói tổ tông của hắn có huyết thống hoàng gia ở Trung Quốc, là người của hoàng tộc đào vong ra nước ngoài vào năm đó, quán bar của hắn tuy rằng đóng cửa không tiếp tục kinh doanh nhưng vẫn có không ít người tiến đến để chụp ảnh lưu niệm.

Sharon Swift liên tục quay đầu lại rốt cục khiến cho hai người đang bước xuống phi cơ phải chú ý, bất quá cũng chỉ đạt đến trình độ như vậy mà thôi.

“Luân Đôn nhanh hơn New York năm giờ, hiện tại lúc này chúng ta đáng lý phải nằm trên giường.” Người nam nhân ở sau lưng Vu Duy Thiển ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, có thể là không thích thời tiết như vậy cho nên giọng nói cũng âm trầm giống như khí trời hôm nay.

Sáu giờ ngồi trên phi cơ, từ New York đến Luân Đôn, chuyến bay tối hôm qua của bọn họ cất cánh lúc tám giờ, dựa theo thời gian của New York thì hiện tại là hai giờ khuya.

“Vậy mà ta không biết ngươi lại là người ngủ đúng giờ.” Vu Duy Thiển bật cười đối với lời nói của Lê Khải Liệt. Là ca sĩ nổi danh, gần đây lại bận quảng bá cho album mới vì vậy lịch trình của Lê Khải Liệt thường xuyên kín mít, có đôi khi hai giờ khuya cũng chưa hẳn đã về đến nhà.

Lê Khải Liệt nhíu mày đối với sự chế nhạo của Vu Duy Thiển, cánh tay đột nhiên vòng lên trước cổ của Vu Duy Thiển, “Ngươi không thể thuận theo lời của ta một chút hay sao?” Trên cổ bị nhéo một cái, Vu Duy Thiển nghiêng đầu, chậm rãi nhướng mi, “Thật có lỗi, ta đã quen nói ra sự thật.”

“Sự thật là….ta vẫn đang suy nghĩ nếu vừa rồi ta xé nát áo sơ mi của ngươi ở trong cabin của chúng ta thì ngươi sẽ có phản ứng gì….” Giọng nói gian ác tiến vào bên tai Vu Duy Thiển, những lời phản kích của Lê Khải Liệt luôn chứa sắc thái cực đoan một cách cá nhân. Vu Duy Thiển thật sự nghi ngờ có phải Lê Khải Liệt luôn luôn đắm chìm trong ảo tưởng của mình hay không?

Khuỷu tay thúc mạnh ra phía sau, trong tiếng kêu rên của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển kéo xuống cánh tay trên cổ của mình rồi quay đầu lại, khóe miệng tươi cười càng thêm sâu sắc, “Ngươi nên cảm thấy may mắn là ngươi vẫn chưa làm như vậy, tin tức này cũng không quá đẹp mặt đối với ngươi đâu.”

Vừa cười vừa đi về phía trước, Vu Duy Thiển bỗng dừng lại bước chân, “Fan của ngươi ở khắp nơi.” Kéo xuống vành nón màu đen, hắn nâng cằm hướng về phía trước, cô gái ngăn cản đường đi của Owen, ở trên phi cơ không ngừng yêu cầu gặp mặt Lê Khải Liệt, tựa hồ có tên là Sharon Swift.

“Ta xem như những lời này của ngươi là đang ghen.” Lê Khải Liệt cười khúc khích, dựng thẳng cổ áo ở phía sau của Vu Duy Thiển rồi cầm lấy tay hắn, giống như không nhìn thấy sự tồn tại của Sharon Swift, bọn họ bước ngang qua mặt nàng, Owen vội vàng ngăn cản tầm mắt của Sharon, may mắn là đi giữa những người khác cho nên động tác nắm tay như vậy cũng không quá rõ ràng.

“Nhắc nhở Leo, ở đại sảnh sân bay nhất định sẽ có phóng viên, đừng quá công khai!” Matthew vỗ vai Luke, việc bọn họ đến quay MV tại Anh Quốc đã sớm được báo chí đưa tin, fan hâm mộ tại nơi này nhất định sẽ nghe thấy mà tiến đến.

Kỳ thật không cần nhắc nhở, khi cần thiết thì Lê Khải Liệt luôn là người rất biết chừng mực, cũng giống như những gì Vu Duy Thiển đã từng cảm nhận, Lê Khải Liệt đối với bất cứ chuyện gì cũng có thể tự kiểm soát, nếu có thời gian rãnh rỗi thì Lê Khải Liệt sẽ kéo hắn ngồi lên ghế sô pha mà xem một bộ phim điện ảnh về chiến tranh suốt cả đêm, có đôi khi cũng sẽ xuống bếp nấu nướng, Lê Khải Liệt không chỉ biết cách làm cho công việc trở nên thoải mái, mà còn là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống.

Chẳng qua mỗi khi phóng túng thì Lê Khải Liệt lại hoàn toàn trở thành một tên côn đồ thứ thiệt, khi hắn cao hứng thì cả một buổi tối cũng không chịu buông tha Vu Duy Thiển, vì chuyện này mà bọn họ đã từng đánh nhau, kết quả là có thắng cũng có thua, nhưng nguyên nhân khiến cho Lê Khải Liệt miễn bị trừng phạt có lẽ là vì một chút mềm lòng không nên có của Vu Duy Thiển.

Mặt ngoài của làng giải trí vẻ vang bao nhiêu thì bên trong lại phải trả giá nhiều bấy nhiêu, Vu Duy Thiển hiểu rất rõ chuyện này, tuy rằng hắn vẫn thản nhiên đối với người tình nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều nhưng kỳ thật vẫn có một chút đau lòng, mà Lê Khải Liệt lại bắt trúng nhược điểm này, nhiều lần thăm dò điểm mấu chốt của hắn rồi không ngừng khát cầu hắn.

Đây có thể nói là Lê Khải Liệt xảo quyệt, tỏ ra yếu thế để tranh thủ sự đồng cảm của Vu Duy Thiển, hắn hiểu rất rõ nếu sử dụng thủ đoạn cứng rắn trước mặt Vu Duy Thiển thì sẽ không chiếm được kết quả tốt, chỉ cần hắn dùng biểu tình mệt mỏi để đối mặt với Vu Duy Thiển thì nhất định chỉ sau vài câu trêu chọc chế nhạo sẽ được một cái ôm dịu dàng.

Bên ngoài lạnh lùng vô tình nhưng bên trong lại ấm áp dịu dàng, hắn không muốn để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.

“Đừng trả lời bất cứ câu hỏi nào của bọn họ.” Đến đại sảnh sân bay, trước khi buông tay của Vu Duy Thiển ra thì Lê Khải Liệt liền dặn dò như vậy, chỉ cần bị phóng viên quấn lấy thì sẽ có vô số câu hỏi ồ ạt tuôn ra, hắn không muốn lãng phí thời gian ở nơi này.

“Không cần dặn ta, mục tiêu của bọn họ là ngươi.” Vu Duy Thiển rẻ sang một hướng khác, đồng thời gửi đi một ánh mắt đồng cảm với Lê Khải Liệt, bọn họ tách ra một cách ăn ý, tựa như đã sớm chuẩn bị sẵn khiến cho Owen cùng đám người của Luke và Deer vô cùng kinh ngạc mà nhìn hai người. Bọn họ đã từng nghĩ rằng Lê Khải Liệt là người không bận tâm đến quan điểm của người khác, chỉ thích tự tung tự tác, cho dù báo chí chụp được hình ảnh của hắn nắm tay một người cùng giới thì hắn cũng sẽ không bận tâm.

Miracle Leo không phải là một kẻ lỗ mãng, nhưng hắn quả thật đại biểu cho không thể dự đoán, mọi người chỉ có thể kinh ngạc trước nhất cử nhất động của hắn, chỉ có thể đi theo hắn, bước theo tiết tấu của hắn.

“Hừ, cái thằng nhóc này cứ hay đùa.” Kim McKay nói thầm một câu, vài người khác thoáng chốc hiểu được Kim McKay cũng nhìn ra chuyện của hai người kia, Owen lén nhìn sắc mặt của Kim McKay một chút, tựa hồ người này không hề bận tâm, vì vậy Owen cũng không tính lên tiếng.

Vài người còn lại thật ra cũng được nhắc nhở, chuyện này là vì Vu Duy Thiển, vì không để cho hắn bị giới truyền thông quấy rầy nên Lê Khải Liệt có lẽ thật sự sẽ không muốn bị người khác chụp được….

Lê Khải Liệt bị đám phóng viên vây quanh, hắn đeo mắt kính, lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, không hề trả lời câu hỏi nào của giới phóng viên, dưới sự che chắn của lực lượng an ninh sân bay mà cắm đầu đi ra ngoài.

Vu Duy Thiển đi hướng bên kia, hắn kéo thấp chiếc nón lưỡi trai xuống mặt, Reid vẫn bám theo hắn, thoạt nhìn giống như vệ sĩ riêng của hắn, quả nhiên đúng như dự liệu của Lê Khải Liệt, giới truyền thông không tính buông tha Vu Duy Thiển.

Mặc kệ hắn có thừa nhận hay không, có tự nguyện hay không thì hiện tại hắn xem như đã bước chân vào làng giải trí, trên rất nhiều tờ tạp chí đều có tên của Vu Duy Thiển, từ sau khi album được tiêu thụ với số lượng lớn thì người soạn nhạc thần bí này càng trở thành đối tượng được các hãng đĩa và các ca sĩ khác săn lùng để kết giao quan hệ.

“Là ngài Wirth đúng không?” Vài vệ sĩ mặc áo đen dọn đường đám phóng viên, một người đàn ông bước ra từ trong đám đông, mặc âu phục mang giày da, tóc đen mắt đen, khoảng ba mươi lăm hay ba mươi sáu tuổi, có khuôn mặt của người phương Đông, đôi mắt một mí dài mảnh, tiếng Anh có khẩu âm địa phương rất rõ ràng, hoàn toàn giống hệt khẩu âm của Takeda Koichi.

Vu Duy Thiển không tính dừng lại, nhưng nghe thấy phát âm đặc biệt như thế vì vậy mới dừng bước, “Ngươi là?”

Trong vòng vây của phóng viên, câu hỏi đơn giản nhưng rõ ràng vẫn xuyên qua những tạp âm ồn ào, người nọ ra hiệu cho trợ lý bên cạnh, một phụ nữ xinh đẹp ăn mặc có phong cách chuyên nghiệp cùng mái tóc búi cao sang trọng đưa ra một tấm danh thiếp.

Tấm danh thiếp có hoa văn lập thể, chất liệu vô cùng tốt, màu mực đặc biệt được in sắc nét làm cho đường viền màu đen của tấm danh thiếp cho dù ở trong điều kiện thiếu sáng vẫn vô cùng rõ ràng, phía trên là những dòng chữ bằng tiếng Anh, tên doanh nghiệp, chức vụ, số điện thoại, số fax, email, tất cả đều được thể hiện rất rõ ràng.

Đây là một tấm danh thiếp điển hình, mặt trên là tên của một trong những công ty hàng đầu kinh doanh thiết bị điện tử của Nhật Bản, mà chủ nhân của tấm danh thiếp này cũng là chủ sỡ hữu của công ty đó, Senzou.

“Rất vui được quen biết với ngài, ngài Wirth, không nghĩ rằng chúng ta có thể tình cờ gặp nhau ở nơi này.” Người Nhật Bản luôn rất tinh tế, khiêm tốn mà thận trọng, người khác chỉ có thể nhìn thấy những điều mà họ biểu lộ ra ngoài, Senzou là một trong những điển hình như vậy, hắn hơi khom lưng, gật đầu rồi mỉm cười.

“Chúng ta đã gặp nhau hay sao?” Liếc mắt lên tấm danh thiếp, Vu Duy Thiển đi qua trước mặt trợ lý của Senzou, Senzou bảo nữ trợ lý cất vào tấm danh thiếp, sau đó lập tức bước theo Vu Duy Thiển, “Đương nhiên, ở trong tiệc rượu ta đã vinh hạnh được nghe thấy một bản nhạc khó có thể khiến người ta lãng quên.” Tựa hồ hắn không hề nổi giận đối với thái độ của Vu Duy Thiển.

Các phóng viên xung quanh đều ngóng tai lắng nghe, cũng nhìn thấy mặt trên của danh thiếp, mặc dù những người ở trong làng điện ảnh không hề biết người có tên Senzou là ai, bởi vì hắn chỉ là một thương nhân, tuy nhiên bản thân hắn cùng với công ty của hắn kỳ thật rất nổi danh trong giới thương nhân, hắn từng đầu tư cho những bộ phim điện ảnh, đều là các tác phẩm công chiếu ở nước ngoài, là một nhà tư bản có dã tâm không nhỏ.

“A, thật xin lỗi, ta không nhớ rõ lúc ấy có những ai.” Vu Duy Thiển trả lời một cách lãnh đạm, hắn không biết cái tên Senzou này muốn làm gì, hắn chỉ biết kể từ khi Senzou xuất hiện thì liền nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Lê Khải Liệt đứng cách một khoảng với Vu Duy Thiển, hắn phóng đến ánh mắt bí hiểm xuyên qua cặp kính đen, cho dù cách một khoảng, trong bầu không khí nặng nề nháo nhào thì Vu Duy Thiển vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, giống như muốn xé nát không gian ngăn cách, trực tiếp xuyên thủng tất cả mọi người, thái độ của Lê Khải Liệt rõ ràng như vậy thì việc các phóng viên phát hiện chỉ còn là vấn đề của thời gian.

Ánh mắt của Senzou không biết vô tình hay cố ý mà chệch sang một hướng khác, hắn không ngốc đến mức không phát hiện ra Lê Khải Liệt ở gần đó, Vu Duy Thiển vì tránh tạo thành hỗn loạn không cần thiết nên chỉ gật đầu đối với Senzou rồi đi xuyên qua đám người, thân hình cao ngất lưu lại một hơi thở lạnh như băng.

“Rất mong được gặp lại ngài lần nữa, ngài Wirth.” Nói nhỏ sau lưng của Vu Duy Thiển, Senzou xoay người đi tìm Kim McKay, lúc ấy ở tiệc rượu bởi vì thái độ của Takeda Koichi và Kim McKay khiến hắn đã rất kỳ vọng đối với Vu Duy Thiển, sự thật chứng minh hắn không hề thất vọng, người Trung Quốc này cực kỳ đặc biệt.

Các thành viên ban nhạc tìm đủ mọi biện pháp để thoát thân khỏi đám phóng viên đang bao vây, rốt cục tập hợp sau vài tiếng tại một khách sạn, khiến bọn họ bất ngờ chính là kế hoạch được thay đổi, địa điểm được quyết định ban đầu lại chuyển thành khách sạn Montcalm ở phía Tây Luân Đôn.

“Owen, như vậy là sao? Thật sự để cho chúng ta ở tại nơi này? Năm sao? Cho tất cả mọi người?” Một nhân viên đang khuân vác thiết bị lập tức reo hò, với kinh nghiệm của bọn họ, nếu theo dự tính thì khách sạn bốn sao đã là vượt quá dự đoán, huống chi lại là mỗi người một phòng trong khách sạn cao cấp năm sao như vậy, quả thật không dám tưởng tượng.

Bởi vì đông người nên nhân viên bình thường không được vinh dự hưởng thụ ở các gian phòng cao cấp, khi xuất ngoại để quay phim hay công tác thì phí sân bãi cho trường quay và đi lại đã tiêu tốn một khoản rất lớn, cho dù công ty có dư dả cũng không ở lại nơi này để lãng phí vô ích như vậy.

Owen đương nhiên không phải loại người lãng phí, sau khi hành lý được đưa về phòng thì Lê Khải Liệt liền mở cửa căn phòng kế bên rồi khoanh tay dựa vào khung cửa,“Cái tên Senzou kia đã nói cái gì với ngươi? Owen bảo với ta hắn bao nguyên khách sạn này.”

“Như vậy ta có nên hỏi Sharon Swift có mục đích gì hay không? Nàng dành hẳn cho ngươi một tháng để quảng bá album trên báo” Đứng bên giường cởi ra cà vạt, Vu Duy Thiển không cần nhìn sắc mặt thì cũng biết cảm xúc hiện tại của Lê Khải Liệt là như thế nào, lấy ra một cái ly từ trong quầy bar nhỏ, rồi rót một ly nước cho Lê Khải Liệt, “Không khí trong cabin rất khô, dễ dàng ảnh hưởng đến cổ họng của ngươi.”

Lê Khải Liệt tiếp nhận ly nước từ tay của Vu Duy Thiển, hớp một ngụm vào miệng nhưng không lập tức nuốt xuống mà lại kéo Vu Duy Thiển sang, từng giọt nước khoáng chảy xuống khóe miệng đang kề sát của hai người.

“Ta không thích ánh mắt của hắn khi nhìn ngươi.” Đầu lưỡi liếm lên cần cổ bị ẩm ướt, ngón tay của Lê Khải Liệt vuốt ve vài cái lên gáy của Vu Duy Thiển.

————

P/S: Đó, tình địch của con sam đã xuất hiện:>, Mr. Sam vs Mr. Senzou.