Vu Quân Ly Tuyết

Chương 3: Chương 3





Ngày hôm sau, ta cầm trên tay một tờ danh sách tuyển tú, ngẩn ra một lúc lâu rồi quay sang cung nữ ở bên cạnh mình: “ Ngươi có phải lấy lộn giấy rồi hay không?”
Cung nữ đó lắc lắc đầu: “ Chủ tử, nô tì không có lấy nhầm, đây quả thực là danh sách tuyển phi của Thái tử điện hạ”
Ta thiếu điều chửi thành tiếng, đặt tờ giấy trắng lên mặt bàn, thở dài một hơi.

Ta vốn nghĩ rằng nạp thiếp cho Nghiêm Tư Đế là chuyện cực kì đơn giản, thế mà trong tờ danh sách đưa đến, đến cả một cái tên cũng không có, chỉ là một tờ giấy trắng tinh
Ta chống tay lên cằm, nhìn tờ giấy trắng một lúc lâu.

Làm trắc phi của Thái Tử không phải là chuyện rất tốt hay sao, hắn ngoài tính tình có hơi thất thường và hơi phiền phức ra thì gương mặt cũng thuộc loại ưa nhìn, võ công lại cao cường, tại sao không nữ nhân nào muốn tranh sủng cùng ta chứ
“ Haiz, chuẩn bị kiệu, ta muốn ra ngoài”
Thôi được, nếu trong danh sách không có tên, ta sẽ đích thân điền thêm tên vào danh sách, nữ nhân ngoài kia nhiều vô kể, chẳng lẽ thật sự không ai nguyện ý gả cho hắn.

Dù sao ba cung sáu uyển, không có người đẹp thì làm sao hắn có thể diện
Đầu tiên, ta tới Trà lâu để nghe sách.


Lúc này ngồi ở trà lâu, ta vừa lắng nghe vừa nhìn xung quanh.

Suy cho cùng tới trà lâu cũng đều là người có học thức, gia thế có không tốt một chút cũng không sao, chỉ cần ưa nhìn đều có thể làm thiếp
Tầm mắt của ta, cứ thế mà rơi lên người một nữ nhân mặc y phục màu vàng tươi rói, gương mặt thanh tú đang chăm chú nghe chuyện, cử chỉ ăn uống cũng vô cùng điềm đạm.

Ta lập tức ưng mắt người này, vậy chốt nàng ta đi
“ Tiểu thư, ta có thể ngồi ở đây không”
“ Cô nương cũng tới đây thưởng trà sao.

Ngồi đi ngồi đi”
Trông dáng vẻ niềm nở này ta có chút vui vẻ, nếu nạp thiếp được nàng ấy thì ngày tháng sau này ta ở trong cung không phải cô đơn nữa rồi.
“ Nàng là tiểu thư nhà nào thế?”
Nàng ấy che miệng cười, câu sau trả lời lập tức khiến ta muốn ngã ngửa ra đằng sau: “ Ta là Thanh Các phu nhân của Niêm Bách phủ”
Thì ra là phu nhân của Niêm Bách phủ, may mà ta chưa đề nghị ra chuyện muốn nạp nàng ta làm thiếp, nếu không Niêm gia sẽ cáo trạng lên với Thái tử thì coi như xong đời ta.
Lần thứ hai ta ghé vào Định Dương phường.

Nơi này bán rất nhiều y phục và phục sức đẹp đẽ, mĩ nhân ấy à, đều là hay lui tới đây nhất.

Khi ta vừa tới nơi, khách ở đại sảnh vô cùng đông đúc, xe ngựa của ta dừng ở bên đường không cách nào chen qua.
Để tránh lần này lại gặp phải mấy nữ nhân gả vào phủ quan, ta đã chọn ra mấy cô nương ăn mặc có chút lộng lẫy, tầm nhìn khoảng mười bốn mười lăm tuổi.

Ta bước vào trong phường, di dạo một vòng xung quanh ngắm xem y phục, đồng thời ngắm cả mĩ nhân

Mĩ nhân nơi đây thì nhiều vô kể, nhưng vốn dĩ ta còn chưa kịp nhìn trúng vị cô nương nào, thì đã có kẻ tới gây sự với ta.

Ta cầm lên một đôi khuyên chỉ bạc có hình tuyết hoa liên, trông vô cùng tinh xảo, bản thân lập tức muốn mua nó về, lúc này lập tức có một nữ nhân kéo tay ta lại
“ Cô nương có thể nhường bổn tiểu thư đôi hạng khuyên này không?”
“ Đôi hạng khuyên này vừa hay lại lọt vào mắt ta, ta cầm lên trước, chi bằng nàng nhường nó cho ta”
Nữ nhân kia mặt nặng mày nhẹ, lập tức giành lại đôi khuyên tai trên tay ta, khiến tay ta không may bị thương, máu tươi lập tức rỉ ra từ miệng vết thương.

Nàng ta lớn giọng: “ Ngươi là tiểu thư nhà nào lại dám cướp đồ của bổn tiểu thư đây, có phải muốn tìm chết hay không? Nói cho ngươi biết cha ta là Khai quốc hầu phò tá thái tử, ngươi dám đắc tội với ta”
“ Đắc tội với ngươi thì sao?”
Một giọng nói vang lên từ sau lưng lập tức khiến ta toát mồ hôi lạnh.

Nghiêm Tư Đế từ trong đám đông bước ra, hắn ăn vận trông giống như một tên công tử thế gia hơn là thái tử quyền uy, bộ dạng này của hắn cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy
“ Ngươi là ai chứ, còn dám ở đây lên giọng với ta, muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân sao?”
Tư Đế dường như mắt câm tai điếc, một mạch tiến lại chỗ của ta, trực tiếp rút ra một thỏi vàng đặt lên bàn, rồi kéo tay ta muốn rời đi.

Chủ phường ở đó nhìn đến mức sợ toát mồ hôi lạnh, lắp ba lắp bắp không biết nên nói gì.


Tiếng của nữ nhân kia lại một lần nữa vang lên:
“ Các người đứng lại đó cho ta, hôm nay bổn tiểu thư nhìn trúng đôi hạng khuyên kia, nếu ta không có được nó, vậy các người cũng đừng hòng đi đâu”
Nữ nhân kia lập tức lớn giọng, một đoàn người lập tức vây xung quanh ta và Thái tử, ta lúc này thầm mặc niệm, tuy trước giờ ta rất ít khi thấy Nghiêm Tư Đế tức giận, nhưng mà ta cũng không thể xem thường cơn giận dữ của hắn.
Lão chủ phường vội vàng cầm thỏi vàng lên đi lại chỗ chúng ta đang bị bao vây xung quanh, ánh mắt cầu khẩn nhìn ta: “ Cô nương à, chỗ chúng tôi cũng buôn bán nhỏ lẻ thôi, tôi trả lại cho cô nương thỏi vàng này, cô có thể đưa lại cho Phù tiểu thư đôi hạng khuyên được hay không.

Tôi đưa cô một chút ngân lượng, coi như lời xin lỗi”
Ta đang muốn đưa tay ra cầm lại thỏi vàng, rồi đưa lại đôi khuyên tai thì Tư Đế ở bên cạnh liền siết chặt lấy tay ta: “ Được, nàng đưa lại hạng khuyên cho ả ta, ngân lượng thì ta không cầm lại, ngươi cứ giữ lấy”
Ta nhanh chóng đưa lại hạng khuyên cho nàng ta, sau đó bị hắn kéo đi mất, ta nghe văng vẳng bên tai tiếng mỉa mai của Phù tiểu thư: “ Sớm biết điều như vậy có phải tốt hơn không, còn làm ra vẻ không lấy lại ngân lượng, ha”
Sắc mặt của hắn lúc này đã đáng sợ đến mức không thể đáng sợ hơn, hắn ngồi trên xe ngựa với ta không nói năng một câu nào, làm tim ta treo lủng lẳng sắp rơi xuống đến nơi, cả quãng đường trở về Đông cung ta cứ phải nhìn sắc mặt của hắn.

Cái tên đáng ghét này, thà hắn quát mắng ta, tức giận với ta còn hơn là cứ im lặng, đúng là tạo nghiệt mà
Mãi tới khi về tới cung, hắn một mạch đi thẳng tới thư phòng của hắn, trước khi bước vào bên trong hắn mới chịu quay đầu lại nhìn ta: “ Nàng về tẩm cung nghỉ ngơi đi, ngày mai cùng ta tới Phù Khai phủ”.