Vũ Quá Thiên Minh, Phù Sinh Ngược Mộng

Chương 7




Mỗi lần mê man đi, Kinh Thiên Minh lại cảm thấy mình dường như đang rơi vào vũ đài của ký ức.Những mảnh ký ức hỗn loạn không trật tự trộn lẫn vào nhau, mang theo cảm giác chân thực mạnh mẽ cùng chút cảm giác mơ màng.Đồng thời còn xuất hiện rất nhiều khung cảnh và những người mà hắn rõ ràng vô cùng quen thuộc, thế nhưng hắn có làm thế nào cũng không thể gọi ra tên người trước mặt, cũng không tài nào nhớ ra ở trong khung cảnh kia đã từng xảy ra chuyện gì.

Hắn thường hay thấy Cái Niếp, thấy hình ảnh dường như là của phụ thân, thấy khuôn mặt mẫu thân mơ hồ không nhìn rõ.

Hắn thấy những binh lính cùng sát thủ của Tần Vương và Vệ Trang phái tới đuổi giết mình, một đám người hoặc cười tươi hoặc dữ tợn hoặc ngọt ngào, sau lưng đều tràn đầy sát khí.

Hắn cũng thường thấy Nguyệt nhi. Nguyệt nhi còn nhỏ, Nguyệt nhi lớn lên, Nguyệt nhi mỉm cười, Nguyệt nhi khóc...

Còn nhiều lần hơn, hắn thấy mình lúc vẫn còn là thiếu niên vóc người thấp bé, trên cánh tay gầy yếu có mang bao tay. Hắn biết, thiếu niên kia chính là mình, là mình của rất lâu ngày trước.

Hắn còn luôn trông thấy một tử sam thiếu niên. Một thiếu niên trông rất anh tuấn phong thái hiên ngang, hình dáng tựa hồ so với chính mình khi đó thì lớn hơn vài tuổi. Tử sam thiếu niên kia từ khuôn mặt dáng người đến âm thanh động tác, đều vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi dường như trong đầu óc mình mỗi ngày đều ngập đầy hình ảnh thiếu niên ấy.

Thế nhưng hắn lại gọi không ra tên của tử sam thiếu niên kia...

Trong khung cảnh của ký ức hỗn loạn, hình dáng của tử sam thiếu niên kia lúc nào cũng hoặc công khai hoặc len lén hiện ra bên cạnh mình. Tựa hồ bất kể lúc nào. Hắn cũng luôn luôn ôm cánh tay, vẻ mặt tự tin.

Tử sam thiếu niên ấy luôn hướng mình hô mấy câu.

“Thiên Minh nguy hiểm!”

“Thiên Minh cẩn thận!”

“Thiên Minh né tránh!”

“Thiên Minh...!”

Rất nhiều lúc, tử sam niên thiếu cũng không kịp hướng mình kêu cái gì, nhưng mỗi lần như thế, kẻ đánh lén phía sau mình luôn bị hắn lao đến dứt khoát một cước đá văng đi thật xa.

Tử sam thiếu niên cùng lắm chỉ lớn hơn mình vài tuổi ấy, trong một khoảng thời gian rất dài, luôn luôn mang một bộ dáng sẵn sang vươn hai tay ra bảo hộ chính mình ; mà ánh mắt hắn nhìn mình, cũng luôn mang theo ý vị nhìn tiểu đệ.

Mà hình dáng của tử sam thiếu niên trong thời gian này, không biết vì sao, lúc nào cũng khiến bản thân mình cảm thấy không phục lắm... hơn nữa còn rất không cam tâm...

Ở trong khung cảnh của những ký ức hỗn loạn, mình đã từng vô cùng chăm chỉ luyện tập võ nghệ, cũng từng hướng tử sam thiếu niên kia quát “Ta một ngày nào đó sẽ đánh bại ngươi!”

Tử sam thiếu niên sẽ lại chẳng lưu tâm mà cười nói, mục tiêu của tiểu tử ngươi rất cao đó nha, vậy ngươi cần phải nỗ lực luyện tập.

Kinh Thiên Minh gắng sức muốn phân biệt trình tự của hết thảy những ký ức này, rồi lại rơi vào một vòng ký ức hỗn loạn mới.

( Vẫn là thiếu niên kia...Đúng rồi, thiếu niên đó chính là ta...) Màn đêm đen kịt, thiếu niên một mình nằm trong căn phòng trống trải, rất lâu rồi mà vẫn không thể đi vào giấc ngủ.

Cũng không phải là không mệt mỏi. Chỉ là hễ cứ thiếp đi một chút, hình ảnh Cái Niếp toàn thân đầy máu lúc nào cũng hiện ra trong giấc mơ của hắn, trong lòng thiếu niên ngập đầy cảm giác sợ hãi cùng bất lực.

Ta muốn chạy trốn khỏi ký ức thật đáng sợ đó...Ta muốn đến một nơi an toàn sẽ không gặp ác mộng...Niên thiếu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, mở mắt vẫn là một mảnh tăm tối. Trước ngực có một vật gì cứng cứng, lấy tay sờ đến, là vòng cổ ngọc bích trao đổi với Nguyệt nhi.

Đây là đâu...Thần kinh căng thẳng quá mức mất một hồi lâu mới phản ứng xuất hiện đáp án. Đúng rồi, nơi này là chỗ của hắn, ta không cần phải sợ...

Trước mắt thiếu niên lại hiện ra thân ảnh của tử sam thiếu niên kia, cánh tay mạnh mẽ, nụ cười tự tin. ( Nhất định là người ta vô cùng quen thuộc, hắn rốt cuộc là ai...?)

Hắn ngủ ở gian phòng bên kia, ta muốn đi tìm hắn... Niên thiếu chân trần nhảy xuống sàn nhà lạnh cóng, cũng không cầm theo ngoại y ở đầu giường. Niên thiếu thở gấp, dùng tốc độ nhanh nhất có thể tìm đến mục tiêu của mình.

Trong bóng tối dãy hành lang dường như dài vô tận, không có ánh sáng. Thiếu niên sợ hãi thét gọi tên một người, một cái tên tựa hồ có ma lực có thể khiến hắn an tâm. ( Cái tên kia tựa hồ ở ngay bên miệng ta, nhưng ta không thể nào gọi ra được. Vì sao ta lại không nhớ rõ cái tên kia? Vì sao...?)

Tựa như xảy ra kỳ tích, trên hành lang vẫn không có ánh đèn, nhưng lại xuất hiện bóng dáng của một tử sam thiếu niên. Khố tử ( quần) bạch sắc, hắc sắc nội y, lớp tử sam ngoài cùng trông có vẻ vừa mới phủ vội thêm.

“Thiên Minh. Ngươi làm sao vậy?”- Tử sam niên thiếu gọi tên của thiếu niên kia. Tử sam của hắn trong bóng tối vẫn tiên diễm ( màu tươi và đẹp) như thế, mắt hắn sáng rực như sao trời.

Cái tên vốn phải rõ ràng vẫn mơ hồ như cũ. Giống như người rớt xuống nước thấy được rơm rạ, thiếu niên toàn thân run rẩy không chút do dự ôm chặt lấy tử sam thiếu niên, ngẩng đầu nức nở “Ta rất sợ hãi, ta rất sợ hãi…”

Mặc dù còn cách mấy tầng y sam, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cùng tiếng tim đập rất mạnh mẽ từ lồng ngực rắn chắc của tử sam thiếu niên truyền tới. Thiếu niên vùi đầu xuống, hít vào mùi vị quen thuộc ngày thường chưa bao giờ gần đến như vậy, cảm thấy cả người mình dần dần bình tĩnh trở lại.

“Giờ đã tốt hơn chưa? Thiên Minh, ngươi theo cùng ta ngủ ngon đi,miễn cho ngươi nhát gan lúc nào cũng gặp ác mộng.”- Thoải mái xoa đầu thiếu niên trong ngực, tử sam thiếu niên dùng ngữ khí khoa trương nói đùa.

Bất mãn thì thầm phát ra vài âm thanh không rõ nghĩa, thiếu niên lại vùi đầu vào càng sâu.

“Uy uy, ngươi sẽ không lấy ta làm cái gối đầu chứ. Bất quá ta người lớn rộng lượng, cũng sẽ không so đo với ngươi nhiều như vậy. Chỉ cần ngươi gọi một tiếng đại ca, ta sẽ làm gối đầu cho ngươi một đêm. Thế nào, rất có lời phải không?”- Tử sam niên thiếu cười đến chân mày cong gập lại.

“Đại ca….”- Thiếu niên ngẩng đầu, trong giọng nói nhỏ cam tâm tình nguyện mang theo một chút cảm giác yếu ớt.

Tử sam thiếu niên giật mình mở to hai mắt nhìn- “ Ngươi hôm nay ngoan ngoãn khác thường, không phải sợ đến phát bệnh đấy chứ?”- Vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, tử sam thiếu niên lo lắng vươn tay, chạm vào trán thiếu niên trong lòng.

Trên trán truyền đến cảm giác được bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng, nóng rực mà thô ráp, thiếu niên trong lòng lại thấy hết sức bình tĩnh. Hắn chậm rãi khép mắt lại, để mặc chính mình bị hơi thở nóng bỏng của tử sam thiêu niên bao vây cả lại, cứ lẳng lặng dựa vào như vậy không nhúc nhích.

Bối rối gãi gãi đầu, tử sam thiếu niên hình như muốn nói lại thôi, cuối cùng vỗ vỗ lên vai thiếu niên trong lòng nói “Quên đi quên đi, đại ca ôm ngươi ngủ.”

( Tình cảnh thật kỳ quái... Ta khi đó thật là rất kỳ quái...

Vả lại ta cảm thấy lúc đó mình hình như mang theo một loại tâm tình khó hiểu, dường như đang cố ý muốn làm cái gì đó, lại giống như đang chờ mong cái gì...

Ta của khi đó rốt cục là đang chờ mong cái gì? Mà ta chuyện ta chờ mong, cuối cùng có xảy ra không?

Thế nhưng, khung cảnh kế tiếp lại chỉ là mấy đoạn ngắn linh tinh không rõ, không hợp lại thành sự việc gì hòn chỉnh...

Chỉ loáng thoáng nhớ sau đó tay tử sam thiếu niên đụng vào vòng cổ ngọc bích trước ngực mình, rồi thì trống rỗng...

Cũng còn loáng thoáng cảm nhận được tâm tình của mình lúc đó, là vô cùng thất vọng)

“Sư phụ rốt cuộc mơ thấy cái gì a? Lộ ra vẻ mặt kỳ quái như vậy.”- Tiểu Minh ghé vào cái bàn kê bên giường, cố gắng chăm chú theo dõi tình trạng của Kinh Thiên Minh.

Tiểu Vũ cũng ghé vào bên kia cái bàn.- “Trời biết, bất quá vẻ mặt của sư phụ hiện tại rất là ôn nhu, cũng không khác mấy với lúc sư nương nhìn hắn.”- Thấy ví dụ của chính mình thật chẳng ra sao cả, Tiểu Vũ thiếu chút nữa cười ra tiếng.

“Thiếu Vũ là ai a? Lúc sư phụ ở trong mộng luôn gọi cái tên này. A, rất giống với tên của ngươi nha!”- Rất bất mãn mà từng mắt Tiểu Vũ một cái, Tiểu Minh hung hăng quẹt quẹt miệng.

Tiểu Vũ từ mặt bàn bên kia chống người đứng dậy, buông tay

“Sao có thể là ta, ngươi thật đúng là ngốc —— a —— “

“Hừ!”